Âm thanh không lớn lắm nhưng Tống Nhuệ nghe vào lại giống như sấm mùa xuân nổ vang trời. Âm thanh của những lời nói khác đều không lọt vào tai của hắn như thể trên toàn thế giới chỉ còn sót lại câu nói này.
Từng chữ hắn đều nghe rõ ràng, từng chữ đều đâm vào tim của hắn.
Còn có chuyện tốt đẹp như thế này?
“Còn em thì sao? Em cũng chưa từng nói như vậy với anh đó.” Ôn Uyển vẫn không bỏ cuộc, nóng lòng muốn thử nên cổ vũ Tống Nhuệ: “Làm thử một lần được không?”
Ôn Uyển biết đứa trẻ này không nói được cho nên mỗi khi anh ở cùng với Tống Nhuệ lúc nào anh cũng luôn mở sẵn đường trước cửa nhà cho Tống Nhuệ để hắn có thể đi thẳng.
Nói anh không biết xấu hổ cũng không sao cả. Chỉ cần Tống Nhuệ chịu bước đi bước đầu tiên đã là một khởi đầu tốt.
Khó khăn lắm Tống Nhuệ mới thoát ra khỏi giấc mơ đẹp, hắn nhận ra mình đang tự hỏi ánh trăng có thích mình hay không.
……
Thích anh… thích đến mức không biết phải làm sao để thích hơn nữa.
Ôn Uyển không ngờ Tống Nhuệ không thực hiện bước thủ ngữ đầu tiên như những gì anh tưởng tượng.
Động tác của Tống Nhuệ vừa nhanh vừa mạnh mẽ. Ôn Uyển còn chưa nhìn rõ hành động của hắn thì đã bị một con gấu to lớn vững vàng ôm chặt chẽ trong nháy mắt. Giống như nếu chậm một chút chắc chắn Ôn Uyển sẽ bị người khác cướp mất.
Sức lực mạnh mẽ làm Ôn Uyển bị đẩy ra phía sau đến mức suýt nữa là ngã xuống. Anh sửng sốt một chút rồi cảm thấy dở khóc dở cười.
Tuy hơi bất ngờ nhưng Tống Nhuệ vẫn giống như một đứa trẻ thẳng thắn nói cho anh biết đáp án.
Không hề phóng đại chút nào vì Tống Nhuệ cao hơn Ôn Uyển rất nhiều, lúc hắn ôm Ôn Uyển, anh gần như bị vùi vào lồng ngực của hắn.
Ôn Uyển buồn rầu nghĩ em ấy lớn lên thật sự rất cao lớn.
Cả cơ thể bị che chở kín kẽ, Ôn Uyển bỗng nhiên sửng sốt.
…..Anh nghe thấy rõ ràng từng nhịp tim đập trong lồng ngực của Tống Nhuệ.
Một tiếng lại một tiếng, từng nhịp va chạm mạnh mẽ và nóng bỏng giống như trong lồng ngực hắn có một ngọn lửa đỏ rực có sinh mệnh. Nó đập càng lúc càng nhanh như chỉ hận chính mình không thể nói chuyện để anh nghe thấy. Đập vừa nhanh vừa mạnh, hận bản thân không thể vén tay áo lao ra từ trong thân thể của Tống Nhuệ.
Nếu không phải bị ôm trong lồng ngực sợ rằng Ôn Uyển sẽ không biết được nhịp tim đập nhanh đến lạ thường của Tống Nhuệ, cũng sẽ không biết được cảm xúc kịch liệt trong thân thể hắn.
Sau khi sững sờ, anh đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.
Ngoan ngoãn bị ôm.jpg
Hắn không nói được. Nhưng nhịp đập của trái tim hắn có thể thắng một vạn câu nói.
Hai người giữ nguyên tư thế này một lúc, Ôn Uyển chớp mắt, cảm thấy chỗ nào đó không ổn cho lắm. Tiếng tim đập của Tống Nhuệ vẫn nhanh đều giống như xe mất phanh trên đường cao tốc, một khi đã khởi động thì không thể dừng lại.
Chưa nói Ôn Uyển còn phát hiện cơ thể của Tống Nhuệ cũng nóng lên bất thường. Đột nhiên anh nhớ đến số thuốc anh mới mang về tối nay còn ở trong túi, Tống Nhuệ chưa tiêm thuốc, trong lòng anh căng thẳng.
“Tống Nhuệ….” Ôn Uyển căng thẳng, anh nhỏ giọng gọi tên Tống Nhuệ, thử nới lỏng cánh tay của hắn. Sợ kích động hắn nên anh không dám dùng sức.
Không được, không làm được, cơ bắp trên cánh tay hắn cứng như đá.
Không ai hiểu Tống Nhuệ hơn Ôn Uyển, anh càng lúc càng chắc chắn, trạng thái của Tống Nhuệ lúc này không ổn lắm.
Ôn Uyển luống cuống:
“Trợ lý nhỏ!”
Trợ lý nhỏ đang treo máy bị anh gọi, đành mất kiên nhẫn online lại: “Ngày nào cũng thế, lại chuyện gì, mau nói.”
Trợ thủ nhỏ híp mắt đi xem, thật không thể tưởng tượng nổi mà.
“Thật ẩu tả mà! Cậu muốn làm gì thế hả! Sao lại làm hắn phát bệnh thế!!” Trợ thủ nhỏ trong lòng hoảng loạn mắng: “Chuyện này phải làm sao đây! Tôi đã nói từ trước với cậu là nhanh chóng tiêm thuốc cho hắn đi! Sao cậu vẫn không nghe lời!”
Ôn Uyển nhẹ tay vỗ lưng Tống Nhuệ, thử xem có thể thoát khỏi hai cánh tay của hắn không.
Lý do tới tận bây giờ Ôn Uyển mới nhận ra Tống Nhuệ không bình thường là vì tuy tình trạng của đứa trẻ này không ổn định nhưng vẫn kiềm chế lực tay ôm Ôn Uyển.
Hai tay của hắn siết chặt, gân xanh nổi trên cánh tay. Nhưng hắn đang ôm ánh trăng của mình nên thậm chí không dùng nhiều hơn một phần sức trên người Ôn Uyển.
Ôn Uyển thành công tách ra, cơ thể cử động được. Anh ngẩng đầu muốn nhìn mặt Tống Nhuệ.
Trợ thủ nhỏ thấy anh có thể cử động, nó mới đập bàn một cái: “Đúng, đúng rồi phải như vậy! Trước hết cậu mau đi đi có chuyện gì thì nói sau! Cậu nhanh nhanh một chút, mang đồ đắt tiền theo, đừng kích động hắn, đừng ở nhà này nữa. Một tháng sau chúng ta hãy trở lại xem thử!!”
Ôn Uyển tức giận trợ thủ nhỏ dám ví Tống Nhuệ như bom. Anh ôm đầu Tống Nhuệ vào lòng cãi lại: “Cậu đừng có nói em ấy như vậy!”
Anh chưa từng nhìn thấy bộ dạng phát bệnh của Tống Nhuệ. Không biết tình trạng của hắn có nghiêm trọng như lời trợ thủ nhỏ nói hay không. Nhưng hiện tại Tống Nhuệ rõ ràng không ầm ĩ, không gây chuyện, bất động, trừ việc thân thể cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể tăng cao, tim đập nhanh đến đáng sợ thì cũng không còn triệu chứng nào khác.
Trợ lý nhỏ phổ cập kiến thức khoa học mới tra ra được cho Ôn Uyển nghe: “Biểu hiện của chứng Mania là dễ tức giận, xúc động mạnh kèm theo là gia tăng sức mạnh, nói nhiều, tăng động, đặc biệt nghiêm trọng khi xảy ra ảo giác, hoang tưởng cộng thêm căng thẳng và vài triệu chứng loạn thần kinh khác. Thiếu ngủ, ham muốn tình dục tăng vọt, hành vi bốc đồng…”
“Em ấy không phải như vậy!”
Ôn Uyển chặn ngang lời trợ thủ nhỏ, trong lòng anh đang có rất nhiều phiền muộn.
Tống Nhuệ trở thành như bây giờ đều là trách nhiệm của anh ngay từ đầu đã tự ý quyết định không tiêm thuốc cho hắn. Anh biết Tống Nhuệ hiện tại rất khó chịu nhưng vào lúc này anh lại không biết phải làm gì.
Động tác của Ôn Uyển vẫn rất nhẹ nhàng, sợ làm kích động đến Tống Nhuệ.
Trợ thủ nhỏ chịu thua hỏi anh: “Thuốc nằm ở đâu?”
“Trong túi ở sau cửa.”
Ôn Uyển nhớ đến cánh tay chi chít lỗ kim màu đen của Tống Nhuệ. Anh lấy tay chạm vào mặt hắn, chua xót sụt sịt mũi một chút, anh hơi cử động muốn đi ra khỏi đây lấy thuốc.
Từ nãy đến giờ Ôn Uyển vẫn không lên tiếng, tiếng hít thở của anh lại làm Tống Nhuệ động đậy. Thiếu niên cao lớn đột nhiên lùi lại một chút, đầu nghiêng qua một bên đôi mắt đen huyền bình tĩnh chăm chú nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển.
Ôn Uyển sửng sốt. Hiện tại Tống Nhuệ im lặng lại tập trung, nếu khoảng cách hai người không quá gần thì rất khó nhìn ra sự khác thường.
Anh thà tin rằng tình trạng hiện giờ của Tống Nhuệ không có chuyện gì.
Khoảng cách của hai người cũng đủ gần, trong một giây kế tiếp Tống Nhuệ từ từ tiến lại gần anh. Hơi thở hai người quyện vào nhau, mũi của hắn gần như sắp chạm vào Ôn Uyển, anh nhìn chằm chằm vào hành động của hắn, theo bản năng lùi lại. Lùi đến khi không thể lùi được nữa làm cho Ôn Uyển mất đà ngã xuống, cả người đập lên ghế sô pha.
Trong một giây trước khi gáy bị đập mạnh, Ôn Uyển nhắm chặt mắt lại. Gáy của anh đập không nhẹ cũng không mạnh vào tay vịn, đau đến hoa mắt, tầm nhìn trở nên mờ mịt nhưng lại cảm giác được ngón tay của Tống Nhuệ phủ lên mắt mình.
Lòng bàn tay thật ấm áp. Hắn chạm vào, sờ lung tung ở chỗ đó, Ôn Uyển không dám mở mắt nhìn, sau đó mới cảm nhận trên mắt mình có thứ gì đó ẩm ướt, nóng hừng hực lướt qua.
Ôn Uyển ngẩn ngơ một giây, nhận ra thân thể của mình bị người khác đè lên, nặng đến mức không thể nhúc nhích được, trong khi đó Tống Nhuệ còn đang liếm đôi mắt của anh.
Nói đúng ra thì trước đó Tống Nhuệ đã từng giúp anh lau nước mắt. Cho nên hắn hẳn phải biết phải dùng tay lau nhưng sau này lại dùng cách khác.
Bọn họ cùng nhau ngã xuống nhưng toàn bộ sự chú ý của Tống Nhuệ không nằm ở chỗ này. Hắn cố chấp đuổi theo vệt nước mắt trong suốt ánh lên ở đuôi mắt Ôn Uyển.
Nhưng mà phương pháp lau nước mắt này chỉ làm cho đôi mắt Ôn Uyển ướt hơn.
Từ đầu đến cuối Tống Nhuệ đều không biểu lộ ra ý định muốn làm tổn thương anh. Làm xong việc này, hắn lập tức nhích ra khỏi người Ôn Uyển một chút nhưng cả người hắn vẫn còn đè lên người anh.
Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm xuống dưới người Ôn Uyển.
Trong lúc đó, Tống Nhuệ tranh thủ cúi đầu nhìn lướt qua Ôn Uyển rồi tiếp tục trưng ánh mắt trong trẻo lấp lánh chăm chú nhìn anh.
Ôn Uyển cũng cụp mắt nhìn theo nơi tầm mắt của hắn lướt qua.
Ngay sau đó cả người anh rơi vào mớ lộn xộn.
Anh hóa đá ngay tại chỗ, một lúc lâu cũng không có thêm hành động nào.
Trong lòng Ôn Uyển điên cuồng gặm khăn tay: “Trợ lý nhỏ, cậu có nghĩ là…”
Trợ lý nhỏ đang bận cúi đầu mài đại đao dài 40 mét, nghe thấy lời Ôn Uyển liền lời ít ý nhiều nói: “Tôi hiểu mà.”
Ánh mắt của Tống Nhuệ rõ ràng là không được bình thường. Trọng tâm là Ôn Uyển cũng không dám cử động khi có một cái lều căng phồng ngạo nghễ nhô lên ở dưới đáy quần của hắn.
Đứa trẻ ngốc nghếch này chăm chú nhìn không chớp mắt mặt Ôn Uyển. Cảm giác này quá kỳ lạ đến mức hắn không biết phải làm thế nào mới được.
Ôn Uyển nuốt nước miếng, cùng trợ thủ nhỏ bàn bạc: “Không biết cậu có thể giúp tôi đi lấy thuốc của Tống Nhuệ…”:
Chuyện này quá kỳ lạ, Ôn Uyển nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chắc chắn là do tình trạng hiện giờ của Tống Nhuệ không ổn nên mới thành ra như vậy.
Lưỡi dao trong tay trợ lý nhỏ lóe lên ánh sáng lạnh, nó nói: “Cần gì phải phiền phức như vậy, cứ cắt phăng đi thì trị tận gốc.”
Ôn Uyển căng thẳng: “Đừng….”
“Bình tĩnh lại đi, cậu cũng biết tình trạng hiện tại của em ấy không ổn định. Chuyện này cũng không phải em ấy cố ý…” Ôn Uyển miễn cưỡng thuyết phục bản thân mình tin tưởng Tống Nhuệ: “Thanh thiếu niên nào cũng cần được cha mẹ thường xuyên chỉ dạy ở vấn đề này mà…”
Trợ thủ nhỏ vác đại đao, hộc ra một làn khói: “Vịt chết do cứng mồm.”
Nếu không phải tên nhóc này không những ngốc nghếch mà còn vô liêm sỉ ngay cả bao bắp cải* cũng không biết thì nó đã sớm rút đại đao ra khỏi vỏ rồi.
Ôn Uyển vẫn để mặc Tống Nhuệ đè lên người không chống cự là có lý do. Lý do thứ nhất chính là trạng thái hiện tại của hắn không bình thường; thứ hai là sự chú ý của anh hoàn toàn không nằm ở vấn đề trên.
Bên trong đầu Ôn Uyễn như bị ai gõ vang lên hồi chuông cảnh báo.
Ôn Uyển tự trách bản thân sâu sắc, cảm thấy mình phải có trách nhiệm…
Trợ thủ nhỏ: “Đừng có tự trách mình. Ngày mai cậu phải bỏ đứa nhỏ trong bụng đi cho tôi.”
Nó đã nhập vai rồi. Ôn Uyển vẫn đang ân hận nói: “Thật lòng xin lỗi…”
Anh một lần nữa ngước đầu nhìn Tống Nhuệ, trong ánh mắt đột nhiên có rất nhiều vấn đề phức tạp mà Tống Nhuệ không thể hiểu được.
Chú thích:
Vịt chết do cứng mồm: người cứng đầu ngang bướng thường không thừa nhận sai lầm của mình.
Bao bắp cải: những cô gái tốt bị đàn ông xấu chiếm hữu hoặc theo đuổi, tương tự như hoa lài cắm trên bãi phân bò.