Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 8



Editor: Nhật Hạ
“Lại gặp nhau rồi.”

Chẳng trách người bên ngoài tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng nam chủ, y đã sớm trốn trong võ đài quyền anh từ lâu.

Mà anh lúc này lại phải giả vờ làm một trong những kẻ muốn đánh hội đồng nam chủ lúc nãy.

“Đúng vậy.” Ôn Uyển khép mắt, tự xây dựng tâm lí cho bản thân. Đợi khi mở mắt ra lần nữa, sự lạnh lùng đã bao trùm trong đôi mắt hạnh: “Cuối cùng cũng tìm được mày rồi.”

Ôn Uyển nói: “Mày có biết bản thân mày đáng giá bao nhiêu không?”

Trong mắt người đàn ông xẹt qua một vệt ánh sáng kì lạ. Y chậm rãi đến gần Ôn Uyển hỏi: “Tôi đáng giá bao nhiêu?”

Y vậy mà không bị mình dọa sợ. Ôn Uyển nhấp môi không nói được lời nào, tầm mắt lại không chịu khống chế mà ngước nhìn người trước mắt, vẻ nam tính của y ngay lập tức khiến anh mê hoặc.

Tóc y chuốt keo vuốt ngược ra phía sau thoạt nhìn trông rất có tri thức, vài sợi tóc bởi vì chủ nhân của chúng vừa chạy trốn khỏi cuộc ẩu đả mà rơi rụng giữa trán.

Người đàn ông này thật khiến người tachán ghét, sao y lại có thể đẹp như vậy cơ chứ!

Đột nhiên y đưa tay về phía anh, Ôn Uyển tưởng hắn muốn ra tay xử lí mình nên theo quay đầu theo bản năng để né tránh.

Cảm giác đau đớn mà anh dự đoán không hề xuất hiện. Đôi tay với khớp xương rõ ràng kia cuối cùng lại dừng lại bên tai anh, khoảng cách gần đến nỗi đầu ngón tay y chạm lên mặt Ôn Uyển.

Nơi ngón tay y chạm vào đột ngột truyền đến cảm giác tê tê dại dại như bị điện giật. Cảm giác kích thích nơi đường chân tócấy đều bị phóng đại nhiều lần, khiến cả cơ thể anh cũng trở nên vô cùng thoải mái.

Đông tác của y rất nhẹ nhàng, bàn tay chạm đến chân tóc cũng chưa đến một giây, nhưng  Ôn Uyển lại nhận ra điếu thuốc vừa nãy anh tùy tay cắm lên đã bị đổi thành một điếu khác. Chưa cần nhìn anh cũng đoán được điếu thuốc giá rẻ kia đã bị đổi với một điếu thuốc khác của một nhãn hiệu sang trọng, đắt tiền nào đó mà anh không biết tên.

Khuôn mặt Ôn Uyển đỏ bừng vì ngượng ngùng. Rõ ràng y chỉ cắm điéu thuốc, vậy mà anh lại có cảm giác đối phương đang cài lên đầu mình một đóa hoa.

Đây là hành đông bình thường sao? Ôn Uyển có chút thiếu tự tin hỏi trợ lí nhỏ của minh: “Việc này là bình thường phải không?”

Trợ lí nhỏ không dám gật đầu bừa.

Tính cách được thiết lập của nam chủ rõ ràng là ngạo mạn quái gở, tâm tư thâm trầm, lạnh lùng vô tình. Nó không biết rằng rằng nam chủ còn có…một mặt như vậy, giống như một người khác vậy, hoàn toàn không ăn khớp với tính cách của y.

Trợ lí nhỏ đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ. Chẳng lẽ hai người này thật sự ở dưới mí mắt của nó nhất kiến chung tình như mấy câu chuyện cổ ngày xưa?

Không thể nào, chắc chắn là có sự nhầm lẫn ở đâu đây. Tính cách của nam chủ đều được viết trong cốt truyện. Việc nhất kiến chung tình này hoàn toàn không phù hợp với nội dung câu chuyện.

Nghĩ tới đây, trợ lí nhỏ cũng có chút tức giận. Tính cách vị nam chủ này sao lại trở nên không biết xấu hổ như vậy, hệt như mấy con yêu tinh chuyên đi quyến rũ thực tập sinh nhà nó vậy. Thực tập sinh đáng thương của nó hoàn toàn bị y mê hoặc tới mức thần hồn điên đảo.

Trước khi màu đỏ lan tràn khắp gương mặt, Ôn Uyển nhanh chóng cúi đầu, vậy nên anh chỉ nghe thấy nam chủ dùng giọng điệu vô cùng thân thiết nói với anh: “Đây là tiền giữ bí mật.” Cái bóng to lớn che  trước mặt anh rất nhanh đã lùi ra xa, cũng thuận tiện mang theo nhiệt độ hai bên má.

“Phần còn lại lần sau gặp lại sẽ trả cho cậu.”

Vẫn còn có lần sau? Trợ lí nhỏ hoàn toàn không thể hiểu được, có phải Ôn Uyển đã vô tình khám phá ra một mặt không muốn người nào biết của nam chủ hay không, hoặc là bọn họ tới nhầm thế giới nào đó?

Ôn Uyển cũng bị cốt truyện phát triển quá mức thuận lợi làm cho ngạc nhiên. Phải biết rằng ngay từ đầu anh còn chuẩn bị tâm lí phải đánh nhau với nam chủ nữa đấy.

Nam chủ cũng không ở lại lâu, y rời đi bằng đường cửa sổ. Ngón tay Ôn Uyển chạm vào điếu thuốc kẹp ở sau tai mà người nọ gọi là tiền bảo mật kia, anh hỏi trợ lí nhỏ: “Biểu hiện lần này của tôi thế nào?”

Trợ lí nhỏ đưa ra câu trả lời hết sức mập mờ: “Không tồi”

“Vậy là được rồi.” Ôn Uyển nhẹ nhàng thở ra.

Anh sợ làm em trai câm phải chờ lâu, nhưng chờ lúc anh ra khỏi WC, bên ngoài đã không còn ai.

Ôn Uyển ngay lập tức lo lắng cho an toàn của hắn, sợ lúc anh không chú ý, hắn bị người nào đó bắt cóc hoặc là uy hiếp tống tiền, sau đó anh nhận được sự khinh bỉ của trợ lí nhỏ.

Ôn Uyển định tìm người hỏi thăm một chút. Đi được nửa đường, anh bị một tiếng huýt sáo ngả ngớn gọi lại.

Ánh mắt đầu tiên lướt qua, Ôn Uyển chỉ thấy khói trắng lượn lờ, phải nhìn kĩ mới thấy được đám người đang hút mây nhả khói trong cái góc âm u ấy. Nói thật, anh không hề muốn bước tới nơi đó một chút nào, Ôn Uyển cảm thấy thứ bọn họ hút rất kì lạ, hoàn toàn không giống thuốc lá.

Người huýt sáo là một thanh niên nhuộm tóc vàng, trên người đeo đầy dây xích, thân hình hắn quá mức gầy yếu, cả người giống như một que diêm đã cháy hết. Hắn cười cợt nhả với Ôn Uyển: “Ồ, mày còn chưa chết à?”

Hắn bước tới, cánh tay vô cùng tự nhiên khoác lên vai Ôn Uyển: “Anh đã nói là áp chú  mày chắc chắn sẽ không thua mà, quả nhiên trận chung kết mày không làm anh đây thất vọng.”

Ôn Uyển đẩy tay hắn ra, mặt vẫn lạnh tanh. Đây là lần đầu tiên anh thật sự dùng gương mặt lạnh tanh đối mặt với một người ở thế giới này.

Tên tóc vàng hỏi anh: “Đêm nay mày có thi đấu không?”

“Không đi.” Ôn Uyển nhịn xuống cảm giác khó chịu khi ngửi mùi mùi thuốc lá, hỏi hắn: “Vừa rồi mày có thấy một thiếu niên câm, cũng là người của võ đài như tao, đi qua đây không?”

Bàn tay vừa thu về của người nọ lập tức lấy ra một điếu thuốc khác châm lên, khói trắng phun ra che đậy nửa gương mặt hắn. Hắn tùy ý suy nghĩ một lát: “Mày hỏi Tống Nhuệ à? Hắn có trận thi đấu, vừa nãy đi rồi.”

Ôn Uyển nói cảm ơn, vừa nhấc chân đinh đi.

Tên tóc vàng đằng sau gọi anh lại.

Ôn Uyển quay đầu, tên tóc vàng ngậm thuốc lá cười với anh, đôi mắt xanh lục kia không hiểu sao lại khiến người cảm thấy vô cùng khó chịu: “Đừng quá thân thiết với hắn.”

Phải biết rằng hắn chính là tên điên cần tiêm vào thuốc an thần mới bình tĩnh được, thuốc an thần của cả võ đài đều chuẩn bị riêng cho hắn.

Hắn còn muốn Ôn Uyển giúp hắn kiếm tiền đấy.

Ôn Uyển nhíu mày.

Anh ngẫm lại mấy lời tên tóc vàng vừa nói. Thì ra, ở nơi anh không nhìn thấy, em trai đã bị người ta cô lập tới mức này rồi sao?

Thật là quá đáng thương rồi.

Hiếm khi thấy anh có tinh thần như vậy, trợ lí nhỏ sợ anh lại trở nên lười biếng như trước bèn thúc giục anh liên tục: “Bây giờ anh đi lấy áo khoác đi, thuận tiện cầm theo cả bánh quy nữa, đợi chốc lát đưa đồ cho Tống Nhuệ xong chúng ta có thể đi luôn.”

Ôn Uyển thở dài một tiếng, anh cũng không còn cách nào khác.

Lúc anh cầm theo bánh quy tới nơi thi đấu, không khí nơi đó đang đang sôi trào quá mức khống chế. Tiếng người hò hét hỗn loạn với tiếng kêu cổ vũ như sắp tràn ra ngoài tai. Quả thật là vô cùng hỗn loạn, Ôn Uyển còn không phát hiện trận đấu lúc nào thì kết thúc, anh cũng nhìn không thấy bóng dáng của Tống Nhuệ.

Lão Nhị ngồi ở hàng ghế đầu cười vui vẻ tới mức không hề thấy mắt đâu. Hắn chính là người đi tìm Tống Nhuệ trong phòng nghỉ tối qua, cũng là quản lí của em trai câm. Hắn ngồi vắt chéo chân, vừa cười vừa cúi đầu đếm tiền. Người bên cạnh đột ngột nhắc hắn một câu: “Nhị ca à, đừng đếm tiền nữa, anh có thấy thằng điên kia ở đâu không, hôm nay vẫn chưa tiêm thuốc an thần cho hắn đâu.”

“Hả…Cái gì?”.Lão Nhị đang đếm tiền vui đến quên trời, làm gì còn nhớ được Tống Nhuệ là người nào. Lão ta nhìn quanh một vòng, chỉ thấy vô số người đang chơi vui vẻ. Tên điên kia biến đi đâu mất rồi?

Tìm không thấy người hắn cũng không quá để ý, còn phất tay với tiểu đệ: “Không biết, mày nhanh đi tìm người đi, đừng dể hắn chạy mất.”

Bên này Ôn Uyển đang ở trong biển người tìm kiếm bóng dáng em trai câm, cuối cùng cũng xác định em trai không có ở chỗ này.

Ngay cả tiểu trợ lí nhỏ cũng phải nâng cao giọng nói chuyện với anh: “Được rồi, đừng tìm nữa, người chắc cũng đã trở về rồi, chúng ta về trước..”

Ôn Uyển đột nhiên nhớ ra một chuyện, xoay người chạy về chỗ cũ.

Trên đầu tiểu trở thủ đang giúp anh tìm người từ nãy giờ xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi: “Không đúng, anh làm sao lại một mực chắc chắn người chúng ta cần tìm không ở đó? Anh biếthắn đang ở nơi nào sao?” Vừa nãy có quá  nhiều người có mặt ở võ đài, đến cả nó còn không nhìn rõ người nào với người nào đâu đấy.

Bước chân Ôn Uyển quá mức dứt khoát. Anhđi xuyên qua đám người, chạy nhanh tới chỗ WC nam vừa đứng lúc nãymà mặt không đỏ tim không nhảy.

Quẹo  qua góc tường, một người một trợ lícuối cùng cũng đến được WC —— cái người cao lớn đang ngoan ngoãn đứng trước nhà vệ sinh như học sinh tiểu học đi học bị phạt đứng ngoài của lớp không phải  là em trai câm của anh hay sao?

Đôi mắt Ôn Uyểnsáng lấp lánh, anh tự hào khoe khoang với tiểu trợ thủ nói: “Nhìn xem, em trai tôi đang đứng chờ tôi đó!”

Anh  liền biết một người thành thật như em trai câm, làm sao có thể không nói tiếng nào đã rời đi một mình.

Mà đỉnh đầu của trợ lí nhỏlại nhiều thêm mấy dấu chấm hỏi. Hai người này vừa nãy có phải đã trộm gọi điện thoại cho nhau hay không?

Ôn Uyển rốt cuộc cũng ngừng việc chạy như điên, khi rẽ qua góc tường, bước chân anh chậm lại, đi về phía hắn.

Hắn vừa mới từ đài thi đấu đi xuống, trừ bỏ Ôn Uyển, lúc nàytùy tiện đổi thành bất cứ một ai đứng ở chỗ này cũng đều có thể nhận ra khi tràng lạnh lùng mà nguy hiểm trên người hắn.

Miệng vết thương trên người hắn hôm qua lại lại bắt đầu chảy máu, sắc đỏ của máu trộn lẫn với mồ hôi tạo thành từng dòng máu loãng chảy xuôitheo mái tóc ẩm ướt xuống trước ngực, thấm ướt một mảnh quần áo. Cơ bắp màu lúa mạch bị phủ lên một tầng mô hôi mỏng đầy quyến rũ. Hắn giống như một người không có cảm giác đau đớn, cònkhông thèm liếc nhìn miệng vết thương một lần, chỉ nghiêm túc chờ anh đến.

Bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của hắn  tựa như một đứa nhỏ còn học tiểu học,Ôn Uyểnkhông hiểu tại sao mọi người lại không muốn tới gần hắn, là vì hắn quá ngoan sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.