Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 26



Editor: Thư
Đã gần trưa rồi. Trong lòng Ôn Uyển thầm thấy là do bản thân chọn quần áo quá vui đến nỗi quên hết thời gian, đành phải cho Tống Nhuệ thử tạm mấy bộ quần áo kia trước, còn mình thì vội vã đi tới nơi cuối cùng – cửa hàng đồ ngủ.

Anh đã suy nghĩ vô cùng chu đáo, đồ ngủ cùng đồ mặc ra ngoài làm sao mà giống nhau được? Thế nên đương nhiên là phải mua cả.

Lần này tốc độ chọn quần áo của Ôn Uyển nhanh hơn không ít, từ trong dãy pyjama của nam lấy ra hai bộ, sau đó để Tống Nhuệ tự chọn một bộ.

Nhân viên bán hàng đứng một bên nhiệt tình giới thiệu cho Ôn Uyển từ chất liệu đến kĩ thuật cắt may, anh chỉ ừ ừ đáp lời lấy lệ, ánh mắt chỉ đặt trên hai bộ quần áo trong tay. Vì không còn nhiều thời gian nữa nên anh cũng chẳng hơi đâu mà soi xét.

Trước đây Ôn Uyển từng mua đồ ở chỗ này, là khách quen cũ trong tiệm, vì thế nhân viên vẫn chưa từ bỏ ý định mời chào sản phẩm  mà còn định đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm mới của cửa tiệm.

Tống Nhuệ ở bên cạnh tiện tay lấy một bộ đưa cho Ôn Uyển xem.

Ôn Uyển bị hắn đẩy nhẹ một cái, mới lấy lại được tinh thần. Anh đột nhiên phát hiện, vừa nãy mình nhìn quần áo mà lại mất tập trung.

Anh ngừng một chút rồi lập tức ôn tồn nói: “Em thích bộ này hả? Ừm, anh thấy cũng không tệ lắm, vậy thì lấy bộ này đi.”

Nhân viên liếc nhìn cái đầu thỏ màu hồng cực to trên đó, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Ôn Uyển đang nghĩ xem buổi trưa nên ăn ở ngoài hay về nhà ăn, cuối cùng  hỏi ý kiến của Tống Nhuệ, quyết định về nhà nấu cơm. Vì thế anh đến siêu thị bán thực phẩm tươi sống gần đây trong khu thương mại mua đồ ăn.

Đến lúc này thì ngay cả Tống Nhuệ cũng có thể thấy được là anh đang mất tập trung. Theo tác phong cần kiệm lo việc nhà của Ôn Uyển, anh  vậy mà lại không ngại đồ nhập khẩu tươi sống trong siêu thị quá đắt, cứ mua nguyên liệu nấu ăn như thường lệ.

Hai người cùng nhau trở về nhà như thường ngày.

Ôn Uyển nhờ Tống Nhuệ đi xuống tầng cho mèo ăn giúp anh. Khi trong nhà không có ai khác nữa, chỉ còn một mình anh trong bếp, Ôn Uyển chống tay vào tường, hít sâu một hơi.

Anh cũng cảm thấy chính mình cũng hơi không có tâm trạng, ai bảo cái từ “Chú” ngọt ngào kia quanh quẩn bên tai anh mãi, dai dẳng như đỉa bám.

Trợ lý nhỏ cảm thấy thật kì lạ, thực tập sinh của nó có phải là hỏng luôn rồi không? Ngày thường tính tình của Ôn Uyển đâu có ngang ngược như vậy.

Nó hỏi: “Cậu giận đấy à?”

Ôn Uyển: “Không có.”

Ôn Uyển kìm lại tâm tình, hai tay vòng qua sau thắt lưng, bình tĩnh buộc tạp dề. Anh còn lâu mới tức giận.

Người ta là một đứa bé ngoan thật đấy, chỉ tiếc tuổi còn trẻ mà mắt đã mờ.

Anh giận tới mức trưa đó chỉ làm món cơm rang dứa và phô mai, thịt ba chỉ chiên giòn vàng ruộm,  salad rau củ bào sợi thanh mát chua cay và canh cà chua nấm kim châm mà thôi.

Lại còn vắt nước cốt chanh, trộn ướp với chân gà đã lọc xương cho vào trong tủ lạnh, đến tối có thể ăn ngay.

Bữa trưa Tống Nhuệ vẫn làm cho người ta nở mày nở mặt như cũ, không hề để lại một chút cơm thừa nào.

(Nghĩa là khi ăn sạch thức ăn như anh Tống thì chứng tỏ rằng bữa ăn đó rất ngon, người nấu rất giỏi => lời khen chân thành)

Trong lúc ăn, Ôn Uyển nói với hắn tổng cộng ba câu: Ăn từ từ, ngon không, có muốn thêm cơm không, sau đó không nói thêm gì nữa.

Tống Nhuệ vừa ăn, vừa nhìn Ôn Uyển từ trên bát cơm.

Mỗi khi Ôn Uyển không mở miệng, không khí yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.

Sau khi ăn xong, Ôn Uyển mở mấy cái túi lớn túi nhỏ mua về hồi sáng ra, gỡ mác từng bộ quần áo, phân loại để lát nữa giặt giũ cho tiện.

Bên cạnh anh là Tống Nhuệ đang ngồi dưới đất, giúp Ôn Uyển xếp gọn mấy cái túi hai người xách về.

Thật ra hắn cũng không biết gấp, thôi thì vo tròn lại cũng coi như xong. Vốn cũng chỉ có một tay có thể sử dụng, vừa nãy là Tống Nhuệ tự mình cọ lại đây.

Không gì cả, chỉ là hắn gần Ôn Uyển thêm một chút.

Xếp xong, hắn bày đống thành quả lao động của mình cho Ôn Uyển xem.

Ôn Uyển quay đầu, nhìn chồng túi nghiêng lệch vặn vẹo rồi nhắm mắt khen: “Nhanh như vậy đã xếp xong, thực sự đã giúp anh rất nhiều, cảm ơn Tống Nhuệ nhé ~”

Tống Nhuệ cầm chồng túi kia về.

Ôn Uyển là một người cực kỳ dịu dàng.

Tự tin, cường tráng hay thông minh, mấy đặc điểm đó đều không phải điều gì quá hiếm. Luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác, đặt mình ở vị trí thứ hai, người như vậy mới hiếm vô cùng. Sự dịu dàng ấy làm cho người khác khó có thể cưỡng lại,  không nóng bỏng mà ấm áp. Ôn nhu hàm chứa một thứ sức mạnh cường đại bên trong chính nó, có thể làm người ta mãi mãi khuất phục.

Người dịu dàng như anh ấy cũng rất biết cách để không lộ ra tâm tình chân thực của mình, với anh cảm nhận của bản thân không quan trọng, luôn ghi lại cho người khác ấn tượng là khoan dung, ấm áp và ân cần.

Tống Nhuệ chưa từng có tâm tư tinh tế tỉ mỉ như Ôn Uyển. Cho dù là thế, dù hiện tại không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không hiểu tại sao hắn cực kỳ muốn được tới gần vầng trăng sáng của mình hơn bao giờ hết.

Cạnh đó, rốt cuộc Ôn Uyển cũng mở đến bộ đồ ngủ cỡ lớn của Tống Nhuệ.

Anh nghi ngờ cầm nó lên, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ sai sai.

Dừng cả hai tay đang bận việc, thêm cả trợ lý nhỏ, hai người im lặng, nghiêm túc nhìn chằm chằm cái đầu thỏ nhuyễn manh một lúc lâu.

Đây cũng là lần đầu tiên trợ lý nhỏ cẩn thận xem xét bộ đồ ngủ này. Thời gian nó im lặng so với trước kia thì lâu hơn nhiều, cuối cùng sâu sắc nói: “… Thẩm mỹ của Tống Nhuệ bị cậu bóp méo cả rồi.”

Sự chú ý của Ôn Uyển không đặt ở điểm ấy, anh luôn cảm thấy bộ áo ngủ này có chỗ nào đó quen quen.

Anh nhìn sang một bên, dò hỏi: “Tống Nhuệ?”

Tống Nhuệ nhìn sang, hổng hiểu. Bộ đồ này lúc trước Ôn Uyển đã xem qua rồi mà.

Ôn Uyển đứng dậy đi tới chỗ máy giặt, lấy từ trong giỏ quần áo cần giặt ra một bộ đồ ngủ khác.

Trên tay anh là một bộ pyjama có in hình động vật hoạt hình nhỏ, chỉ có điều bộ của Ôn Uyển là màu xám, chính giữa là hình cái đầu sói lớn, tỏ vẻ “Ta siêu dữ”.

Kiểu dáng của hai bộ đồ ngủ giống nhau như đúc.

Phải nói, là một kiểu đồ đôi. Bộ đồ ngủ đôi này mặc vào thành tổ hợp của một con thỏ hồng cỡ lớn cùng một con sói xám cỡ nhỏ.

Khi chọn quần áo hơi mất tập trung nên anh không phát hiện ra, lúc này trong giọng nói của Ôn Uyển mang theo sự vui vẻ và kinh ngạc, còn có chút khó tin: “Trang phục cha con?”

Bộ đồ Tống Nhuệ tự mình chọn với bộ của anh ghép thành đồ đôi.

Xưa nay chưa có một ai mặc đồ đôi với anh. Nói như thế, Ôn Uyển chỉ tưởng tượng ra cảnh người một nhà cùng mặc một kiểu quần áo, cả trái tim đều tan chảy.

Anh cực cực thích giả làm cha con nha!!

Ôn Uyển giơ quần áo lên ngắm, thích tới nỗi không muốn rời tay.

Mà trợ lý nhỏ hơi nhướng mày, phát hiện chuyện cũng không hề đơn giản. Một chiêu này thật âm hiểm, kẻ địch còn xảo quyệt hơn so với tưởng tượng.

Ôn Uyển vui hết sức, không định chờ thêm nữa, anh gấp gáp muốn ra ngoài tìm Tống Nhuệ, trợ lý nhỏ thấy mấy lời dặn dò lúc sáng sớm của mình lại bị ném ra sau đầu, làm bộ nghiêm nghị ho một tiếng: “Ôn Uyển!”

Ôn Uyển đang hưng phấn mới đi được vài bước đã chững lại.

Suýt nữa là quên mất, bây giờ anh cần phải xem Tống Nhuệ như trai lớn.

Ôn Uyển chậc lưỡi, nghiêm túc chút đi, nếu thế thì không nên đóng giả cha con nữa. Chiêu này không phù hợp rồi.

Anh vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh táo lại chút, bỏ quần áo của mình vào trong giỏ, tiếp đó vừa quay đầu thì thấy ở đằng sau, Tống Nhuệ đang dựa vào tường chăm chú nhìn anh.

Tống Nhuệ đã theo đến đây.

Sự háo hức của Ôn Uyển lại cuộn trào lên, thế nhưng hiện tại anh phải khổ não không biết nên làm thế nào để biểu đạt sự yêu thích của mình một cách hàm súc, uyển chuyển nhất với Tống Nhuệ.

“Tống Nhuệ.” Anh muốn nói cái gì đó, nhưng cứ ậm ừ mãi.

Ôn Uyển nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười với hắn,  cao giọng nói một câu: “Em cũng quá đáng yêu rồi đấy!”

Đôi mắt của anh sáng lấp lánh, tâm tình vui sướng lộ rõ trong lời nói.(*)

(*) Dật vu ngôn biểu – vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu hay cảm nhận được.

Tuy Tống Nhuệ không rõ sự tình, nhưng nhìn Ôn Uyển cười, Tống Nhuệ cũng cười theo.

Nhưng hắn vẫn nên thanh minh một chút, người đáng yêu nhất trên thế giới này là Ôn Uyển, không người nào có thể đáng yêu hơn anh ấy, không một ai hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.