Cánh cửa trước mắt từ từ khép lại. Một chân của Tống Nhuệ ở bên trong cánh cửa cũng không thể không rút lại. Ôn Uyển ở trước mặt hắn đóng sập cánh cửa.
Hai giọt nước mắt rơi trên tay hắn vừa rồi làm Tống Nhuệ rất lâu mới phản ứng lại. Nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Uyển dần dần biến mất sau cánh cửa, tim của hắn rơi mạnh xuống, nhận ra mình thật sự bị đuổi ra ngoài.
Tống Nhuệ nắm lấy tay cửa. Ở bên trong, Ôn Uyển nhận ra, “lộc cộc” hai tiếng khóa cửa lại, sau đó nghe được tiếng Tống Nhuệ muốn xoay tay cửa bên ngoài trở nên yên lặng.
Hắn đứng bên ngoài gõ cửa nhưng cửa gỗ trước mặt vẫn luôn yên lặng, sau đó Tống Nhuệ liền đổi sang đập cửa.
Có lẽ Tống Nhuệ cũng biết Ôn Uyển sẽ không mở cửa, hắn đập một lúc rồi lại yên lặng.
Rốt cuộc một mình hắn đã đứng thật lâu ngoài cửa.
Ôn Uyển còn đứng tại chỗ chưa đi, không biết qua bao lâu, cuối cùng anh nghe được tiếng động từ bên ngoài truyền vào.
Là một loạt tiếng bước chân rời đi. Cuối cùng Tống Nhuệ cũng đi rồi.
Lúc nãy ồn ào lớn tiếng như vậy, bây giờ yên tĩnh lại lại giống như tất cả âm thanh đều đã biến mất. Cả căn nhà này chỉ còn lại một mình anh, yên tĩnh đến thái quá.
Tống Nhuệ đi rồi. Ôn Uyển bên trong cửa gần như là muốn hít vào một hơi thật dài, hơi thở ấy tiến vào thật sâu trong lồng ngực rồi có như thế nào cũng không thở ra được nữa.
Ôn Uyển phục hồi tinh thần lại, anh ung dung đi rửa mặt, khi quay lại liếc mắt đã nhìn thấy một bàn đầy thức ăn đã nguội lạnh.
Không được lãng phí đồ ăn. Anh đem tất cả đi hâm nóng lại.
Ôn Uyển bưng hai mâm đồ ăn đi vào phòng bếp mới phát hiện bên ngoài đã mưa phùn từ bao giờ, những hạt mưa tí tách đập nhẹ vào cửa sổ thủy tinh.
Cơn mưa tích tụ cả một ngày rốt cuộc cũng rơi xuống.
Anh nhớ ra lúc Tống Nhuệ rời đi không cầm theo ô.
Ôn Uyển cúi đầu hít hít mũi. Sau khi bưng đồ ăn lạnh tới đặt trên bàn trong phòng bếp, anh lại phát hiện bây giờ mình không tài nào ăn uống nổi, dù có cố cũng vậy.
Trước đây mỗi lần tâm trạng không vui, anh thường làm việc nhà để chuyển sự chú ý. Ôn Uyển nhìn bốn phía, có thể lau sàn nhà hay dọn dẹp phòng. Đúng rồi, trời đang mưa, nên đi đóng lại mỗi cửa sổ trong phòng.
Làm một chút những chuyện khác đi. Anh suy nghĩ rồi đặt mâm trong tay xuống. Anh muốn đi nhưng trong nháy lại xoay người lại ôm kín mặt mình.
Anh bỏ cuộc.
Ôn Uyển phát hiện thật ra vấn đề lớn nhất là chính bản thân anh. Bây giờ chuyện gì anh cũng không có tinh thần làm, giống như toàn bộ sức lực trên người bị hút hết. Chẳng qua người vẫn còn tỉnh táo, tỉnh táo nhưng nản lòng, không muốn làm gì cả.
Nhưng một khi không làm gì, sự im lặng trong nhà như muốn ăn mòn cơ thể anh từng chút một. Trong đầu anh lập tức trống rỗng, không nhịn được mà nhớ tới Tống Nhuệ một lần nữa.
Tống Nhuệ cần phải chán ghét anh.
Ôn Uyển cử động, anh không muốn suy nghĩ nữa nên quay trở lại phòng Anh tự an ủi trước tiên mình cứ ngủ một giấc, ngủ một giấc là tốt rồi.
Một chuyện đã được quyết định từ trước, có gì đâu mà đau khổ. Nhưng anh lại không nghĩ tới tác dụng phụ lại mạnh như vậy.
….Anh thật sự rất thích Tống Nhuệ.
Nhưng bây giờ có thể Tống Nhuệ đã chán ghét anh rồi.
Căn phòng tối om, chỉ còn một mình anh, căn phòng luôn luôn rất nhỏ này không biết tại sao lại làm anh cảm thấy trống trải. Nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ lớn dần, Ôn Uyển vùi mặt vào thật sâu trong chăn.
Dù sao bây giờ ở đây chỉ có duy nhất một mình anh ở. Có lẽ anh có thể cho phép chính mình hối hận. Một phút thôi cũng tốt rồi.
Ngày mai anh sẽ tốt hơn.
Nghĩ như vậy, nước mắt nóng ấm, chua xót ngay lập tức chảy xuống từ khóe mắt, nhanh chóng thấm ướt một mảnh chăn. Chỗ đó nhanh chóng trở nên ẩm ướt lạnh lẽo dán lên mặt anh nhưng dường như anh lại không có cảm giác gì, nước mắt không ngừng yên lặng rơi xuống.
Người đang chôn mình trong chăn không chịu khóc ra tiếng, cho nên chỉ thi thoảng ngẫu nhiên phát ra tiếng đè nén từ trong cổ họng, nức nở ấm ách.
Âm thanh đứt quãng, không lớn nhưng đau xót đến đáng thương làm cho người nghe thấy cũng không thở nổi theo.
Bên ngoài cửa sổ mưa dần dần nặng hạt. Cơn mưa tích tụ đã lâu rơi xuống rào rào, cả bầu trời đều tối đen, mây đen bay thấp như muốn rơi xuống từ phía trên thành phố. Bên ngoài mưa to tầm tã, hạt mưa ban đầu va vào biến thành đấm vào cửa sổ thủy tinh.
Mưa càng lúc càng lớn, rốt cuộc anh cũng dám khóc ra một chút tiếng ở dưới màn mưa to xối xả. Không bật đèn, bên trong cả gian phòng đều bị bao phủ bởi cảm xúc u ám nặng nề.
Trong một khoảng thời gian ngắn cơn mưa này sẽ không ngừng.
Trong hoảng hốt, dường như anh ở trong chăn nghe được tiếng gõ cửa lộn xộn trong tiếng mưa rơi.
Tiếng khóc của Ôn Uyển ngừng lại, anh lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa, xác định vừa rồi mình có nghe nhầm hay không.
Có người đến sao?
Đầu tiên anh nghĩ là Tống Nhuệ, nhưng dù hắn có quay lại hay không cũng như vậy thôi, cửa đã khóa lại thì dù dù làm cách gì cũng vô dụng. Chưa nói đến việc Ôn Uyển không thể nào mở cửa cho hắn. Bọn họ ai cũng biết rõ điều này.
Tống Nhuệ không thể nào quay lại.
Anh chắc chắn, bên ngoài thật sự có tiếng ‘ầm ầm’, âm thanh khác với tiếng gõ cửa, nơi bị gõ cũng không phải là cửa. Ôn Uyển cảm thấy bất thường, anh lập tức quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người khi nãy anh cho rằng sẽ không quay về, Tống Nhuệ. Cả người hắn ướt sũng khom lưng bò vào từ bên ngoài cửa sổ.
Trên người còn cõng thêm một cái túi đựng đồ Ôn Uyển cho hắn.
Bên ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, Tống Nhuệ cả người ướt sũng mở cửa sổ thành công. Hắn đạp lên bệ cửa, nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của Ôn Uyển đang ở trên giường.
Gió lạnh thổi mưa bụi bên ngoài vào phòng. Nước mưa vẫn còn chảy xuống từ trên cằm, trên người Tống Nhuệ, đọng lại thành vũng trên sàn phòng.
Trong nháy mắt Ôn Uyển nghi ngờ hai mắt của mình.
Do anh hoa mắt sao?
Chỗ này là tầng bốn đấy…
Tống Nhuệ vuốt mặt. Hắn mở cửa sổ nhưng chỉ ngồi ở đó không bước xuống. Ôn Uyển hoàn toàn ngây người trong giây lát. Trong giây phút đó, anh không rảnh để tự hỏi, thân thể luống cuống. Tim anh đập như sấm, đột nhiên lao người tới, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới kéo Tống Nhuệ.
“Tống Nhuệ!”
“Em điên rồi!”
Tống Nhuệ cứ ngồi yên chỗ đó mà không bước xuống làm Ôn Uyển sợ đến mức tim ngừng đập.
Ôn Uyển không thể tin được. Chỉ vì biết không có chuyện anh mở cửa cho mình nên tên ngốc này trực tiếp leo cửa sổ lên đây?
Hắn nghĩ mình là gì thế, vẫn còn là đứa nhóc lỗ mãng mười mấy hai mươi sao?
Tống Nhuệ đúng là như vậy thật.
Lúc Ôn Uyển nhào đến cửa sổ thì Tống Nhuệ liền duỗi tay bắt lấy anh.
Trước đây Ôn Uyển đã lĩnh hội được, Tống Nhuệ còn quá trẻ, không tin vào khuyết điểm. Thế giới có cái khe nào hắn đều cậy mạnh lấp đầy nó, kể cả quan hệ giữa người với người cũng thế.
Hắn liều lĩnh, bốc đồng, dũng cảm, bất chấp hậu quả. Quan hệ nhân quả mà thế giới này sở hữu là rồng và công chúa. Một khi hắn đánh bại được con rồng, hắn sẽ nhìn thấy công chúa.
Hôm nay không thành công, ngay mai hắn sẽ lại đến, ngày mốt, ngày kia. Sau lưng hắn là một thế giới u ám mưa to tầm tã nhưng trong đôi mắt đen nhánh của hắn chỉ tồn tại một mình Ôn Uyển.
Cuối cùng Ôn Uyển cũng nắm tay hắn, lúc này tay của Tống Nhuệ vô cùng ướt át lạnh lẽo, trong nháy mắt nắm chặt, anh lại cảm thấy đang cầm lấy một trái tim ấm nóng đang đập.
Ôn Uyển lay lay mới phát hiện anh lay mà hắn không nhúc nhích, anh lo lắng gọi tên Tống Nhuệ, càng nhiều nước mắt rơi xuống từ trong khóe mắt.
Tống Nhuệ ở trên cửa sổ không chịu bước xuống. Lưng vẫn còn ở bên ngoài dầm mưa, đầu hắn ướt nhẹp, quần áo cũng ướt sũng, nước mưa chảy vào trong mắt hắn, mặt cũng ướt dầm dề nhưng vẫn không chịu xuống dưới.
Một tay hắn bắt lấy Ôn Uyển, tay còn lại buông lỏng bệ cửa sổ, Ôn Uyển sợ đến run người nhìn hắn, thậm chí không dám nói gì, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Tống Nhuệ.
“Em thích anh …”
Tống Nhuệ dùng tay còn lại để nói.
Chỉ một lần vẫn chưa đủ, hắn tiếp tục nói: “Em thích anh, em thích anh.”
Em thích anh à.
Không có giọng nói nào, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào đầy trời.
Môi Ôn Uyển run rẩy.
Nước mưa lạnh lẽo ở bên ngoài bay vào, dừng lại trên mặt Ôn Uyển, hòa vào những giọt nước mắt mới chảy xuống. Anh nắm chặt tay của Tống Nhuệ, không dám buông lỏng chút nào. Còn Tống Nhuệ càng lúc càng ôm anh chặt hơn, chặt như thể cả hai được buộc chặt cùng nhau.
Logic hành động kiểu rồng và công chúa như thế này không thể nghi ngờ là vô cùng lưu manh. Nhưng áp dụng với Ôn Uyển lại vô cùng hữu dụng.
“Em vào đi,” Cuối cùng Ôn Uyển cũng run giọng nói: “Anh sẽ không đuổi em đi nữa, em mau vào đi…”
Trên lông mi của Tống Nhuệ còn dính nước mưa, hắn nhìn chằm chằm Ôn Uyển. Dường như đang tự hỏi lời anh nói là thật hay giả.
“Sau này anh sẽ không đuổi em nữa. Tống Nhuệ, trước hết em xuống đây được không.”
Tống Nhuệ nhìn anh một lúc.
Khi nãy hắn đứng ở ngoài cửa rất lâu, lúc muốn vào thì cửa đã bị Ôn Uyển khóa lại.
Ánh mắt lặng im của hắn nhìn vào ổ khóa cửa cũ kỹ. Đối với hắn, cánh cửa này rất giòn, không chịu được vài cú đá, thậm chí không cần dùng đến dụng cụ mở khóa.
Chỉ vì muốn vào cửa thôi mà hắn đã có ý nghĩ bạo lực muốn phá khóa. Như vậy mới giống hắn.
…… Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng, có lẽ đối với hắn còn có một biện pháp hữu hiệu hơn.
Thật ra cũng không khó. Tòa nhà này đã xuống cấp, lan can ban công, giàn máy lạnh, ống nước bên ngoài đều là những chỗ có thể leo lên. Nhưng hôm nay mưa, chỗ có mọc rêu xanh chắc chỉ hơi trơn mà thôi.
Hắn nhớ ban công bị khóa nên chuyển sang cửa sổ ngay phòng ngủ, kết quả lại bắt gặp cảnh Ôn Uyển đang khóc một mình trong phòng.
Nửa người bên ngoài của Tống Nhuệ cuối cùng cũng chịu cử động. Hắn vẫn như cũ nắm tay Ôn Uyển, nhanh nhẹn từ cửa số nhảy vào trong phòng, mang theo một thân nước mưa lạnh lẹo.
Ôn Uyển nhanh chóng đóng cửa sổ khi hắn chạm đất, trái tim không biết nên để đâu vẫn đập mạnh không ngừng như cũ.
Ôn Uyển nghi ngờ mình đã bị dọa sợ không ít, sợ đến run người. Trong nháy mắt Tống Nhuệ từ cửa sổ nhảy vào phòng, anh cảm giác mình như trở lại thời thanh xuân.
Anh quay lại dùng lực hơi mạnh đánh Tống Nhuệ, lúc nói chuyện giọng còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Em làm anh sợ chết khiếp!”
Loại chuyện leo cửa sổ như thế này không phải y hệt như còn trẻ sao. Bạn trai nhỏ Tống Nhuệ chờ ở dưới lầu nhà hắn suốt một buổi tối cũng chỉ có thể nhìn cửa sổ nhưng vẫn chậm chạp không chịu rời đi, là một loại tình yêu vừa đau lòng vừa trong sáng.
Chỉ là người bạn trai nhỏ này có hơi manh động hơn một chút, trực tiếp từ bên dưới leo lên cửa sổ nhà anh.
Tống Nhuệ cúi đầu nhìn anh, nhìn nước mưa ở trên người mình tí tách rơi xuống người Ôn Uyển. Ngược lại, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười.
Trên người của cả hai người đều ướt sũng. Hắn là vì gặp mưa còn ôn Uyển là vì muốn bắt được hắn.
Có điều, Ôn Uyển sẽ không bao giờ đuổi hắn đi được nữa.