Ôn Uyển đang ở nhà, thay đồ trước một tấm gương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn phần trên cổ áo. Anh quay đầu, nhìn sắc trời đã tối đen bên ngoài cửa sổ, chẳng biết đây là lần thứ mấy anh nhớ tới Tống Nhuệ. Không biết tình hình của hắn như thế nào rồi.
Mặc dù đã đưa số điện thoại cho người tên là A Phi, nhưng từ tối hôm qua điện thoại của Ôn Uyển không hề rung lên lấy một lần.
A Phi không liên hệ với anh, đây cũng là chuyện tốt chứng tỏ rằng bên phía Tống Nhuệ không có chuyện gì xảy ra.
Thời gian trước khi không “đi làm” thì Ôn Uyển rất rảnh rang. Anh thích làm rất nhiều thứ, như thu xếp sửa sang, học kĩ nghệ sấy hoa, trang trí nhà cửa. Mỗi một hoạt động đều có thể làm cho anh say mê không thôi. Ngoài ra hôm nay còn dành chút thời gian để lo nghĩ cho Tống Nhuệ.
Trợ lý nhỏ nhìn thấu tâm tư của anh, nói: “Thật là, nếu cậu lấy được nửa cái nhiệt tình từ Tống Nhuệ để làm nhiệm vụ thì chúng ta đã không đến mức này.”
Ôn Uyển muốn gặp người yêu của mình, vậy cũng phải cho anh cơ hội mới được chứ.
Anh sửa lại tóc trên trán, lúc này chợt dừng lại rồi hỏi trợ lý nhỏ: “Nói mới nhớ, cậu có thể tra xem Tống Nhuệ có liên quan tới cốt truyện hay không được chứ?”
Khi tiếp nhận nội dung nhiệm vụ thì Ôn Uyển không thấy có người này. Dường như Tống Nhuệ và nội dung chính của câu chuyện không hề liên quan đến nhau.
Bên phía trợ lý nhỏ im lặng một giây mới truyền đến câu trả lời: “Sao biết được.”
Tiếng máy móc vốn không hề có ngữ điệu nên luôn cứng ngắc, vậy mà Ôn Uyển lại nghe được một chút chột dạ từ bên trong đó.
Ôn Uyển biết là nó không muốn nói cho anh, chắc là muốn anh giữ khoảng cách với Tống Nhuệ. Anh biết điều đó.
Trong gương thanh niên đẹp đẽ đã sửa soạn xong, chuẩn bị ra cửa.
Nói chứ, bình thường anh không mặc trang phục thi đấu quyền anh thì mặc đồ ở nhà, hiếm khi mặc loại quần áo bình thường. Nhưng vì dáng người, khung xương đẹp đẽ cân đối nên dù ăn mặc thế nào cũng khiến người khác cảm thấy như người mẫu tạp chí.
Dáng người anh cao, bờ vai cân đối. Tỉ lệ cơ thể rất chuẩn, mỗi một đường cong đều mềm mại như tranh vẽ, từ vòng eo dẻo dai đến hai chân thon dài thẳng tắp, dù là mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái nhất: quần âu phối cùng sơ mi trắng và áo khoác ngoài, cũng cực kỳ bắt mắt.
Anh chưa từng đến những nơi như quán bar. Lại không phải đi để gặp nam chính, là lần đầu tiên đến đây nên Ôn Uyển muốn ăn mặc khiếm tốn một chút.
Quán bar vùng này đều rất phức tạp. Trên thực tế không chỉ có quán bar, chính xác mà nói thì vùng này không có chỗ nào là không phức tạp. Nửa tiếng sau, Ôn Uyển đi tới quán MIAMI – là nơi mà trong cốt truyện anh thường đến.
Vừa đi vào, ánh đèn mờ tối khiến Ôn Uyển không thể không nheo mắt lại. Rõ ràng ngay từ đầu người thiết kế quán bar không muốn chiếu sáng đàng hoàng. Ánh đèn đỏ sẫm và xanh đậm thay phiên lúc ẩn lúc hiện, bao trùm không gian như hầm ngầm.
Tuy rằng cố ý chọn thời điểm đêm khuya để tới, không ngờ là anh vẫn đến sớm, bên trong sắp bắt đầu quãng thời gian cuồng nhiệt nhất của một đêm hưởng lạc. Nhịp điệu mạnh mẽ chấn động đến mức đầu óc quay cuồng, anh cực kỳ vất vả mới có thể nhận ra vị trí quầy bar từ giữa đám người cùng ánh đèn mập mờ. Sau khi chen lấn một hồi, cuối cùng cũng ngồi xuống được, anh thở phào nhẹ nhõm.
Bartender mà anh biết nhìn thấy anh, rót cho một ly rượu, lớn tiếng hỏi: “Tối nay không xuống sàn nhảy hả?”
Ôn Uyển liếc qua đám người đang rung đùi đắc ý gần đó, khó khăn lắc đầu. Thôi, anh thật sự không nên đến đó thì hơn.
Bản nhạc khiêu vũ nổi tiếng nhất đã chuyển sang bài mới, giữa sàn nhảy điên cuồng có người mở chai champagne. Có em gái biết anh nên quấn lấy vô cùng nhiệt tình, Ôn Uyển sợ đến nỗi lui về phía sau, lịch sự từ chối từng người một.
Một mình anh thanh tâm quả dục ngồi thưởng thức rượu ở quầy bar, xem những người kia nhảy múa, bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trong lòng lại đang nghĩ về nhiệm vụ.
Tình tiết cốt truyện có liên quan cũng rất đơn giản. Anh ở quán bar mới câu được em gái mới, chơi vô cùng high, uống say đến nỗi không còn biết gì. Người sắp tình một đêm với anh lại trời xui đất khiến thế nào mà đổi thành một người đàn ông.
Chính là trời xui đất khiến như thế đấy. Những phân đoạn như thế này là thứ quan trọng trong thế giới của cốt truyện. Ôn Uyển tiếp tục nhớ lại từng chi tiết nhỏ.
Nam chính của thế giới luôn có hào quang nhân vật chính hộ thân. Tuy Ôn Uyển chưa gặp nam chính được mấy lần, nhưng cũng không khỏi nghĩ đến thân phận của người đàn ông ấy.
Như ở thế giới này, nam chính cao trên mét tám, dáng người khi mặc tây trang chuẩn như giá treo quần áo, khi cởi quần áo thì cơ bụng rắn chắc hiện rõ… Ôn Uyển nghĩ nghĩ, phát hiện mình thế mà thèm thuồng cơ thể của anh ấy.
Mặt anh đỏ lên. Nhưng trên mặt không hề có biểu tình, vẫn yên lặng mà uống một hớp rượu. Thoạt nhìn giống như đang nghiêm túc đỏ mặt.
Chỉ có điều, anh uống tiếp một ngụm rượu nữa, có vẻ tình tiết lần này anh không làm được.
Ôn Uyển vốn không quen với mùi rượu mãnh liệt như thế này, cảm giác như bị thiêu cháy đến hoảng loạn. Đã thế lúc này anh lại muốn uống thêm mấy ly nữa.
Âm thanh của trợ lý nhỏ đột ngột xuất hiện, vừa xuất hiện đã thông báo cho anh một tin tức hết hồn: “Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, nam chính đến.”
“Cái gì? Bây giờ á?” Ôn Uyển mới vừa tơ tưởng thân thể đàn ông kinh ngạc: “Người cậu nói là vị nam chính tôi đang nghĩ đến kia sao?”
Cốt truyện mới bắt đầu đã không thích hợp rồi, anh uống rượu vẫn chưa bị làm sao đây này.
Ôn Uyển nhức hết cả đầu, cố tình thời điểm này trợ lý nhỏ cũng rất khác thường, nó chỉ nói: “Không sao đâu, cậu cứ thể hiện như bình thường là được rồi.”
Nhưng không phải bình thường anh luôn làm rối mọi thứ lên hay sao? Ôn Uyển túm lấy trợ lý nhỏ hỏi sao lại thế này, nó bất đắc dĩ nói: ” Phần đầu cốt truyện đã rối loạn rồi, phần sau chỉ có thể loạn hơn.”
“Tổng bộ vừa giao nhiệm vụ mới cho cậu. Lát nữa sẽ nói rõ hơn cho cậu.” Nó vừa nói xong, vị trí bên cạnh Ôn Uyển lập tức có thêm một người.
Anh chầm chậm nghiêng đầu sang nhìn, trước mắt quả nhiên xuất hiện sườn mặt góc cạnh của nam chính.
Không sai vào đâu được, đây đúng là ngoại hình gây sốc mà anh đã quên từ lâu.
Trong lòng Ôn Uyển trầm xuống, vội quay mặt đi, anh có dự cảm mãnh liệt rằng lần này sợ là anh sẽ lại làm hỏng việc.
Người đàn ông gọi một ly Whisky. Ôn Uyển nghe thấy âm thanh trầm thấp mà lễ độ của y chào mình: “Xin chào.”
Chồng anh cất lời chào anh. Ôn Uyển thở hắt một hơi, nghiêm túc quay sang nhìn y.
Vị trí của hai cái ghế cạnh nhau không xa không gần. Bốn mắt nhìn nhau, đối phương hình như đang chờ cái nhìn này của anh, lúc này không tránh không né. Đôi mắt mang theo ý cười như một tấm lưới lớn sớm dệt từ những mưu kế, bên trong phản chiếu ảnh ngược của Ôn Uyển.
“Thật trùng hợp.” Y nói.
Người đàn ông này điềm tĩnh, lịch thiệp khiến người ta khó có thể chống cự sự dịu dàng của hắn. Rất khó để người khác không đắm chìm bởi con người y. Ôn Uyển không tin đây là trùng hợp, anh cẩn thận giữ vững thiết lập tính cách của mình, chỉ yên lặng nhìn đối phương, không hề lên tiếng.
Người đàn ông lấy ra từ âu phục một tấm danh thiếp, nhã nhặn đẩy tấm thẻ thếp vàng qua.
“Tôi còn nợ anh một món nợ ân tình.” Y nói một cách chậm rãi: “Ngày hôm nay mời anh uống một ly được không? Chỉ hai chúng ta, hửm?”
Cho dù là Ôn Uyển, rốt cục lúc này cũng phát hiện ra chỗ không đúng. Tất cả đều quá thuận lợi, hay có thể nói, đối tượng tương lai đối xử với anh quá tốt, tốt đến mức không chân thực. Ngay cả trợ lý nhỏ ngày hôm nay cũng rất kỳ lạ.
Ôn Uyển ngửa đầu uống xong ngụm rượu cuối cùng trong ly của mình, thấy đôi mắt như thâm tình của người đàn ông kia cứ nhìn anh chằm chằm.
Ôn Uyển nói: “Được.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông lại càng mê người. Ôn Uyển chỉ muốn uống tiếp một ly nữa.
Ôn Uyển: Muốn chọn bài “Sai người” của Tiêu Á Hiên tặng cho chính mình quá.
Hai người cùng đi đến một góc tầng thượng tương đối vắng vẻ trong quán rượu. Nơi đó có thể nhìn thấy bầu trời ban đêm, có ghế dài đơn, người không nhiều, tiếng nhạc cũng không ầm ĩ như nơi khác.
Ôn Uyển nhìn danh thiếp trong tay. Bên trên có tên đối tượng kết hôn tương lai của anh, Thương Hạo.
Ánh đèn ở sân này so với trong kia thì sáng hơn. Thương Hạo ngồi ở đối diện, ánh sáng mờ nhạt càng làm nổi bật đường nét sắc sảo trên gương mặt y.
“Nói đi, có chuyện gì?” Ôn Uyển hỏi.
Thương Hạo đan tay vào nhau đặt trên bàn, quan sát gương mặt của anh. Nghe vậy, y mỉm cười.
“Xin lỗi, tôi là một người làm ăn.” Y nói: “Như vậy tôi sẽ nói thẳng.”
Quả nhiên đã có kế hoạch trước. Tuy đoán được, tự đáy lòng Ôn Uyển vẫn có phần mất mát. Anh cảm thấy, cứ giống như cốt truyện gốc vừa bắt đầu đã đánh một trận với nam chính cũng được lắm.
“Theo tôi được biết, anh rất quen thân với một người tên là Tống Duệ?”
“Là thế này, thực ra, tôi rất ngưỡng mộ con người của anh.” Người đàn ông đến gần Ôn Uyển thêm một chút, khuôn mặt đẹp của y dường như càng khiến cho giọng điệu trở nên tha thiết hơn: “Có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện được không?”
Thương Hạo giải thích ý định của mình với Ôn Uyển. Tuy y nói rất khéo léo nhưng Ôn Uyển vẫn hiểu rõ. Y muốn anh trở thành một quân cờ của y, ở bên cạnh Tống Duệ, giúp y giám sát Tống Duệ, tốt nhất là có thể kiềm chế hắn.
Trợ lý nhỏ đã sớm chuẩn bị tâm lý bị chất vấn. Mãi đến khi Ôn Uyển gọi nó: “Cậu có thể giải thích một chút không?”
Nó bắt đầu ấp a ấp úng giải thích.
Tống Duệ quả nhiên là nhân vật có trong cốt truyện. Chẳng qua hắn không xuất hiện trong các sự kiện chính, chỉ là một nhân vật phụ nho nhỏ, người tạo ra cơ hội cho hai nam chính gặp nhau. Thân phận của hắn cũng cực kỳ máu chóa, là một đứa con riêng trong gia tộc của nam chính.
Nếu chỉ là một đứa con ngoài giá thú nhỏ bé thì Thương Hạo sẽ không cần tốn công đến thế, việc y tiếp quản tập đoàn của gia tộc chính là kết cục đã được định đoạt. Vấn đề là thời điểm Tống Duệ xuất hiện quá không đúng lúc.
Ông nội của Thương Hạo ốm liệt giường đã lâu. Trong tay Thương Hạo nắm giữ 8% cổ phần tập đoàn vạn hoành, nếu thêm được tiền vốn cùng quỹ đầu tư của ông nội trong công ty tổng cộng là 36% cổ phần, thì số lượng cổ phần sẽ được gần một nửa, nhờ đó y sẽ trở thành cổ đông lớn nhất, có thể khống chế tập đoàn Vạn Hạnh.
Nếu như giữa đường có thằng con riêng Tống Duệ thò một chân vào, vậy thì không chắc chắn được. Y có thể sẽ rớt khỏi vị trí cổ đông nắm quyền kiểm soát tuyệt đối, đây mới chính là điều y quan tâm nhất.
Tại sao nam chính ở khung trời xa lắc xa lơ lại xuất hiện ở một nơi trái pháp luật như sàn đấu quyền anh ngầm, tất cả đã có thể giải thích.
Nhớ tới lần gặp mặt trước đó của bọn họ là ở trong nhà vệ sinh. Lúc ấy Tống Duệ cũng ở đó, cho nên y không phải là muốn nói chuyện với Ôn Uyển. Thực chất là hướng về phía Tống Duệ.
Nếu là lúc bình thường, Ôn Uyển rất vui lòng bảo vệ tương lai của chồng mình một cách vô điều kiện. Nhưng nếu nhằm vào Tống Duệ, vậy…
Bây giờ anh cũng không biết nên làm gì.
Ôn Uyển trầm mặc một lúc lâu, hỏi Thương Hạo: “Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý với anh sao?”
Giọng của trợ lý nhỏ đúng lúc vang lên: ” Đồng ý với y.”
Ôn Uyển:?? Tại sao?!
Ôn Uyển khó có thể tin: “Thiết lập tính cách của tôi đâu? Cứ như vậy đáp ứng y?”
Trợ lý nhỏ: “Không phải không có gì ràng buộc, y sẽ ký thỏa thuận với cậu. Cậu thấy tiền thì sáng mắt, điều này rất phù hợp với thiết lập, dù sao cậu cũng chỉ là tên lưu manh lăn lộn nơi tầng chót.”
“Là như thế này, nội dung vở kịch lệch quá mức, tổng bộ tính tới “đường cong cứu quốc”(*), cho phép cậu dùng bản hiệp nghị này thay thế hợp đồng bao dưỡng trong cốt truyện gốc, như thế có lẽ có thể cứu vãn tình hình. Dù sao thì trong cốt truyện Tống Duệ cũng không lấy được gia sản.”
(*) Đường cong cứu nước: Ý nghĩa của cụm từ này là không thể, không nên giải quyết sự việc một cách trực tiếp, mà sẽ phải áp dụng phương pháp chậm rãi, gián tiếp để sử dụng nhiều và tốt hơn mọi nguồn lực. Bên mình có cụm gần giống là “đi đường vòng”
“Nhiệm vụ lần này chính là đồng ý với y. Cốt truyện vừa mới bắt đầu đã hỏng, đây là tối hậu thư.”
Mấy câu nói của tiểu trợ lý khiến Ôn Uyển không tiêu hóa được. Anh hít thở sâu, ngón tay ở dưới bàn siết chặt lại.
Trợ lý nhỏ: “Đồng ý với y đi.”
Thương Hạo: “Đồng ý với tôi, được không?”
Ngay lúc này Ôn Uyển nhớ tới em trai, lại nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn của mình. Ôn Uyển uống một ngụm rượu. Lại uống tiếp một ngụm nữa. Trong đầu nghĩ thầm, anh quả thật không thích với quán bar.
“Tôi,” Cuối cùng Ôn Uyển cũng mở miệng, nhưng chỉ nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Sau khi nam chủ rời đi, trợ lý nhỏ hỏi Ôn Uyển đang ngồi một mình tại chỗ: “Cậu có sao không?”
Nhưng Ôn Uyển chỉ hỏi nó: “Cậu có chức năng phát nhạc không?” Trợ lý nhỏ nghi ngờ mình nghe lầm: “Cái gì cơ? Cậu muốn chọn bài hát nào?”
Ôn Uyển rầu rĩ đáp: “Không có gì.”
Điện thoại của anh reo lên, suýt bị bỏ qua trên nền nhạc. Ôn Uyển lấy ra xem, là một dãy số xa lạ không lưu tên, anh nhận điện thoại: “Xin chào.”
Đầu bên kia im lặng vài giây. Ôn Uyển nhìn lại điện thoại, xác định vẫn đang trong cuộc trò chuyện. Anh đặt điện thoại lần nữa ở bên tai: “Xin chào, nghe rõ không?”
Bên đó vẫn không có người trả lời. Trợ lý nhỏ nói: “Nơi này quá cao, có lẽ không có tín hiệu.”
Lại thấy Ôn Uyển đứng lên rất mạnh, giọng anh chậm lại, lấy tay che microphone, nói với bên kia: “Là Tống Nhuệ phải không?”
Nói xong, anh lập tức cảm thấy giọng của mình lúc hỏi không ổn, Tống Nhuệ thì không trả lời được, vì vậy anh dùng ngữ điệu khẳng định nói lại lần nữa: “Tống Nhuệ.”
Ôn Uyển đoán là Tống Nhuệ vì tối nay hắn không nhìn thấy anh ở trường đấu bên kia, cho nên mới gọi tìm. Tối qua hắn đã cho A Phi số điện thoại. Hiện tại Ôn Uyển nghĩ tới Tống Duệ, trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng. Anh vậy mà phải trở thành kẻ phản bội người khác.
“Tối hôm nay anh có việc, cho nên không đến. Ngày mai anh sẽ đi tới sàn đấu.” Ôn Uyển giải thích đơn giản.
Bây giờ anh vẫn chưa thể đối mặt với Tống Duệ. Ôn Uyển im lặng một lát, rồi nói với đầu bên kia: “Nếu không có chuyện gì nữa, ngày mai chúng ta gặp nhé.”
Không biết tại sao, rõ ràng tiếng nhạc bên này cực kỳ ồn ào, Ôn Uyển vẫn có thể xuyên qua ống nghe nghe được tiếng hít thở rất nhẹ của Tống Duệ. Chậm rãi, bình tĩnh.