Editor: Nhật HạÔn Uyển trả lại hộp cứu thương cho bác sĩ, phòng nghỉ đã nhường lại cho em trai nên anh đành rời đi trước. Lúc này anh chỉ muốn về `nhà` mình nhìn thử xem sao.
Nhà dân ở vùng này đã từ rất lâu đời. Các căn hộ đều thấp lè tè, tường bao đều ngả sang màu đen, chỗ nào cũng treo biển quảng cáo, cửa sổ làm bằng sắt cũng đã sớm bị rỉ sét, có vài hộ gia đình còn phơi cá trên giá áo ở ban công
Giờ đã là rạng sáng hơn mười hai giờ đêm, vậy mà Ôn Uyển vẫn thấy ánh sáng huỳnh quang màu hồng nhạt chiếu ra từ vài căn nhà.
Ôn Uyển leo lên những bậc thang cũ kĩ dẫn đến tầng bảy, vòng qua một tên sâu rượu đang ngủ trên cầu thang thì cuối cùng cũng đến căn phòng thuê của mình, lấy ra chìa khóa cắm vào ổ khóa rỉ sét.
Vì không thoáng khí được nên phòng có một mùi rất hỗn tạp và ẩm ướt. Phòng ở cũng không lớn lắm, vậy nên kết cấu căn nhà này nhìn một cái là thấy ngay, mà đập vào mắt người nhất chính là bao cát luyện quyền anh.
May thay Ôn Uyển đã chuẩn bị tâm lí trước. Anh mở đèn rồi đi một vòng quanh nhà, vừa đi vừa xắn tay áo.
Mọi thứ trong phòng anh đều hài lòng, chỉ trừ việc ban công quá nhỏ khuất nắng là khiến anh bối rối. Sau này biết phơi chăn thế nào đây?
Ôn Uyển bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi dưới mặt đất. Vừa làm việc, anh vừa trao đổi với trợ lý: “Thật ra dựa vào số tiền thu được từ sàn đấu quyền anh bất hợp pháp, tôi có thể tìm được một căn hộ tốt hơn đấy”
Trợ lý nhỏ: “Không, anh không thể.Tiền của anh là phải cầm đến sòng bạc, quán bar và cả…”
“Và cái gì nữa?” Ôn Uyển đã tính toán trong lòng xong phải sửa sang căn phòng việc sẽ phải làm gì với căn phòng này, anh bắt đầu đi tìm công cụ vệ sinh, thuận tiện lên danh sách những đò dùng càn phải mua.
Trợ lý nhỏ: “Là từ cấm, không nói ra được”
Cuối cùng Ôn Uyển cũng tìm thấy một chiếc khăn đen nhẻm nằm trong đống đồ linh tinh ở góc và cây lau nhà đã mốc meo của chủ nhân cũ của thân thể. Nhưng khi nhìn hai thứ trên tay, anh lại lặng đi vài giây
“Không được” Ôn Uyển nhanh chóng đưa ra quyết định, ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn: “ Hay là ra ngoài đi”
Trợ thủ nhỏ nhìn cũng nhìn đến phát mệt nên khuyên anh: “Khuya rồi để mai đi mua cũng được.”
“Không được” Ôn Uyển nhíu mày:”Ai lại để nhà mình bẩn thế này cơ chứ.”
Ôn Uyển ở một số vấn đề đặc biệt có nguyên tắc của chính mình, không ngại vất vả đổi giày ra khỏi phòng, kiên quyết muốn mua đồ về nhà.
Trợ lý nhỏ không còn cách nào khác đành phải tăng ca cùng anh.
Vì siêu thị ở khu này không đủ đồ nên anh phải lái xe vào trong thành phố để mua.
Trợ lý nhỏ vẫn rất nghi ngờ vài hành động nhỏ của Ôn Uyển. Ví dụ như bởi vì kinh phí không đủ, Ôn Uyển phải lựa chọn lấy một, bỏ một đồ vật. Vấn đề nằm ở chỗ, một người thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện như Ôn Uyển lại có khi không nghe nó nói.
“Tại sao?” Trợ lý nhỏ chấm một dấu hỏi to đùng rất chi là không phục, không thể tin được nói: “Chẳng lẽ robot dọn dẹp không quan trọng với anh lúc này sao? Cái giường một mét năm của anh cần gì phải trải đến bốn bộ thảm tơ tằm!”
Ôn Uyển phân vân thật lâu robot quét dọn và thảm tơ tằm, cuối cùng nhịn đau chọn thảm tơ tằm.
Thực tập sinh thế mà lại không nghe đúng đề nghị trọng tâm của nó, điều này làm cho trợ lý nhỏ cảm thấy rất bực bội. Cái thứ đồ chơi này hoàn toàn không mua cũng được mà! Rốt cuộc có lí do gì mà không thể không mua nó sao?
“Anh mua ga giường về để mong nó tự lau chùi ấy hả? Ga giường thì làm được cái gì chứ?”
Tông giọng của trợ lý nhỏ lại cao hơn: “Anh có tin tôi đâu! Tôi đã nói là robot quét dọn quan trọng hơn! Tương lai anh nhất định sẽ hối hận!”
Ôn Uyển tốt tính dỗ dành nó: “Được rồi,được rồi”. Phải nói là không hổ danh là dân chuyên nghiệp, Ôn Uyển làm việc nhà cứ từ từ chầm chậm rất có trật tự, nhìn anh cẩn thận dọn dẹp căn phòng từ ly từng tí, lại khiến cho tâm trạng người ta có được một cảm giác bình tĩnh.
Căn phòng u ám qua bàn tay anh lo liệu đã trở nên sáng ngơi hơn. Vết bẩn cũ ở góc phòng đều dược anh kiên nhẫn lau khô, đồ vật trong phòng cũng được đặt ngay ngắn gọn gàng, khi Ôn Uyển đang lau chùi phần tường nhà thì cửa bỗng nhiên bị gõ vang.
Giờ đã nửa đêm, ai còn gõ cửa vào lúc này chứ?
Ôn Uyển định hỏi trợ lý nhỏ một chút, nhưng mà người kia rõ ràng là đang giận dỗi nên không thèm để ý đến anh, nên anh đành phải tự mình ra mở cửa.
Không phải việc gì cũng thuận lợi như khi dọn dẹp phòng ở. Giống như bây giờ, người đếnlà một chị gái ăn mặc thiếu vải), nói rằng vừa thấy anh trở về liền đến tìm anh. Nhưng Ôn Uyển không rảnh nghe cô ta nói gì, anh khiếp sợ phát hiện, nguyên chủ là một tên thẳng nam.
Càng tệ hơn chính là dù cách một cánh cửa anh cũng có thể ngửi thấy được mùi nước hoa ngọt ngào trên người cô ta, mà cô ta lại dùng ánh mắt nghiền ngẫm để quan sát anh.
Ôn Uyển đang đứng trong phòng nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Anh chột dạ nhìn thoáng qua chiếc lò nướng đặt gần đấy mà mình vừa mới mua về.
Ôn Uyển cuối cùng cũng đoán ra được từ cấm không được nói ra là gì. Lúc này anh có chút buồn bã: “ Vậy mà tôi phải đóng vai một thằng thẳng nam”
Trợ lí nhỏ: “Thẳng bẻ thành cong bây giờ đang rất được yêu thích”
“Tại sao phải bẻ cong hắn?” Ôn Uyển vẫn không được vui nói: “Giống như tôi đây này, cong đến mức không thể bẻ thẳng được nữa”
Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân đang cong mà bị bắt bẻ thẳng, là anh đã không thể chịu đựng được rồi.
“Vì bọn họ chính là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau đấy.”
Trong lúc Ôn Uyển đang cố gắng tiếp nhận sự thật, anh đột nhiên nhận được tin nhắn của người có tên danh bạ là “Đồ ngốc”:
“Đêm mai có cá lớn tới, mày có tham gia không?”
Không biết vì sao, mà từ đoạn tin nhắn chỉ có vài từ ít ỏi kia kia, Ôn Uyển lại có cảm nhận được sự đáng khinh của đối phương tràn ra ngoài màn hình.
Sau một lúc, người đối diện còn vui vẻ bỏ thêm một câu “ Là một con cá rất lớn đó”
“Cá lớn” là từ dùng để chỉ công việc mà bọn anh để thuê để kiếm tiền, mấy công việc này tất nhiên là chút việc không thể lộ ra ánh sáng, tỉ như đánh người, thu phí bảo hộ, đập phá cửa hàng. Nhưng công việc lần này lại có chút khác biệt, bởi nó liên quan đến một tình tiết quan trọng trong cốt truyện.
Ôn Uyển cất điện thoại vào trong túi, tâm tình đang xao động của anh cũng bình tĩnh được một chút.
Khóe mắt mềm mại của anh cong lên. Ngày mai lại có thể được gặp chồng của mình rồi.
Nhưng tâm trạng của anh chưa tốt lên được bao lâu, bánh quy của anh đã bị cái lò nướng giá rẻ kia nướng hỏng rồi.
Bởi vì anh đã để bánh trong lò quá lâu nên lớp ngoài của bánh quy có chút cháy. Điều xui xẻo nằm ở chỗ anh lại nướng quá nhiều, một mình anh chỉ sợ cũng ăn không hết.
Ôn Uyển có chút tiếc nuối, anh còn đang định ngày mai trộm đưa bánh quy cho đối tượng kết hôn tương lai đấy.
Thôi vậy, ngày mai đem mấy cái bánh nướng hư đưa cho em trai. Đợi lần sau anh nướng một ổ bánh mới sẽ đem tặng cho người mình yêu sau.