Là sách bìa cứng, mặt có mấy chữ tựa đề còn có chút óng ánh. Không hổ là đồ vật của hoa khôi có bảo vật này không sợ Hạng sư phụ không thu nhận cô.
Xem trong tiếng cười thanh thót của nữ tử cùng tiếng bước chân rất nhỏ của nàng là tiếng bước chân trầm ổn của một nam nhân khác.
Mộ Tây hoang mang để quyển bí kíp vào trong người, lo lắng nhìn xung quanh một vòng, cái này là đồ giấu dưới giường của một đại hoa khôi.
A, hoa khôi là người như thế nào chứ, là người chuyên đi tiếp khách nam nhân a!
Mộ Tây lặng lẽ ở trong kiệu lấy ra quyển sách: đây là bí quyết của hoa khôi, quốc sắc thiên hương quả là danh bất hư truyền. Hơn nữa quần áo của cô ấy trông thật là mới. Cái loại vải vàng thượng hạng này nữ tử bình thường không ai dám mặc. Tóc cũng thật đẹp. Mộ Tây sờ sờ quần áo mình lại sửa sang lại đầu tóc, so với người khác dáng vẻ mình thật rất quê mùa rồi.
Hoa khôi đang ngồi cùng với một vị mặc áo bào trắng, bởi vì quỳ trên mặt đất nên cô nhìn thấy rất rõ đôi giày đen của nam nhân kia, loại giày này có lẽ là quân nhân. Nghe nói trong quân doanh nam nhân ai cũng rất dũng mãnh, chẳng lẽ đúng như vậy, Mộ Tây hưng phấn đến trước lỗ nhỏ trên tường xem xét.
Quả nhiên, sau tuần trà, đôi bàn tay trắng nõn bắt đầu chạm đến trước ngực áo bào trằng của nam nhân kia. Mộ Tây nuốt nuốt nước miếng, thật sự rất kích thích nha!
Nam nhân đặt đôi bàn tay to lớn lên eo nhỏ của hoa khôi, cùng thì thầm to nhỏ, hoa khôi bị người nọ để lên bàn. Nằm lên trên bắt đầu cởi quần áo… Váy khoa khôi bị cởi ra, vứt lên trên giường, chặn mất tầm mắt của Mộ Tây.
Thơm quá, Mộ Tây hít sâu một hơi, một mùi thơm khó tả lan trong mũi nàng, nàng nắm chặt váy hít một hơi thật dài, lại nhìn thấy nửa người trên của hoa khôi đã trống trơn.
Mộ Tây ôm hai mắt của mình, mặt đỏ tai hồng từ trong khe nhỏ xem màn xuân cung sống. Nghe nói nữ tử thanh lâu tiết khố cũng vô cùng đa dạng, ách, bị nam nhân kia chặn mất rồi không nhìn thấy gì nữa, chỉ thấy hai chân trắng nõn của hoa khôi đang vắt lên trên thắt lưng của nam nhân kia, theo từng động tác của nam nhân kia mà run rẩy.
Hoa khôi ngâm ra tiếng kêu thật là vui vẻ, Mộ Tây không khỏi muốn nhìn rõ hơn một chút, quỳ xuống đất đi lên trên một chút.
“A, Lục tướng quân ngài muốn giết chết thiếp, a” Tóc tai hoa khôi toán loạn hét lên, từ dưới cần cổ của nam nhân ngẩng đầu lên, mười đầu ngón tay bám chặt quần áo nam nhân. Sau đó, khuôn mặt dần tái nhợt…
Mộ Tây vô cùng kinh ngạc nhìn khuôn mặt hoa khôi một lúc, một lát sau trong sương phòng vẫn quanh quẩn tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Mộ Tây bị bắt.
Nam nhân sắc mặt tái mét: “Nói, người là do ai phái tới?”
“A, a…” Mộ Tây bị khăn tay nhét trong miệng, định chạy trốn lại bị nam nhân kia cầm dây chói kéo lại, nàng chỉ có thể thở bằng mũi.
Hoa khôi mặt mày xấu hổ trốn ở đằng sau nam nhân, oán hận trừng mắt nhìn Mộ Tây. Nam nhân cầm lấy cằm của nàng, hung ác nói: “Nếu không nói, liền lấy tội làm gian tế cho Tây Vực mà xử trảm lập quyết!” Tay hắn miêt qua ngực của nàng rút ra một quyển màu vàng.
Mộ Tây vặn vẹo thân mình trốn tránh, vẫn là không giữ được bảo bối của mình.
“Đây là…” Hoa khôi da mặt đỏ bừng, nhìn nam nhân nói: “Tướng quân, đây là đồ của ta!”
Lục Nhược cẩn thận xem xét mỗi một trang, xác định không có chỗ nào khả nghi mới ném xuống đất. Ánh mắt lại rơi xuống người của tiểu tặc vừa mới bắt được, không vì cái gì khác, mới vừa rồi lấy quyển sách từ người tiểu tặc lại làm lộ ra một mảng tuyết trắng da thịt trước ngực, một tấm vải hồng với dây vải mỏng manh che dấu một khe rãnh ẩn hiện, mơ hồ nhìn thấy được.
Lục Nhược lấy khăn tay từ trong miệng cô ra
“Lưu manh!” Mộ Tây mắng.
Hoa khôi đứng ở một bên tiến lại tát nàng một cái: “Tiện nhân do ai sai đến hả?” Con gái ở thanh lâu ngoài cầm kì thư họa còn phải học công phu trên giường, có công phu tuyệt kỹ sẽ không phải lo không có khách. Kỹ sảo này nhất quyết không được truyền ra ngoài, nên hoa khôi căng thẳng cũng là chuyện bình thường.
“Ngươi đánh ta?” Mộ Tây cả giận nói: “Ta sẽ mách với cha ta!”
Hoa khôi còn muốn đánh tiếp nhưng bị Lục Nhược ngăn lại. Tiểu tặc này tuy ăn mặc bẩn thỉu nhưng da mặt lại trắng nõn. Hắn thong thả đi đến phía sau nàng sờ sờ tay nàng, mười ngón tay tinh tế mềm mại, không giống như nha đầu bị sai khiến.
“Ngươi dám chạm vào ta, bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Mộ Tây bị hắn chạm vào khó chịu liền nói: “Cha ta là mệnh quan của triều đình, các ngươi buông ta ra, buông ra!~”
“Thật sao, cha ngươi là mệnh quan của triều đình, vậy ngươi chạy đến nơi này để làm gì? Nơi này cũng không phải là nơi tiểu thư khuê các nên ở?” Lục Nhược nhìn nàng ương ngạnh bĩu môi, liền cầm lòng không đậu tay đem quần áo của nàng mở ra: “Không phải là ngưỡng mộ uy danh của bổn tướng quân ta mà đến hiến thân đó chứ?” Bàn tay to của hắn vuốt ve đầu vai mượt mà của nàng,làm toàn thân Mộ Tây nổi một trận da gà.
Mộ Tây cố gắng lui xuống đằng sau, đột nhiên nhớ tới lời hắn vừa tự xưng mình là Lục tướng quân: “Ngươi là Lục Nhược có phải không?”
“Làm càn! Tên của đại tướng quân mà ngươi cũng dám kêu!” Hoa khôi lại phẫn nộ.
Mộ Tây nhìn nam tử trước mắt đang làm càn, nói: “Ta, ta con gái của Lễ bộ thượng thư, ngươi không được bắt nạt ta!”
Sắc mặt Lục Nhược cứng đờ, tay trên vai nàng bỗng nắm chặt thêm: “Ngươi lặp lại lần nữa ta nghe!”
“Ta…” Mộ Tây hợp tình hợp lí đứng lên: “Ngươi là cái kẻ vô lương tâm, tháng sau là ngày đại hôn của ta và ngươi nhưng ngươi lại đến nơi này. Ta là tới bắt gian, ta muốn từ hôn!”
*
Lục Nhược thả cho Mộ Tây đi xong mất hết hứng thú cũng quay trở về phủ của mình. Sáng sớm hôm sau người được cử đi điều tra cũng đã quay về báo cáo.
“Khởi bẩm tướng quân, người tối hôm qua đúng là Mộ Nhị tiểu thư. Chính là…” người kia lộ vẻ mặt khó xử.
“Nói.”
Người nọ đem mấy tập sách để trước mặt Lục Nhược.
“Đây là cái gì?” Lục Nhược tùy tiện lấy một quyển mở ra hai trang sau, đang uống dở một ngụm trà thiếu chút nữa phun ra ngoài.
“Tối hôm qua sau khi rời đi, Mộ tiểu thư không có về Mộ phủ mà đi phía Đông thành tìm tới một thư phòng. Ông chủ nơi đó là Hạng Vị Ương năm rồi có viết mấy quyển sách bàn có lời liền mở thư phòng. Mộ tiểu thư hình như rất hay đến nơi đó, nàng cả ngày quấn quýt lấy Hạng Vị Ương muốn bái ông ta làm thầy, hôm qua có lẽ là được phái đi lấy tài liệu. Thứ tướng quân đang cầm là tác phẩm của Mộ tiểu thư, là thứ đang được bán rất chạy ở chợ.”
Lục Nhược giận đến phát run, lại nhìn quyển sách bìa màu vàng để ở trên bàn, trên trán gân xanh như muốn bạo phát. Lục gia nhà hắn mấy đời làm tướng, năm vừa rồi phụ thân vì nước mà hy sinh thân mình, mẫu thân vì đau buồn mà qua đời, trước lúc mất mới nhắc đến hôn ước giữa hai nhà Mộ – Lục. Không biết được đây là một nữ nhân không biết xấu hổ!
Lục Nhược cắn răng nói: “Nàng ấy năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai tháng trước vừa đến tuổi cập kê!”
**
Một tháng sau, Mộ Tây phong quang xuất giá. Kiệu tám người khiêng, chiêng trống rộn ràng. Phu quân là Lục tướng quân đương triều uy danh lừng lẫy lại nổi tiếng là người vô cùng đẹp trai.
Mộ lão gia nghĩ mẹ nàng qua đời sớm nên cố ý chuẩn bị rất nhiều của hồi môn. Mộ Tây vì vậy lại bị di nương lườm nguýt coi thường. Nghĩ tới phu quân của mình nàng lại thở dài. Nam nhân quả nhiên là hoa tâm, cũng may mình được gả đi là được cái danh xưng Tướng quân phu nhân, so với mấy chị em do di nương sinh cũng là tốt hơn một chút.
Cắn táo đỏ, bước qua chậu than, uống rượu giao bôi… bị ép buộc đến nửa đêm, rốt cuộc Mộ Tây cũng có thời gian để thở.
“Thiếp đói bụng!” Nàng mắt nhìn những món điểm tâm mà thèm rỏ rãi.
“Tùy nàng…” Lục Nhược thờ ơ lạnh nhạt, coi như thôi đi. Hắn nhẫn đến cùng vẫn phải hỏi: “Nàng vì sao lại muốn viết loại sách kia? Ai dạy cho nàng?”
“Nhìn xong sẽ viết dễ hơn. Vì kiềm tiền!” Mộ Tây miệng ngậm điểm tâm, uhm, thật là thơm.
“Nàng thiếu tiền sao?” Lục Nhược nhìn khuôn mặt hồng hào, cánh môi đỏ thắm hé mở trên điểm tâm trắng như tuyết, tâm đột nhiên thấy không được tự nhiên, uống vội ly rượu.
Mộ Tây thả điểm tâm xuống, có chút uể oải nói: “Mẫu thân của thiếp qua đời, hàng tháng tiền tiêu vặt của thiếp liền bị di nương cắt xén không được bao nhiêu. Thiếp viết mấy cái đó lại được hoan nghênh. Hừ, ngày đó đệ đệ của ta còn mua một quyển về lén xem trong phòng.” Nói đến đoạn sau nàng lại lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng.
Lục Nhược nhìn xem sắc trời, đứng lên đóng cửa sổ lại, nhìn Mộ Tây nói: “Ngủ đi!” Mộ Tây bị nghẹn, hắn nói đến là cái ý kia có phải không? Không phải đâu?
Sự thật chứng minh, hắn chính là có ý đó.
Trong trướng hồng, Mộ Tây mặt đỏ bừng, lạnh da đầu nhìn hắn từng chút một cởi bỏ quần áo của nàng, Nàng đem hai chân kẹp chặt, tay lại ôm lấy ngực. “Nàng sợ?” Lục Nhược hoài nghi nhìn nàng.
“Nói nhảm, ta không sợ…” nhìn thấy hắn tự nhiên cởi quần áo của mình, lưỡi Mộ Tây giống như bị cắt, uhm, nàng nhắm chặt mắt lại lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân lõa thể.
Mộ Tây đang bị dày vò vô cùng thống khổ. Nàng chống tay muốn nâng đầu hắn lên, “Đừng, đừng liếm, rất nhột,… A chớ có sờ chỗ đó!” Nàng ngăn cản tay hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới. Nhưng Lục Nhược thì lại không muốn dừng lại, đêm xuân ngắn ngủi, hắn không muốn lẵng phí.
Sau khi hoàn toàn tiền vào, hắn nắm chắc đầu gối của nàng, người động mạnh một cái, liền tiền tận sâu vào: “Đau!” Nàng kêu lên sợ hãi, gắt gao ôm hắn: “Đừng nhúc nhích, đau!”
Nơi ấy nhỏ nhắn lại co thắt lại bao vây lấy Lục Nhược làm hắn không thể khống chế được, trong tiếng khóc của nàng, Lục Nhược nhanh chóng va chạm vào tận sâu nàng cho đến khi bùng nổ, cuối cùng hắn cũng không có rút ra ngoài, hắn cần có người nối dõi.
Jumbo said: Có cần phải thô như vậy không?! 囧囧
Khi nàng đã ngủ, Lục Nhược đơn giản đem người lau qua một chút, lại nâng người nhỏ bé đã bị hắn ép buộc đến kiệt sức lên, đem mặt nàng dán vào trong ngực hắn, thì thào nói cái gì. Lục Nhược thở dài một hơi, ôm chặt lấy nàng.
**
Sau ngày thành thân Lục Nhược dần dần thích ứng với cuộc sống có người hàng ngày bầu bạn chẳng qua thứ không khí bình thản này chẳng duy trì được bao lâu, quan hệ Nam triều cùng Tây Vực chuyển biến xấu. Lục Nhược thường xuyên bị hoàng đế triệu kiến bàn kế đánh giặc.
Nam triều ở trung nguyên, được thiên nhiên hậu đãi, lại có sông ngòi trù phú có thể nói là mảnh đất tốt. Tây vực ở nơi cao lại gió lớn, điệu kiện khắc nghiệt, dân cư hung hãn thường quầy rối Nam triều.
“Lục Nhược, đêm nay chàng có quay về không?” Đang chuẩn bị ăn cơm Lục Nhược lại bị gọi đi, Mộ Tây lưu luyến tiễn hắn đi ra cửa lại đem gói đồ ăn vặt đưa cho hắn: “Đói bụng thì bỏ ra mà ăn, đêm còn rất dài!”
Lục Nhược mở ra đều là khoai lang nướng. Hắn sờ đầu nàng: “Umh.” Nhìn nàng lưu luyến hắn, biết nàng không vui: “Như thế nào? Luyến tiếc sao?”
“Vâng.” Mộ Tây gật gật đầu “Không có chàng đêm thiếp không ngủ được. Buối tối lạnh như vậy! Đúng rồi!” Nàng lấy từ nha hoàn phía sau một chiếc áo khoác màu đen: “Thiếp dùng tiền của mình mua vải, cũng chính tay tự làm, nhìn được không?” Nàng đắc ý đem ra cho hắn xem.
Thuần nhất một màu đen lại có chút lông động vật.
Nàng rước cao người bất mãn nói: “Chàng thật là cao, cúi đầu xuống một chút!” Lục Nhược cúi đầu lại hôn lên môi nàng một cái. Một nụ hôn sâu triền miên cho đến tận khi nàng thở hồng hộc. Hắn ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Đêm nay ta nhất định sẽ về!”
**
Mộ Tây dợi cả đêm cho đến tận khi chân trời phiếm hồng, mới có người từ trong cung trở về nói suốt đêm thương nghị xong, tướng quân nhận thánh chỉ đã khởi hành đi đánh giặc rồi.
Mộ Tây trong lòng thấp thỏm, nhìn còn vẹt đậu trên lồng, thường đi hỏi thăm tin từ chiến trường. Hai tháng sau từ chiến trường nhận được tin của Lục Nhược: “Rất khỏe, không cần phải lo lắng!”
Nàng thất vọng ngón tay chạm vào con dấu thật mạnh mẽ tại sao không viết dài thêm một chút, tỷ như: “Một ngày không thấy tưởng như ba năm” linh tinh. Nhìn đến ngày gửi cũng đã là một tháng trước bây giờ không biết như thế nào.
“Nghe nói thắng trận?” Mộ Tây đem thư nâng niu trong tay.
“Tướng quân tuy rằng bị thương nhưng chúng ta vẫn thắng Tây Vực, đuổi chúng chạy xa khỏi biên giới 30 dăm. Không có chuyện gì xảy ra sang năm mới là tướng quân có thể khải hoàn quay về.” Người đưa tin vô cùng phấn khởi nói.
Hắn bị thương!
Buổi tối, Mộ Tây lăn qua lộn lại không ngủ được đột nhiên nghe được tiếng bước chân trong viện. Nàng khẩn trương ngồi dậy.
“Người, ngươi là ai?” Mộ Tây nắm lấy thanh kiếm Lục Nhược thường hay dùng đi ra ngoài, nhìn thấy một hắc y nhân quát lớn: “Không nói ta sẽ giết người. Đây là tướng quân phủ cao thủ nhiều như mây.”
Hắc y nhân bị thương rất nặng, không có khí lực chạy bừa vào bên trong tướng quân phủ, hắn nhận mệnh.
“Này, không phải là chết rồi chứ?” Mộ Tây cẩn thận đi tới lấy đầu kiếm chọc chọc vào hắc y nhân, hắn hừ một tiếng. Mộ Tây bị doa nhất thời không nói được gì, hắn toàn thân đều là máu.
Gần đây chiến sự căng thẳng chắc không phải là gian tế của Tây Vực chứ. Mộ Tây giơ kiếm lên giết hắn cũng được nhưng…. Hắc ý nhân nhắm hai mắt lại, nhưng kiêm mãi không hạ xuống.
“Quên đi!” Mộ Tây bỏ kiếm xuống, nâng hắn dậy: “Ta không giết ngươi, ngươi phải cảm ơn ta đó. Nếu thật sự ngươi là gian tế Tây Vực phải nhớ rõ ơn cứu mạng của ta trên chiến trường nhìn thấy tướng quân nhà ta phải hạ thủ lưu tình, ta nhưng là tướng quân phu nhân đó. Nếu là đạo tặc Nam triều thì phải nhớ cảm ơn ta, không bằng đi vào quân đội đi, giúp tướng quân nhà ta đánh trận.”
Mộ Tây kéo hắn vào sài phòng bỏ không phía sau hậu viện, mỗi ngày đem đến thức ăn này nọ cho hắn. Cái người này sau khi rửa mặt bộ dáng cũng không tệ lắm, mỗi ngày ngoan ngoãn ăn thức ăn nàng mang tới.
Đến một ngày, Mộ Tây đi qua phát hiện người kia đã hoàn toàn bình phục. Nàng có cảm giác rất thành tựu: “Ngươi cũng thật là cao, đi tòng quân đi… Ngươi không bị câm điếc gì chứ?” Nàng cẩn thận hỏi. Người này thế nhưng chưa từng nói một câu.
Đêm đó hắc y nhân biến mất. Mộ Tây đem chuyện này kể cho Hạng Vị Ương nghe, hắn mắng nàng không biết phân biệt phải trái ngu xuẩn: “Nếu là gian tế ở Tây Vực thì ngươi chờ rơi đầu đi!”
“Ngươi vô cùng tà ác!” Mộ Tây không thèm để ý đến lời hắn, nhìn vào bản thảo trên bàn của Hạng Vị Ương nàng chợt nói: “Sư phụ, người đưa ta đi tìm tướng quân đi. Ta nhớ hắn!”
Hạng Vị Ương trừng mắt nhìn nàng một cái: “Mơ mộng hão huyền! Quân doanh là nơi nữ nhân được tiến vào sao?”
“Sư phụ, người dẫn con đi đi mà, con sẽ tặng con vẹt nhà con cho người.” Hạng Vị Ương vẫn thường mơ ước được chạm vào con chim anh vũ kia, nó thực sự là một con chim quí do Lục Nhược mang về từ biên quan. Hạng Vị Ương muốn lấy móng của nó về làm thuốc.
**
Mộ Tây được Hạng Vị Ương dẫn đến quân doanh xong, Lục Nhược vô cùng tức giận, sai người đem nhốt Hạng Vị Ương vào xe tù đem về kinh đô lại còn bồi thêm cho mấy chục roi, sau đem Mộ Tây giáo huấn một hồi: “lạch cạch lạch cạch” nước mắt Mộ Tây rơi lã chã.
“Hổ nháo, nơi này là nơi nàng có thể tùy tiện đến sao?” Lục Nhược rít gào như muốn rách cả cổ họng. Mộ Tây đứng ở một bên nước mắt như mưa nói: “Thiếp nhớ chàng lại nghe nói chàng bị thương lo lắng nên mới tới, chàng sao có thể hung dữ như vậy?”
Lục Nhược hít một hơi thật dài, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng vì mấy ngày phải bôn bố lặn lội mà có phần xanh xao vô cùng ủy khuất đành nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn. Từ kinh thành đến đây cũng ăn không ít cực khổ đi. Hắn đưa cho nàng một chiếc khăn tay.
Mộ Tây nhìn một chút không thèm nhận khăn tay của hắn mà tự mình lấy vạt áo lau nước mắt.
“Đánh giặc không phải chuyện đùa, ngày nào cũng có thương vong. Nàng ở đây rất nguy hiểm hơn nữa làm gì có chuyện nữ nhân đến quân doanh? Còn cái vết thương kia của ta cũng đã sớm khỏi rồi, không sao nữa!” Hắn nhìn chăm chăm vào mái tóc lộn xộn của nàng nói năng không được tự nhiên: “Không phải ta có viết thư sao? Đều nói hết rồi còn gì? Hôm nay muộn rồi để ngày mai ta cho người đưa nàng về.”
“Không cần phiền đến chàng để ta tự mình đi là được.” Mộ Tây kiên cường nói, đáng tiếc bụng của nàng ở thời điểm mấu chốt lại lên tiếng.
“Đói bụng rồi sao?” Lục Nhược cười một chút, thấy nàng tức giận lại phải ngậm miệng lại cầm củ khoai nướng đã nguội lại gần lò than.
Mộ Tây ngửi mùi hấp dẫn nước miếng chảy ròng ròng, nhìn không được quay đầu lại nhìn. Lục Nhược liền quơ quơ củ khoai nướng thơm ngào ngạt trong tay quyến rũ nàng. Rụt rè một lát nhịn không được đành chạy đến bên hắn ngồi chờ ăn.
Nàng rất đói bụng rồi đây, Lục Nhược đem bánh bao xé một miếng đút cho nàng, nàng lại cầm lấy cả chiếc bánh bao ăn ngấu nghiến: “Ăn từ từ kẻo mắc nghẹn.” Lục Nhược đem nước cho nàng uống, nàng uống vội vàng sau lại phun hết ra: “Có cát!!”
“Thế này đã là tốt nhất rồi!” Lục Nhược khuôn mặt trở nên thực nghiêm túc: “Nơi này thứ thiếu nhất chính là nước. Nghe lời ta về nhà đi, ngốc, nơi này rất khổ.”
Mộ Tây nhìn đôi môi khô khốc của hắn đứng lên chui vào trong lòng hắn khóc lớn: “Thiếp ngày mai sẽ về, không đem phiền toái đến cho chàng nữa, chàng đánh giặc cho tốt, đánh thắng trận về nhà ngày nào thiếp cũng nấu món ngon cho chàng ăn.” Dừng lại một chút lại nói: “Không được đi tìm quân kỹ!”
“Đứa ngốc này đến quân kỹ làm gì chứ?” Lục Nhược vỗ vỗ lưng giúp nàng nhuận khí.
Mộ Tây từ trong lòng hắn nhô đầu ra: “Thật sự không có sao? Sư phụ nói…”
“Không cho nhắc đến cái con người vô liêm sỉ kia!” Lục Nhược nhớ tới lại vô cùng tức giận.
Mộ Tây ở trong người hắn dỗ dành: “Không được nhắc thì không nhắc. Ngày mai thả sư phụ ra để người cùng em trở về. Nơi này thực sự không có quân kỹ sao?”
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực Lục Nhược không nhẫn nhịn được nữa bế nàng đi vào bên trong trướng: “Là nàng khiêu khích ta trước!”
Giường thực cứng lại nhấp nhô, Mộ Tây bị Lục Nhược liên tiếp thu thập cột sống đau như bị nghiền nát thành bột. Lưng trần của nàng không ngừng va chạm với ván giường.
Lục Nhược cảm thấy nàng không được thoải mái liền xoay người đen nàng đặt lên trên tiếp tục thu thập. Mộ Tây sợ bị rơi xuống nên ôm chặt lấy cổ hắn.
Mây mưa qua đi, Mộ Tây ngủ thật sự sâu, Lục Nhược ôm nàng mộng mị một chút lại trở dậy mặc quần áo lại. Mộ Tây nắm chặt lấy quần áo Lục Nhược không bỏ ra, Lục Nhược ngồi xuống ngắm nàng một chút không kìm được lại cúi xuống hôn nàng đến khi hai cánh môi đỏ ửng.
Mộ Tây tỉnh lại phát hiện Lục Nhược đang ngồi bên hương án xem bản đồ, lấy chăn quấn lại vài vòng lộ đầu vụng trộm ngắm hắn. Bộ dạng thực tuấn tú mà hắn đối với nàng ngày càng tốt.
**
Ngày hôm sau không như dự liệu chiến cục có biến, tướng quân của Tây vực là Hoàng Nhan Húc tưởng đã chết rồi lại tự nhiên xuất hiện làm sĩ khí địch như nước sông cuồn cuộn. Sau một hồi giằng co quyết kiệt tuy quân triều đình chiếm ưu thế, đang truy kích giắc đến đại bản doanh của chúng đốt cháy lương thảo nhưng lại nghe tin quân doanh bị địch tấn công. Không nghe người khác can ngăn Lục Nhược quay ngựa trở về đại bản doanh. Bên trong là một mảnh trời đầy lửa, hắn liều lĩnh thúc ngựa đi vào.
Trong quân doanh của hắn không một bóng người nhưng trên mặt đất vương vãi những mảnh quần áo bị xé rách. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng chưa rời đi sao? Một con chim hoàng vũ bất ngờ bay tới.
Hạng Vị Ương sợ Mộ Tây đổi ý nên đem cả con chim này đến quân doanh.
Con chim anh vũ máy móc lặp lại: “Lục Nhược cứu thiếp… Cứu thiếp… Đau!” Nó vỗ cánh phành phạch: “Đau quá… Đau!”
“Tướng quân lửa cháy rất lớn, người đi theo mạt tướng ra ngoài!” Thủ hạ của hắn chạy vào kéo hắn ra ngoài.
Lục Nhược chấn chỉnh lại quân sĩ chuẩn bị đuổi theo thì thánh chỉ lại tới. Tây Vực chủ động cầu hòa. Lục Nhược không nghe lời khuyên bảo cố ý đi tìm Mộ Tây tướng sĩ liên can nghe mệnh lệnh buộc hắn trở về kinh thành.
Bởi vì Lục Nhược vội vã trở về quân doanh nên quân địch thừa cơ chạy thoát về triều đình những kẻ đối địch với hắn lén cho hắn một đòn. Hắn lại cãi lại lệnh vua không chịu nhận chỉ cầu hòa của Tây Vực, xúc phạm thiên uy, vốn chiến thắng trở về không được khen thưởng lại bị cách chức nhàn rỗi ở nhà.
Cùng lúc đó, chính đảng cùng gian thần đấu nhau vô cùng gay gắt. Tân hoàng đăng cơ mới bảy tuổi, là do thế hệ phụ thần phụ tá nên bị o ép là điều khó tránh khỏi. Lục Nhược tuổi trẻ tài cao không vừa mắt các vị lão thần. Tân hoàng biết tả thừa tướng cùng Tây Vực thông đồng nên đem giết bỏ đồng thời mời Lục Nhược quay về nhận chức, Lục Nhược nhận mệnh nhưng có một điều kiện tiên quyết Tây Vựa tuyệt đối chỉ có thể diệt không cầu hòa.
Bước qua vô số thi hài, Lục Nhược rốt cục tìm được Mộ Tây ở hậu viện của Hoàng Nhan Húc, lúc này nàng đang manh thai.
Đang làm yếm, Mộ Tây ngây ngốc nhìn Lục Nhược một người toàn máu đỏ tiến tới, một lúc sau mới hoàn hồn: “Thiếp biết chàng sẽ tới cứu thiếp, thiếp biết….”
Nam nhi ngang ngạnh như hắn cũng rơi lệ, ôm trong lòng thiên hạ hắn đã tưởng nhớ thật lâu.
Ngày Hoàng Nhan Húc bị lăng trì, Lục Nhược giám trảm. Hoàng Nhan Húc lúc đầu còn chịu đựng sau điên cuồng gào thét, mọi người mới biết hắn trước đây thoát chết là do mua chuộc được ngục tốt sau lại được Mộ Tây cứu giúp. Sau này hắn cướp Mộ Tây trở về. Đau đớn làm hắn càng thêm hưng phấn hắn nhìn Lục Nhược quát: “Nàng trong bụng có đứa con của ta, ta biết ta có được nàng, nó khẳng định là của ta, ha ha”
Ba ngàn sáu trăm đao, mỗi đao cắt từng thớ thịt của hắn nhưng cũng không làm nguôi đi sự giận dữ trong lòng Lục Nhược.
Mộ Tây chưa cứu được, trong đầu hắn từng ngày từng ngày đều hồi tưởng những lời con chim anh vũ lặp lại, nàng gọi hắn cứu nàng nhưng hắn không tới, nàng chỉ có thể tự kêu đau đớn một mình. Hắn hận chính mình, viết thư viết nhiều hơn vài câu thì tốt rồi, không làm nàng lặn lội tới tìm hắn. Ngày đó đem nàng đưa đi sớm một chút vì sao hắn ngốc như vây?
Lục Nhược khải hoàn trở về được phong hàm: Trung Di vương tước vị thừa kế.
Mộ Tây sau khi trở về cả ngày không chịu gặp hắn, không chịu cùng hắn thân cận. Đến khi hắn không chịu được nữa, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng không chịu buông tay: “Nàng làm như vậy là có ý gì? Ta không cần chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi. Ta … Ta yêu nàng …”
Mộ Tây che mặt, nước mắt liên miên. Hắn nói yêu nàng nhưng nàng còn có tư cách được hắn yêu sao? “Thiếp không biết đứa nhỏ là của ai? Hắn đem thiếp về… Sau đó, nhốt thiếp tại hậu viện, mỗi ngày đều đến, mỗi ngày….” Nàng tuyệt vọng: “Nó thực sự có thể không phải là con chàng. Thiếp lại không muốn bỏ, nó lớn như vậy.”
“Ta mặc kệ nó là con ai!” Lục Nhược điện cuồng mà hôn Mộ Tây: “Đã trôi qua cả rồi! Hắn đã chết. Không ai dám bắt nạt nàng nữa, Nhị Tây đừng sợ!”
Mang thai mười tháng cũng đến lúc sinh nở.
Lục Nhược kiên trì ngồi bên giường nàng, nắm chặt tay nàng. Tình trạng Mộ Tây không tốt thường xuyên bất an hãi hùng, cô nương hoạt bát đáng yêu ngày trước nay đã không còn thấy bóng dáng. Lục Nhược giúp nàng nhuận khí: “Đau thì kêu lên thì sẽ đỡ, sau này nàng muốn gì ta cũng theo nàng, ta yêu nàng, Nhị Tây ta yêu nàng…”
Khó sinh là chuyện đại phu đã sớm nói, nhìn Mộ Tây thống khổ như vậy. Lục Nhược lần nữa không nhịn được rơi lệ. Van cầu nàng được không? Kiên trì một chút, vì ta, vì ta được không?
Tiếng trẻ con khóc vang dội trong phòng, Lục Nhược vui vẻ nói: “Nhị Tây nàng thật dũng cảm. Chuyện gì cũng qua rồi!”
Mộ Tây mông lung nhìn hắn: “Đứa nhỏ, cho thiếp nhìn đứa nhỏ!”
Bà mụ ôm lấy đứa nhỏ, Mộ Tây mắt đỏ quạch: “Nó lớn lên giống ai?”
Bà mụ sung sướng nói: “Tiểu vương gia cùng Vương gia giống nhau như đúc!”
Vậy là tốt rồi….
Mộ Tây tay sờ soạng: “Nhị Tây ta ở đây!” Lục Nhược bắt lấy đôi bàn tay nàng.
Nàng chậm rãi vuốt ve gương mặt góc cạnh của hắn: “Ta… Cuối cùng cũng không làm chàng thất vọng…”
Bàn tay trắng nõn rơi xuống, hắn nắm thật chặt nhưng sao tay nàng lại lạnh như vậy?
Nam triều Trinh nguyên năm thứ mười, Trung Di vương phi tạ thế. Sau đó mười năm, Trung Di vương luôn sống trong buồn bực không vui.
Trinh Nguyên năm thứ hai mươi, Nam Triều cùng Tây Vực lại nổ can qua, Nam triều lại toàn thắng nhưng Trung Di vương tử trận, hoàng đề rất bi thương.
**
“Lục Nhược nếu có kiếp sau, chàng muốn làm cái gì?”
“Nàng thì sao?”
“Thiếp muốn có một người chị thương yêu mình, có em trai, em gái yêu quí, muốn cha mẹ sống thật lâu… Uhm,còn muốn được gả cho chàng. Chàng thì sao, có muốn làm đại tướng quân nữa không?”
Hắn không có trả lời mà nàng cũng không còn cơ hội nghe được hắn trả lời. Hắn chính là nghĩ, mặc kệ như thế nào hắn chỉ muốn lại được gặp lại nàng được cưới nàng.