Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 16



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thư
Ôn Uyển tránh hắn còn không kịp, nên không để cho Tống Duệ cơ hội này. Vừa đặt hộp giữ nhiệt xuống, anh nhanh chóng nói mình còn có việc, đứng dậy đi trước.

Hai người ở chung chưa được một phút.

Ôn Uyển không cho đối phương cơ hội để nói một câu nào, trên thực tế thì người kia cũng không biết nói chuyện. Vì vậy Ôn Uyển cứ như thế, không quay đầu lại thuận lợi đi đến cửa. Đứng trước cửa ra, anh vẫn nhịn không nổi quay lại nhìn thoáng qua.

Lần này đầu suýt nữa đụng phải cằm của một người.

Không biết từ lúc nào Tống Nhuệ đã đi theo sau anh, theo đến tận cửa.

Đứa em trai phát dục quá tốt này lớn lên cao hơn anh. Hai người lại cách nhau rất gần, Ôn Uyển suýt va vào đối phương, nên mới biết em trai luôn đi theo.

Hắn không nói được, vì thế cứ bám sau Ôn Uyển.

Ôn Uyển không chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, mũi cũng hơi cay cay. Đối với người dịu dàng hay mềm lòng, kế sách phù hợp nhất, bách phát bách trúng không còn kế nào khác ngoài khổ nhục kế.

Tống Nhuệ trầm mặc nhìn anh.

Cái tay sau lưng hắn không hề nhúc nhích.

Vừa nãy mắt hắn luôn nhìn chằm chằm cái gáy trắng nõn lộ ra chỗ cổ áo của Ôn Uyển, cân nhắc xem nên đánh ở vị trí nào thì tốt. Nào ngờ hắn còn chưa kịp xuất chiêu thì người trước mặt đột nhiên quay đầu lại.

Nguy hiểm thật, may mà không có động thủ.

Tay hắn đặt bên người bỗng được một bàn tay vừa mềm mại vừa ấm áp cầm lấy, trong nháy mắt, nhiệt lượng từ nơi hai bàn tay chạm vào nhau cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong thân thể.

Ôn Uyển cúi đầu, không biết tại sao, giọng của anh so với bình thường rất khác.

Anh nói: “Lại ăn đi, không thì đồ ăn nguội mất.”

Giọng nói rất nhẹ, lại hơi mơ hồ, hàm chứa một loại cảm xúc không nghe hiểu được. Loại cảm xúc này lan truyền sang, làm người nghe cũng bất giác thả nhẹ động tác.

Anh kìm nén không thể hiện sự dịu dàng với hắn, giống như cách không sờ soạng Tống Nhuệ một lần, làm cho Tống Nhuệ cảm giác vừa sướng vừa khó chịu.

Từ trước tới giờ hắn chưa từng nhìn thấy Ôn Uyển lộ ra dáng vẻ như thế. Cứ nắm chặt tay hắn, lúc nói chuyện nghe như muốn khóc, nhưng cũng không giống hẳn.

Trong giờ phút này Tống Nhuệ vẫn chưa biết loại cảm giác trên người hắn gọi là “động lòng”.

Trái tim hắn lúc ấy bị câu nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn làm cho giật mình. Cảm giác thật kì lạ.

Ôn Uyển cầm tay hắn an ủi. Động tác này ai cũng không được phép làm, chỉ có anh ấy.

Chỉ có anh ấy.

Ôn Uyển rời đi, lần này Tống Duệ không theo kịp. Ôn Uyển thuận lợi ra sàn đấu ngầm.

Trên đường gió đêm thổi lạnh, cảm giác không dễ chịu tí nào. Ôn Uyển cùng trợ lý nhỏ thảo luận về nhiệm vụ lần này, anh hỏi: “Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

Trợ lý nhỏ: ” Không được! Không hoàn thành nhiệm vụ này, thế giới sẽ không vận hành nổi nữa.”

Đây chính là hậu quả nghiêm trọng nhất đó. Ai ngờ Ôn Uyển còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Thế giới không vận hành nổi nữa thì sẽ như thế nào?”

Trợ lý nhỏ không biết nói gì nữa: “Điều này các cậu đã được học qua rồi mà.” Dù cho có hỏi nó cũng không thể thay đổi được sự thật.

Đối với mỗi thế giới thì cốt truyện chính là quy tắc, thế giới dựa vào số mệnh của nhân vật chính để duy trì hoạt động. Những thế giới này do trung tâm sáng tạo ra, được “học viện” chịu trách nhiệm phân phối. Hệt như một công xưởng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng đang hoạt động.  Đương nhiên vì gian “nhà xưởng” này kết cấu rắc rối nên đôi lúc sẽ xảy ra lỗi, ví dụ như tình huống chuyên ngành của Ôn Uyển không phù hợp.

Không ai có thể phá vỡ quy tắc, đến nay vẫn chưa từng xuất hiện người không tuân thủ quy tắc.

Ôn Uyển cũng không thật sự định làm trái với cốt truyện, anh chỉ là không cam lòng. Anh sắp về đến nhà, vừa nâng mắt, phát hiện ở trước cửa tiểu khu tồi tàn nhà mình có một chiếc Maybach 62S* Zeppelin hơn 13 triệu đang đỗ.

Siêu xe cấp bậc như vậy đậu trong một tiểu khu lụi bại, khiến xung quanh trông như bãi rác. Ôn Uyển đi ngang qua cạnh chiếc xe, không kìm được nhìn nhiều lần.

Ai dè chiếc xe này giống như có ý thức. Ôn Uyển mới liếc mắt thêm lần nữa thì thấy cửa sổ màu đen hơi động, chậm rãi hạ xuống.

Bên trong xe, Thương Hạo ngồi tựa lưng lên chỗ dựa của ghế, nhẹ gật đầu với Ôn Uyển đang đứng kinh ngạc bên ngoài: “Xin chào.”

Vì sao nam chính lại ở đây? Hiện tại Ôn Uyển vừa thấy y thì lập tức nhớ tới tử cục của bản thân: “Anh…”

Thương Hạo để văn kiện trên tay qua một bên. Y từ trong xe bước ra, eo lưng thẳng tắp, người còn cao hơn Ôn Uyển một đoạn.

Y chỉnh lại một chút âu phục của mình. Lúc nãy ở trong xe đã tháo cà vạt ra, nhưng nhìn qua y vẫn gọn gàng chỉn chu. Y nói: “Tôi tới để đưa cho cậu bản thỏa thuận.”

Ôn Uyển sửng sốt, y vẫn tin chắc là mình nhất định sẽ đáp ứng y.

Mới nghe qua thì chuyện này có lẽ là như vậy. Nhưng tỉ mỉ suy xét, Ôn Uyển hiểu đây chẳng phải là đang khéo léo thúc giục anh quyết định nhanh nhanh sao, còn đến tận nhà để giục. Bọn họ mới gặp mặt tối hôm qua đấy.

Thương Hạo đương nhiên là có lòng tin.

Tối nay y có xã giao, sau khi kết thúc thì thuận đường tới đây luôn. Hiển nhiên, Thương Hạo không cảm thấy chuyện ở đây đáng lãng phí nhiều thời gian, như vậy quá không hiệu quả. Người đó do dự ở điểm nào? Y có thể thấy trong cặp mắt kia lóe ra tia sáng. Anh ta thích y, không phải sao?

Đó cũng là điều khiến y chắc chắn sẽ thực hiện được kết hoạch, hơn nữa y còn tự mình đến đây để thuyết phục.

Y cùng Ôn Uyển vào nhà.

Nơi này nằm ngoài dự liệu của y. Y không ngờ rằng trong nhà một tay võ sĩ lại được bố trí… ấm áp như vậy?

Trên bệ cửa sổ là một loạt cây xanh nhỏ đặt chỉnh tề, tấm phủ chống bụi TV dệt tay, trên bàn cơm trải khăn, liếc mắt một cái là biết có người thường xuyên ở nhà. Trong nhà đã được quét dọn sạch tinh, trên bàn không nhiễm một hạt bụi, giống như có một người phụ nữ luôn luôn dốc lòng chăm chút cho căn nhà này.

Từ khi chuyển đến ở thì Ôn Uyển đã bắt đầu thay đổi từng điểm một của nơi này. Anh không phát hiện sự khác thường của Thương Hạo, xoay người đi rót cho y cốc nước.

Trợ lý nhỏ phát hiện manh mối, lúc này đã không kịp sửa, nó nhắc Ôn Uyển: “Nam chính đang ở trước mặt, chú ý thiết lập tính cách.”

Ôn Uyển mơ hồ.

Anh đã chú ý rồi mà, nhìn xem, nước anh rót là nước nguội, không thèm pha trà cho người ta, lạnh lùng cỡ nào.

Anh đặt cốc nước lên bàn, ngồi xuống ở vị trí cách nam chính một người trên ghế salon. Thương Hạo đã thu hồi tầm mắt đặt trên bài trí của căn phòng, y đưa một bản hồ sơ cho Ôn Uyển, nói: “Anh có thể xem trước, nếu có chỗ không thích hợp thì cứ nói với tôi.”

Ôn Uyển tiếp nhận bản hợp đồng được soạn ngay ngắn kĩ càng, trong lòng hơi trùng xuống. Nhưng trước mặt Thương Hạo không thể tỏ ra vẻ do dự, anh chững lại một giây, rồi lấy hợp đồng đặt ở trên đầu gối, mở ra.

Khi anh cúi đầu lật xem thứ kia, Thương Hạo luôn lịch sự ngồi một bên chờ, tiện thể ngắm anh.

Chỉ là một tay võ sĩ, thế mà khuôn mặt đó lớn lên thật dễ nhìn/đẹp mắt.

Tóc mái của anh rũ xuống trán, đường nét gương mặt tinh xảo như được vẽ ra, làn da trắng trẻo mịn màng… Ánh mắt đánh giá của Thương Hạo hơi ngừng lại, cảm thấy kì lạ vì chính mình lại thấy một người đàn ông dễ nhìn.

Nhưng Thương Hạo cũng rất mau không nghĩ nữa, y là kiểu người sẽ không tự tìm phiền toái cho mình nhất. Anh ta là một người đẹp, là nam hay nữ không quan trọng.

Xinh đẹp thì không phân biệt giới tính, cả người anh ta đều đẹp.

Lần đầu tiên y ngắm Ôn Uyển như thế. Từ cần cổ thon dài, dáng người dẻo dai, đến vòng eo thon… Thương Hạo cũng không biết mình đã nhìn bao lâu. Nhìn rồi lại nhìn, y bỗng cảm thấy trong phòng hơi ngột ngạt, tiện tay nới lỏng cà vạt.

Nhưng Thương Hạo lại quên mất trước đó tháo cà vạt trong xe, bèn kéo kéo cổ áo, kéo đứt luôn chiếc cúc áo đầu tiên. Chỉ khâu bị đứt, phát ra một âm thanh nhỏ.

Ôn Uyển đang cúi đầu xem văn kiện giật mình.

Chiếc cúc nho nhỏ từ cổ áo lăn xuống sàn nhà, lộc cộc lăn trên sàn nhà. Thương Hạo hơi khựng lại, chỉ là chuyện thay một bộ quần áo, thế nhưng theo nguyên tắc không phá hỏng hoàn cảnh trong nhà người khác, y đành cúi người xuống nhặt. Khi ngước lên, y liền thấy ánh mắt của Ôn Uyển.

Còi báo động của trợ lý nhỏ lập tức vang lên.Tiêu rồi!

Ngón tay Ôn Uyển trên ghế sô pha buông ra rồi lại nắm chặt, tốt xấu gì cũng phải nhịn được. Anh quay đầu đi, đè nỗi kích động xuống, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.

Anh ta không nhìn mình nữa, Thương Hạo thuận tay bỏ cái cúc vào trong túi.

“Chờ đã.” Ôn Uyển rõ ràng đang xem văn kiện đột nhiên lên tiếng.

Chờ cái gì, hồi sau sẽ rõ~~~

MAYBACH 62S ZEPPELIN

(*) Maybach 62S Zeppelin: phiên bản xe biến thể của Maybach62 và chỉ có 100 chiếc trên thế giới.                                     

  

ẢNH NÀY LÀ XE Ở VIỆT NAM LUÔN ĐÓ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.