Editor: Nhật HạTrời hôm nay đầy mây lại không có mặt trời. cả sắc trời đều u ám, ngay cả không khí cũng đều xám xịt.
Thời tiết âm u, không khí oi bức, vậy nên làm cái gì cũng đều không quá hứng thú. Một mình Ôn Uyển xách theo đồ ăn đã mua xong bước đi trên đường về nhà. Anh đi chậm hơn so với ngày thường, đắn đo xem có phải bản thân không nên về nhà quá sớm hay không.
Nếu như dứt khoát có một trận mưa to vui sướng tràn trề thì tốt rồi. Trên trán Ôn Uyển đã ra một tầng mồ hôi mỏng, anh quan sát sắc trời, cái kiểu thời tiết như muốn mốc meo thế này sợ là còn phải kéo dài một đoạn thời gian.
Anh thở dài trong lòng, thu hồi tầm mắt, quẹo vào chỗ cầu thang.
Ôn Uyển cũng không xác định được bây giờ Tống Nhuệ cùng người kia đã nói chuyện xong chưa. Mỗi khi tới gần cửa nhà một cái cầu thang, nỗi lo âu vô cớ trong lòng anh lại càng nhiều thêm một phân.
Ngộ nhỡ Tống Nhuệ còn chưa nói chuyện xong thì phải làm sao bây giờ, hoặc nhỡ đâu bọn họ đang nói chuyện quan trọng lại bị anh cắt ngang thì phải làm sao bây giờ?
Vậy nên khi tới gần cánh cửa kia, ngay cả tiếng bước chân của anh cũng thả nhẹ, sợ mình đến không đúng thời điểm.
Bàn tay giơ lên muốn gõ cửa tay lại do dự buông xuống. Anh yên lặng đặt lỗ tai lên trên cửa, nín thở nghe hai người bên trong cánh cửa đã nói chuyện xong chưa.
Một phút qua đi, Ôn Uyển thất vọng dịch đầu ra khỏi ván cửa.
Nghe không hiểu. Cách âm nơi này không được tốt lắm, bên trong mang máng có tiếng người, nhưng lại không thể nào đoán được là đến từ cách vách hay là nơi này.
Ôn Uyển một mình đứng lẻ loi ở cửa một hồi.
Anh cúi đầu nhìn nhìn đồ ăn trong tay, xoay người, yên lặng xuống lầu.
Bởi không biết Tống Nhuệ nói chuyện xong chưa, nên anh cũng không muốn tùy tiện xông vào. Anh có thể đi xuống ngồi ở bồn hoa của mèo lưu lạc dưới lầu trước, chờ một lát thì chờ một lát thôi. Đợi lát nữa Tống Nhuệ nhớ tới phải cho mèo ăn sẽ xuống dưới.
Vào thời điểm này, vốn trong tiểu khu hoang vắng này cũng không có người nào. Một mình Ôn Uyển xách theo các loại nguyên liệu nấu ăn lớn lớn bé bé, ôm đầu gối ngồi bên cạnh rìa bồn hoa.
Anh ngồi ngơ ngẩn đã được một hồi. Bóng dáng ngồi yên lặng một mình này không hiểu vì sao thoạt nhìn còn rất đáng thương.
Nhưng cũng không hoàn toàn là chỉ có một mình anh. Trong lúc đó còn có một đàm mèo hoang cũng ra ngoài quan sát tình hình một lúc, nhưng sau khi thấy hôm nay không có thức ăn cho mèo cũng không có nước, chỉ có một vị khách không mời mà tới chiếm vị trí, chúng liền quay đầu chạy trốn thật nhanh.
Một tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang những suy nghĩ vẩn vơ của anh.
Ôn Uyển bị tiếng chuông làm chấn động đến mức hoàn hồn, lấy điện thoại từ trong túi ra quan sát thông tin từ cuộc gọi đến—— “Thương Hạo”.
Anh mím môi, nhấn kết nối: “A lô.”
Thương Hạo: “Là tôi đây.”
Vẫn là giọng điệu việc công xử theo phép công quen thuộc ấy. Thương Hạo dừng lại một giây, hỏi anh: “Bây giờ đang làm gì thế?”
Giọng điệu chuyển đến việc nhà như vậy vẫn khiến Ôn Uyển hơi không quen.
Giọng nói của y khi hỏi về việc này đã cố gắng thả nhẹ hết mức. Thanh tuyến Thương Hạo trời sinh đã trầm thấp lại mang từ tính, thế nên giọng nói trong điện thoại giống như đang kề sát bên tai anh mà nói chuyện vậy.
Ôn Uyển quan sát chung quanh, lại nhìn chằm chằm vào bồn hoa mình đang ngồi. Anh do dự nói: “Tôi vừa mới mua thức ăn về xong……”
Thương Hạo nhớ tới chuyện Ôn Uyển giúp y khâu lại cúc áo lần trước. Đầu bên kia điện thoại, khóe miệng y yên lặng cong lên, đáp án này quả là không khiến cho người khác bất ngờ.
Ôn Uyển hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm cục gạch trên mặt đất gồ ghề.
Nhưng trước mặt không phải là người khác, anh nghĩ dẫu sao Thương Hạo cũng vẫn quan trọng hơn ngủ. Nếu trợ lý nhỏ ở chỗ này, sợ là sẽ thúc giục anh xuất phát ngay lập tức.
“Được thôi.”
Người ở phía đối diện hài lòng.
Ôn Uyển kết thúc điện thoại. Giao diện điện thoại vẫn luôn yên lặng cho tới khi tự động khóa màn hình, tối sầm xuống.
Thái độ của Thương Hạo tốt với anh như vậy chỉ có đúng một lần, chính là khi y cầm hợp đồng tới tìm anh.
Y luôn như vậy, chỉ khi có việc mới niềm nở.
Chỗ rìa bồn hoa vừa ngắn lại vừa thấp, Ôn Uyển ngồi lâu, hai chân đều đã tê rần. Anh lúc có lúc không mà đấm chân, bắt đầu lo lắng liệu Tống Nhuệ có phải đã quên mất chuyện cho mèo ăn hay không.
Tại lúc anh nghĩ như vậy, đột nhiên trước người hạ xuống một cái bóng.
Ôn Uyển ngẩng đầu, thì trông thấy được Tống Nhuệ.
…… Cùng với hai bàn tay rỗng tuếch của hắn.
“Tống Nhuệ,” Ôn Uyển kinh ngạc: “Đồ ăn cho mèo đâu rồi, không mang xuống dưới sao?” Chẳng lẽ không phải hắn xuống dưới cho mèo ăn sao?
Tống Nhuệ không gật đầu cũng không lắc đầu. Tình cảnh này có hơi xấu hổ. Ôn Uyển đành phải giải thích: “Anh quên mang theo chìa khóa, cũng không biết các em nói chuyện xong chưa, liền nghĩ chờ lúc em xuống dưới cho mèo ăn thì có thể tiện thể cùng nhau…… Thật ra anh cũng vừa mới đến.”
Cuối cùng vẫn phải đi lên cầm thức ăn cho mèo một lần nữa, sau đó cất đi nguyên liệu nấu ăn mà Ôn Uyển đã xách theo hồi lâu, rồi mới lại một lần nữa cầm thức ăn cho mèo đi xuống lầu.
Bữa cơm ngày hôm nay đến hơi muộn, đàn mèo đều chờ sốt ruột.
Mèo ở chỗ này dã tính rất lớn, đôi khi còn thích tranh giành thức ăn. Ôn Uyển chỉ không cẩn thận chạm vào chậu cơm mèo, khiến nó hơi nghiêng một chút thôi mà đã thiếu chút nữa bị một con mèo đang ăn cơm cào.
Tống Nhuệ suýt chút nữa đã đánh nhau ngay tại chỗ với con mèo kia.
Đổ thức ăn cho mèo xong, hai người liền cùng nhau ngồi xổm ở nơi cách đó vài bước, nhìn bọn nó vùi đầu ra sức ăn cơm.
Ôn Uyển nhìn một đám đầu nhỏ có lông xù xù dơ dơ đứng đó, bất giác lại bắt đầu ngẩn người.
Hôm nay anh quả thật rất thích ngẩn người.
Tống Nhuệ liếc anh một cái, thản nhiên ung dung dịch người đến gần anh hơn một chút, lại càng gần hơn một chút nữa, gần tới mức hai người đều dán ở bên nhau.
“…… Tống Nhuệ.” Ôn Uyển phát hiện, bất đắc dĩ mà kêu hắn một tiếng.
Tống Nhuệ thì đối mặt với anh, hai con mắt đen nhánh trầm tĩnh vừa bình thản vừa vô tội.
Ôn Uyển cũng không nhìn hắn lâu lắm, anh lại một lần nữa đem ánh mắt chuyển về đàn mèo.
“Tống Nhuệ, em có cảm thấy bây giờ chúng ta sống quá chật chội hay không?”
“Nơi này quá nhỏ, cũng không có phòng,” Ôn Uyển tiếp tục nói, giọng điệu bình tĩnh: “Miệng vết thương của em cũng sắp khôi phục rồi, bây giờ cũng có thể tự mình bôi thuốc được, hơn nữa nói thật ra, nếu em ở dây thì cũng có một số việc không được thuận tiện cho lắm……” Anh nói một hơi rất nhiều lý do.
Không khí đình trệ. Nơi xa những con mèo chưa ăn no vẫn đang vô tâm đẩy đẩy thức ăn, gây ra âm thanh răng rắc nhỏ bé.
“Anh đang nghĩ có phải đã đến lúc em nên dọn về trong nhà ở.”
Nói xong câu đó, anh thở ra một hơi thật dài.
Ôn Uyển không tránh không né nhìn về phía Tống Nhuệ: “Em không cần gật đầu hay lắc đầu, anh chỉ là đang nói trước với em một tiếng, đây là chuyện đã được quyết định xong.”
Anh đã chuẩn bị tốt rồi, anh chỉ chờ phản ứng của Tống Nhuệ.
Tống Nhuệ nhìn chăm chú vào anh một lúc lâu.
Hắn yên lặng quay đầu lại.
Không có được câu trả lời. Tâm trạng của Ôn Uyển giống như bị thẩm phán phân xử mà kết quả lại chưa công bố.
Nhưng anh không thể hối hận. Lại một lần nữa Ôn Uyển quan sát đàn mèo đang ăn cơm, thì bỗng phần cổ truyền đến xúc cảm nóng hổi lại lông xù xù.
Là Tống Nhuệ yên lặng cọ qua đây, đem đầu đặt trên cổ anh.
Con người cao to ấy làm bộ chính mình rất nhỏ, bộ dáng chim nhỏ nép vào người ấy cọ cọ cổ anh không hề có chút thuần thục nào.
Hắn để kiểu đầu đinh, tóc lại còn vừa đen lại vừa cứng, Ôn Uyển vừa bị cọ một chút, thì trong cổ đã hơi ngứa, nhưng ngoài ý muốn là còn rất thoải mái.
Ôn Uyển cười khổ, nói: “Đừng làm nũng.”
Anh nhẹ nhàng đẩy đầu Tống Nhuệ ra: “Tống Nhuệ, anh nghiêm túc đấy.”
“Còn nữa, sau này động tác như vậy không được làm lại, cậu đã là đứa trẻ trưởng thành rồi.”
Khổ nhục kế luôn đánh đâu thắng đấy của hắn hôm nay lại đột nhiên không dùng được ở chỗ Ôn Uyển. Hắn biết rõ Ôn Uyển rất dễ dàng mềm lòng với hắn. Chỉ đến lúc này Tống Nhuệ mới ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt Ôn Uyển.
Lúc lén cọ lại, khoảng cách với Ôn Uyển đã bị kéo lại rất gần, vậy nên vào giờ phút này, hắn có thể thấy rõ người đối diện kiên trì như thế nào.