Editor: Nhật HạÔn Uyển tìm thấy một chiếc túi xách cứng và dùng cũng bền, anh cẩn thận cất áo ngoài, vớ, đồ lót và các vật dụng hàng ngày của Tống Nhuệ vào trong túi rồi sắp xếp ngăn nắp gọn gàng lại.
Anh nghĩ ngợi, rồi lại nhét vào bên trong một ít đồ ăn vặt, để phòng khi Tống Nhuệ đói bụng.
Vẫn chưa yên tâm, anh lại đẩy đẩy những đồ vặt đã nhét đầy bên trong ra, nhét thêm một quả táo lớn mới mua vào trong.
Làm xong hết những việc này, trên cơ bản chiếc túi của Tống Nhuệ cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa. Ôn Uyển ngẩng đầu, nhìn về phía WC.
Từ lúc hai người bước vào cửa nhà, thì Tống Nhuệ đã tự nhốt mình vào trong WC thật lâu.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Ôn Uyển nhìn về phía cánh cửa không hề có tiếng động đó, người ở trong đó vừa không nói tiếng nào, cũng không ra ngoài.
Hình như hắn đang tức giận. Tự tức giận với chính bản thân mình.
Ánh mắt Ôn Uyển tối sầm lại. Anh yên lặng cúi đầu, kéo quai xách của chiếc túi lên.
Phía bên kia, Tống Nhuệ đang dứng trước gương trong WC, hắn đã đứng trơ ra một lúc lâu với chính mình trong gương.
Đã không biết bao nhiêu lần hắn muốn cất bước đi nhưng rồi lại nhịn xuống.
Hắn đã muốn thờ ơ không quan tâm.
….Nhưng lại không làm được.
Hắn không làm được. Cho dù có thử bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng đều không làm được. Lúc trước là do bị lòng tự trọng của giống đực trẻ tuổi cản trở nên không thể làm được, ngay cả bây giờ cũng như thế.
Nhưng hiện tại có một vấn đề, nếu như hắn còn không nghĩ ra được cách nào, thì Ôn Uyển sẽ tiễn hắn đi ngay lập tức.
Làm sao Tống Nhuệ có thể cho phép anh tiễn hắn đi?
Cho dù là nghĩ cũng đừng nghĩ.
Dù là khổ nhục kế cũng phải dùng. Tống Nhuệ trong gương lộ ra biểu cảm khinh thường đối chính mình.
Thôi được rồi, lại thử lại một lần xem.
……
Ngoài cửa, Ôn Uyển lại hơi mất tập trung. Mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa, anh liền đi vào phòng bếp xem xét bữa trưa của mình.
Ôn Uyển bày chén đũa xong, quay lại mang đồ ăn đã nấu xong lên trên bàn, vừa quay người lại đã thấy Tống Nhuệ xuất hiện ở cửa phòng bếp.
“Tống Nhuệ!” Ôn Uyển vừa nhìn thấy hắn, ngay cả việc đang làm trên tay cũng đều tạm dừng lại. Anh lau tay, cười lấy lòng với Tống Nhuệ: “Thật tốt quá, mau tới ăn cơm đi.”
Tống Nhuệ mới không ăn đâu, ai biết sau khi ăn xong bữa cơm này liệu Ôn Uyển có lập tức tiễn hắn đi hay không.
Vậy mà lúc này đây Ôn Uyển lại thấy được vài phần nghiêm túc từ vẻ mặt của hắn.
Ngày thường lúc Tống Nhuệ không có biểu cảm gì thoạt nhìn đã vô cùng hung hãn rồi, càng đừng nói tới khuôn mặt hắn trầm xuống như hiện tại, hơi thở toát ra vẻ nguy hiểm.
Nếu trong lòng không tin rằng Tống Nhuệ sẽ không đánh nhau với mình thì suýt chút nữa Ôn Uyển đã hiểu lầm bầu không khí của hai người lúc này.
Ôn Uyển nuốt nước miếng. Có phải hắn lại cao thêm không? Cảm giác khung cửa trong nhà cũng sắp không chứa nổi hắn, chẳng qua bao lâu nữa, sợ là khi vào cửa đều phải cúi đầu xuống một chút.
Từ trước tới nay anh chưa từng gặp được thời điểm Tống Nhuệ tức giận trước mặt mình.
Ôn Uyển cố gắng lộ ra một nụ cười: “Tống Nhuệ?”
Không khí không hiểu vì sao lại khiến cho người ta khẩn trương. Ôn Uyển nhìn hắn đến gần —— bước tới rất gần, mãi đến khi Ôn Uyển bị nhốt ở giữa Tống Nhuệ cùng một cái bàn trong phòng bếp phía sau lưng, khiến anh không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy được ảnh ngược rất nhỏ của bản thân lọt vào trong đôi mắt đen nhánh không một gợn sóng kia.
“Tống Nhuệ……” Hai tay Ôn Uyển chống lấy cái bàn phía sau, cẩn thận hỏi: “Cậu, có phải có chuyện muốn nói với tôi hay không?”
Tống Nhuệ gật đầu.
“Được rồi.” Ôn Uyển nhẹ nhàng thở ra: “Để tôi ngẫm lại đã, cậu đang giận phải không?”
Hắn lắc đầu.
Không phải giận dỗi, Ôn Uyển có hơi bất ngờ. Chủ yếu là khi gương mặt hắn không có biểu cảm thì có thể khiến cho người ta không dám thở mạnh trước mặt hắn, vậy nên Ôn Uyển cũng hiểu lầm.
“Vậy……”
Ôn Uyển cứng họng, anh cũng không nhìn rõ được tình hình hiện tại, thế nên mới yên lặng vài giây cũng không thể hỏi ra miệng được.
Anh không thể hỏi Tống Nhuệ “Vậy cậu muốn nói cái gì đây”, Tống Nhuệ không thể trả lời cho anh được.
Ôn Uyển còn lo lắng hơn so với Tống Nhuệ, càng không nói ra miệng được thì trong lòng Ôn Uyển lại càng nôn nóng. Anh sốt ruột muốn nói chút gì đó, anh không muốn khiến Tống Nhuệ cảm thấy khó chịu.
Lúc này, chính Tống Nhuệ lại chuyển động.
Lần đầu tiên hắn tự mình biểu đạt một câu nói hoàn chỉnh. Ôn Uyển từng dạy hắn, đặt ngón trỏ cùng ngón cái ở cằm là đại biểu cho “Thích”.
“Tôi.”
“Thích……”
“Anh.”
Đây sợ là lời “Tôi thích anh” mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp qua. Tống Nhuệ có một khuôn mặt lạnh lùng, dù là ngày thường cũng không có biểu cảm nào. Dù là lúc đang nói “Tôi thích anh” cũng không có gì khác biệt.
Hắn còn quá trẻ tuổi, vẫn còn nhiều thiếu sót. Tất cả vết nứt trên thế giới hắn đều phải dùng đến sức mạnh để lấp kín chúng, cho dù là quan hệ giữa người với người cũng như vậy.
Câu nói đầu tiên ấy là chính Ôn Uyển đã dạy hắn, giống y nguyên. Hắn cũng không nói được câu nào khác, chỉ biết duy nhất một câu này.
Ánh mắt Ôn Uyển run rẩy, anh nhắm mắt lại.
Anh biết nguyên nhân Tống Nhuệ không chịu học thủ ngữ. Nhưng Ôn Uyển cũng không hề muốn ép buộc hắn phải đối mặt với những chuyện đó, anh chỉ cần Tống Nhuệ của anh vui vẻ là được rồi.
Lúc này anh không có cách nào để nói ra lời. Cả trái tim giống như bị ngâm trong nước mắt, tràn đầy ê ẩm. Đây là lần đầu tiên Tống Nhuệ chịu nói chuyện.
Như là tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ của mình biết đi lần đầu tiên, nhưng lúc này trong lòng anh lại càng chua xót, cũng càng đau lòng hơn, một luồng khí nóng nháy mắt xông lên mũi, khiến Ôn Uyển mất chút thời gian để trở lại bình thường.
“Tống Nhuệ……”
Khi mở mắt ra lần nữa, anh cố gắng cong khóe miệng cười cười với Tống Nhuệ.
“Tôi cũng thích cậu,” anh giơ tay lên, động tác vô cùng dịu dàng mà sờ sờ mái tóc húi cua khá đâm tay của Tống Nhuệ. Anh vẫn cảm thấy chỉ có một câu thì còn chưa đủ, Ôn Uyển lại lặp lại một lần nữa: “Tôi cũng thích cậu, Tống Nhuệ.”
Khuôn mặt đỏ lên trong bóng tối của Tống Nhuệ lại yên lặng đỏ lên một lần.
Dù còn hơi ngượng ngùng nhưng hắn vẫn luôn không nhúc nhích để tay Ôn Uyển sờ đầu. Tống Nhuệ cao hơn anh, rõ ràng là góc độ từ trên cao nhìn, nhưng cặp mắt kia lại lộ ra một loại yêu thích tràn đầy quấn quýt.
“Nhưng mà cậu vẫn phải dọn đi nha.” Ôn Uyển tiếp tục nói.
Tống Nhuệ cho rằng bản thân đang nghe lầm.
Vì sao chứ!
Ôn Uyển cúi đầu né tránh ánh mắt lên án của hắn, từ khe hở giữa Tống Nhuệ và cái bàn chui ra ngoài, bưng mâm đi tới bàn ăn của hai bọn họ.
Anh nói với chú chó to đang cụp lỗ tai xuống phía đằng sau: “Đi rửa tay xong thì ra đây ăn cơm.”
Anh quay lưng về phía Tống Nhuệ, khi nói lời này giọng điệu của anh cũng bình thản như thường, giống như vừa nãy không hề có việc gì xảy ra, trong lòng anh cũng không hề gợn sóng.
Tống Nhuệ cũng không di chuyển, chỉ ở phía sau quan sát bóng lưng bận rộn của anh.
Hắn có một loại ảo giác. Ôn Uyển vẫn là Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển đang ở trước mặt hắn như cách hắn một tầng pha lê xa xôi, không thể chạm tới được.
Cái loại cảm giác uất ức lại không chỗ trút ra khiến cho hắn thực khó chịu.
Hai người bình an vô sự mà ăn xong một bữa cơm. Lúc Ôn Uyển đang thu dọn bàn ăn, Tống Nhuệ chợt phát hiện ra chiếc túi Ôn Uyển thay hắn sắp xếp xong xuôi.
Khi Ôn Uyển nghe thấy tiếng động mà ra khỏi phòng bếp, đã không còn thấy Tống Nhuệ đâu. Trong phòng khách chỉ còn lại chiếc túi đã được sắp xếp xong xuôi bị tàn nhẫn đá vào góc tường, móp xuống một lỗ trông vô cùng đáng thương.
Ôn Uyển nhìn thấy có hơi khổ sở.
Lần này Tống Nhuệ rõ ràng là thật sự tức giận.
Ôn Uyển nhặt chiếc túi bị vứt loạn kia lên, phủi đi tro bụi, sau đó ngồi trên sô pha ngây người một mình rất lâu.
Đều là lỗi của anh.
Sau khi ngây người, anh đứng dậy, vào phòng bếp cắt ít trái cây. Anh bưng một cái mâm đựng trái cây vừa cắt xong, đi vào phòng Tống Nhuệ, đưa tay gõ cửa.
Không có động tĩnh nào.
“Tống Nhuệ.” Anh do dự gõ cửa lại lần nữa.
Vẫn không có âm thanh. Ôn Uyển thử vặn tay nắm cửa một chút, thế mà cửa lại mở. Bên trong, Tống Nhuệ đưa lưng về phía anh, không chịu quay lại, vừa nhìn đã biết tức giận đến không nhẹ.
“Tống Nhuệ,” dù không nhìn thấy khuôn mặt Tống Nhuệ, nhưng Ôn Uyển vẫn cười lấy lòng với hắn, giọng nói cũng thả nhẹ: “Ra ăn chút trái cây được không?”
Bóng lưng Tống Nhuệ vẫn không dịch chuyển chút nào. Hắn biết thứ mình muốn không phải là trái cây.
“Ăn một chút đi, anh đã cắt ra rồi.” Anh ôn hòa nói với bóng lưng Tống Nhuệ. Đáp lại vẫn là sự yên lặng, từ đầu đến cuối Tống Nhuệ cũng không chịu để ý đến anh.
“Vậy thì sữa chua nhé? Chúng ta cùng nhau uống sữa chua trong tủ lạnh được không?”
Tống Nhuệ đưa lưng về phía hắn, bóng lưng lạnh nhạt, nhìn như tức giận không nhẹ. Nhưng đôi mắt thực tế đã ngó sang bên cạnh vài lần, cho dù bản thân hắn không hề nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào sau lưng, cũng càng không thấy được biểu cảm của Ôn Uyển.
Hắn chỉ đang thay đổi phương pháp, hắn muốn Ôn Uyển thay đổi quyết định.
Đối mặt với sự yên lặng trong căn phòng khiến người ta hít thở không thông, Ôn Uyển gục đầu xuống, nhìn trái cây xếp đầy trên mâm, anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Cho dù không được đáp lại, Ôn Uyển vẫn tiếp tục kiên nhẫn nói chuyện: “Anh đặt trái cây ở chỗ này trước, lát nữa em nhớ phải ăn nhé.”
Có tiếng vang nhỏ khi đặt mâm lên.
“Vậy anh đặt ở chỗ này trước nhé.” Tống Nhuệ vẫn không nhúc nhích.
Ôn Uyển ngừng lại. Hình như anh đã hạ quyết tâm, anh nói với bóng lưng của hắn: “Lát nữa có lẽ anh sẽ đi ra ngoài một chuyến, em phải ở yên trong nhà đó.”
Bóng lưng Tống Nhuệ cứng đờ.
Cuối cùng hắn cũng chịu quay đầu lại, lại vừa lúc thấy Ôn Uyển đóng cửa phòng lại.
Hắn bực bội đấm mạnh một cái vào chiếc chăn bên cạnh. Chiếc chăn không thể chịu nổi sức nặng mà phát ra một tiếng trầm đục, bị hắn đấm rơi xuống.
Ôn Uyển chưa nói muốn đi đâu cũng chưa nói phải đi bao lâu, anh thế mà muốn ném hắn một mình ở chỗ này.
Tống Nhuệ ngã lên cái gối của Ôn Uyển tự giận dỗi chính mình. Hắn không ngủ, một lát sau, lại bò dậy lấy điện thoại của mình ra, tìm thấy dãy số liên hệ của một người, gửi qua một tin nhắn.