Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 22: Ta dọa dọa hắn



Sau khi Trưởng Tôn Tử Quân cùng Công Tôn Địch đấu xong, mấy trận tỷ thí kế tiếp cũng tiến hành rất nhanh, duy nhất dây dưa đấu lâu là Dịch Hi Thần cùng Võ Mạt. Giống như trận trước, tuy rằng tất cả mọi người mong đợi nhìn thấy Dịch Hi Thần lần thứ hai phát huy vượt xa người thường, nhưng mà Dịch Hi Thần lại đánh đến cực kỳ bảo thủ, gần như là bị Võ Mạt đuổi theo đánh.

Mãi đến khi tất cả mọi người cho rằng Dịch Hi Thần thua chắc rồi, mà Võ Mạt cũng bắt đầu nâng cao khí thế, hắn đột nhiên phát hiện —— mình bị cuốn lấy rồi!

Hóa ra lúc Dịch Hi Thần tránh né mũi nhọn cũng đang không ngừng bố cục, chỗ y đến đều để lại tơ nhện cực mảnh nhỏ, đợi đến khi đem Võ Mạt hoàn toàn dẫn vào trong cục mới đột nhiên gây khó dễ. Võ Mạt bị nhốt lại, nhất thời không có cách nào ra chiêu, Dịch Hi Thần mượn cơ hội này một kiếm đem Võ Mạt đánh ra ngoài sân.

Tuy rằng Dịch Hi Thần thắng thi đấu, nhưng mà chiếm được rất nhiều khinh thường. Đối với cái này y vẫn dửng dưng như không. Trong lòng y rõ ràng, đây cũng không phải là vấn đề của y, là Thiên Kiếm môn dưới sự dẫn dắt của Ngọc Anh chân nhân và Cừu Kiếm tạo thành bầu không khí cổ quái như vậy. Mà Thiên Kiếm môn, đối với những đệ tử trẻ tuổi bọn họ mà nói, bất quá chỉ là nơi tạm thời cư trú, tương lai trời đất bao la, toàn bộ tu chân giới mới là nơi bọn họ đại triển quyền cước.

Sau khi tất cả tỷ thí kết thúc, chúng đệ tử tản đi, hai mươi đệ tử tiếp tục đến Thần Nông điện rút thăm, quyết định đối thủ tỷ thí trận kế tiếp.

Ghép cặp kế tiếp, cứ dựa theo thực lực và tỷ lệ thắng lúc trước của các đệ tử để quyết định, đối thủ bị ghép cặp thường là người có thực lực tương đương mình, trái lại bầu không khí trong đại điện thả lỏng hơn không ít so với hai ngày trước, bởi vì nhóm đệ tử đã có phỏng đoán đối với đối thủ của mình.

Trong lòng Tiêu Khôi vạn phần xoắn xuýt. Gã đã thắng liên tiếp hai trận, đối thủ trận kế tiếp sẽ chỉ quyết ra trong bốn người.

Gã trộm liếc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân.

Đối thủ của gã sẽ là Trưởng Tôn Tử Quân sao? Nếu như phải, gã phải thua không thể nghi ngờ. Nếu như không phải… Nếu như không phải, trận kế tiếp gã lại không thể thắng mà nói, gã liền bỏ lỡ cơ hội giao thủ với Trưởng Tôn Tử Quân. Chuyện này với gã mà nói có lẽ là một chuyện tốt, chỉ là…

Thời điểm nội tâm gã giãy dụa, gã liền nhận ra được một trận địch ý. Không nghi ngờ chút nào, cỗ địch ý này vẫn đến từ Dịch Hi Thần.

Tiêu Khôi buồn bực liếc nhìn Dịch Hi Thần một cái. Cho nên, đến cùng là tại sao Dịch Hi Thần lại căm thù gã như vậy chứ?

Sau khi chim diều hâu gỗ bay lên, chim diều hâu gỗ của Trưởng Tôn Tử Quân dẫn đầu rơi vào trong tay Lục Tử Hào.

Lục Tử Hào nhìn thấy kết quả này, thân thiện nở nụ cười với Trưởng Tôn Tử Quân. Đối với hắn mà nói, thắng bại cũng không phải quan trọng như vậy, bản thân tỷ thí mới là quan trọng nhất.

Chim diều hâu gỗ trong tay Dịch Hi Thần, sau khi bay một vòng trong đại điện, rơi xuống trong tay Tiêu Khôi.

Tiêu Khôi tiếp được chim diều hâu gỗ đầu tiên là sững sờ một chút, chợt mừng như điên: Không phải Lục Tử Hào cũng không phải Trưởng Tôn Tử Quân, gã còn có thể thắng tiếp một trận!

Rút thăm kết thúc, chúng đệ tử lui ra đại điện, ở ngoài cửa điện nhìn đối thủ ngày mai của mình, có người vui mừng có người sầu.

Trong Phượng Tê điện.

Ngọc Anh chân nhân đang ở trong điện tĩnh tọa. Các đệ tử tỷ thí ông chưa bao giờ xem, với ông mà nói, nhóm tiểu đệ tử khoa tay múa chân giống như một loại trò đùa, ông cũng không để ý, chỉ cần biết kết quả cuối cùng là được.

Mấy con chim diều hâu gỗ từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi vào bên chân ông.

Ngọc Anh chân nhân mở mắt ra: “Rút thăm kết thúc rồi à?” Ông cầm lấy một con chim diều hâu gỗ, xuất thần một hồi, hai đường mày rậm dần dần nhíu lại, lẩm bẩm nói, “Dịch Hi Thần… Không nghĩ tới đúng là hắn…”

Ở ngoài Thần Nông điện.

Tiêu Khôi nghênh ngang dạo bước đến trước mặt Dịch Hi Thần, vênh vang đắc ý nói: “Dịch sư đệ, vận may của ngươi sợ là chấm dứt ở đây.” Dưới cái nhìn của gã, dùng loại thủ đoạn kia của Dịch Hi Thần thắng được tỷ thí, tất cả đều là vận may gây nên.

“Ồ?” Dịch Hi Thần không phản đối nở nụ cười.

Tiêu Khôi quả nhiên bị làm tức giận, đang định phát tác, lại đột nhiên tỉnh táo lại, híp mắt xì cười một tiếng: “Dịch Hi Thần, ngươi cho rằng vượt qua Vương sư đệ, liền có thể lớn lối à? Đừng tưởng ta không biết, ngươi càng kiêu ngạo, thì là càng chột dạ!”

Dịch Hi Thần quay đầu lại nhìn Trưởng Tôn Tử Quân: “Ta rất kiêu ngạo sao?”

Trưởng Tôn Tử Quân lắc đầu: “Hắn tương đối kiêu ngạo hơn.”

Tiêu Khôi: “…”

Tiêu Khôi cả giận nói: “Ngươi còn thật sự cho rằng ngươi dùng loại thuật pháp đoạt ý bàng môn tà đạo này, là có thể lừa dối sao?!”

Ngày đó Dịch Hi Thần có thể dùng một thanh kiếm vượt qua Vương Thanh Kiều, việc này trong lòng mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, chỉ là phần lớn mọi người không nhìn ra đầu mối cũng không nghiên cứu sâu. Nhưng mà người có tu vi càng cao, lại càng có thể nhìn ra quái lạ. Dùng tu vi của Tiêu Khôi, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy việc này kỳ lạ, nhưng cụ thể là chuyện gì xảy ra, gã tự nhiên không biết, liền đi nhiều nơi hỏi thăm, hỏi Lục Tử Hào lại hỏi Cừu Kiếm, rốt cuộc hỏi thăm ra chân tướng —— đoạt ý.

Vì thế, thời gian sau tỷ thí, Tiêu Khôi tra rất nhiều điển tịch liên quan tới phương pháp đoạt ý. Gã đã hiểu rõ cái gọi là đoạt ý đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, tuy rằng gã vẫn không hiểu tại sao một ngụy linh căn như Dịch Hi Thần có thể bị người ta đoạt ý, có điều gã xem Dịch Hi Thần tỷ thí hai ngày nay, liền biết trận chiến với Vương Thanh Kiều chỉ là phù dung chớm nở, y không thể chịu đựng thêm một lần đoạt ý nữa.

Đối với việc bị Tiêu Khôi nhìn thấu, Dịch Hi Thần cũng không có quá mức kinh ngạc. Đối với những kiếm tu của Thiên Kiếm môn mà nói, quan trọng nhất là tăng cao tu vi bản thân, còn dùng thủ đoạn gì để tăng lên, đối với cái này môn quy cũng không hạn chế quá nhiều. Đệ tử tự nguyện bị người khác đoạt ý, thậm chí tự nguyện một kích nổ tan xác, cũng không tính là trái với môn quy, đương nhiên đệ tử bị phản phệ cũng tự mình gánh chịu thôi. Hơn nữa đoạt ý cũng chỉ có thể hữu dụng với loại người không có cách nào phát huy tiềm lực lớn nhất của mình như Dịch Hi Thần, nếu người ngoài chịu, chỉ có thể bị phản phệ. Y thản nhiên nói: “Nếu ta có thể chịu được một lần, cũng có thể chịu được lần thứ hai, nếu Tiêu sư huynh thích, cũng có thể nhận đoạt ý mà.”

Tiêu Khôi cuống lên: “Ngươi lừa người! Ngươi không thể trong thời gian ngắn chịu đựng hai lần đoạt ý! Trừ khi ngươi không muốn sống nữa!”

Tiêu Khôi tự nhiên không phải quan tâm thân thể Dịch Hi Thần, mà là lo lắng cuộc tranh tài ngày mai. Gã vốn nghĩ Dịch Hi Thần không thể chịu đoạt ý nữa, không nghĩ tới Dịch Hi Thần bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ y thật sự còn có thể chịu được một lần nữa sao?! Vậy ngày mai thắng thua khó nói rồi!

Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày nhẹ đến mức không thể nhìn thấy. Hắn sẽ không ở trước mặt Tiêu Khôi phản bác Dịch Hi Thần, bởi vậy dùng phương pháp linh tê truyền âm nói với Dịch Hi Thần: “Không được.”

“Yên tâm.” Dịch Hi Thần cũng dùng linh tê truyền âm đáp lại hắn, “Ta dọa dọa hắn thôi.”

Đối với kiếm tu mà nói, trừ tu vi ra, tâm tình cũng rất quan trọng. Kiếm tu theo đuổi, là nhân kiếm hợp nhất, kiếm từ tâm động. Một khi tâm tình rối loạn, liền khó có thể điều động kiếm của mình. Hôm nay Công Tôn Địch chính là muốn nhiễu loạn tâm tình của Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng đáng tiếc không thành công. Mà hiện tại, Dịch Hi Thần cũng đang hù dọa Tiêu Khôi, hiệu quả… rất thành công.

Đúng như dự đoán, trên mặt Tiêu Khôi một trận đỏ một trận đen, kinh nghi bất định đánh giá Dịch Hi Thần.

Nhưng vào lúc này, truyền lệnh bài bên hông Dịch Hi Thần chấn động.

Mỗi một đệ tử Thiên Kiếm môn đều có một khối truyền lệnh bài, tiện cho các trưởng lão triệu kiến đệ tử bất cứ lúc nào. Bởi Thiên Kiếm môn có bốn trưởng lão, mỗi một vị trưởng lão có màu truyền lệnh bài khác nhau, đồng dạng các trưởng lão cũng chỉ có thể triệu kiến đệ tử của mình, cho nên phản ứng đầu tiên của Dịch Hi Thần chính là Dược Bất Độc có chuyện tìm y. Nhưng mà y cúi đầu nhìn, thấy truyền lệnh bài lại biến thành màu đỏ, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Không riêng Dịch Hi Thần, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Tiêu Khôi cũng sững sờ, đồng thời nhìn truyền lệnh bài của mình, nhưng truyền lệnh bài của bọn họ đều không hề biến hóa.

“Chưởng môn tìm ngươi?!” Gương mặt Tiêu Khôi khó mà tin nổi.

—— màu đỏ là màu sắc truyền lệnh quan trọng nhất trong Thiên Kiếm môn, nó thuộc về chưởng môn Thiên Kiếm môn Ngọc Anh chân nhân. Loại chưởng môn chuyên tâm tu luyện không thu đồ đệ như Ngọc Anh chân nhân, ông không quản chuyện của đệ tử, cho nên chưa từng gọi bất cứ một đệ tử nào. Có thể làm cho chưởng môn dùng tới truyền lệnh, thường thường là đại sự tương đối nghiêm trọng, ví dụ như ngoại địch đột kích, chưởng môn cần phải nhanh chóng tập trung các đệ tử phản kháng. Bởi vậy Tiêu Khôi cùng Trưởng Tôn Tử Quân mới lập tức nhìn xem mình có bị gọi đến hay không.

Tiêu Khôi cảnh giác đánh giá Dịch Hi Thần: “Tại sao chưởng môn tìm ngươi?”

Dịch Hi Thần nói: “Ngày hôm trước sau khi ta thắng Vương sư huynh, chưởng môn từng triệu ta qua, có ý định thu ta làm đệ tử nội môn. Trước mắt e rằng vẫn là vì việc này đi.”

“Cái gì?!” Tiêu Khôi suýt chút nữa đặt mông rơi trên mặt đất, “Chưởng chưởng chưởng môn muốn thu ngươi làm làm làm đồ đệ?!”

Tiêu Khôi cảm thấy mình sắp điên rồi! Gã thừa nhận Dịch Hi Thần có tiềm lực, mà tiềm lực này đến tột cùng sâu bao nhiêu, dùng tu vi của gã còn chưa thấy được. Nhưng mà Ngọc Anh chân nhân luôn không thu đồ đệ, Dịch Hi Thần lại có thể khiến ông động tâm tư thu đồ đệ, đây là muốn nghịch thiên à! Chẳng lẽ nói, Dịch Hi Thần đã mạnh đến trình độ này sao?!

Hơi thở của Tiêu Khôi đã hoàn toàn rối loạn, kiếm trong vỏ kiếm của gã cũng bắt đầu rung động.

Dịch Hi Thần cười nói: “Không dám để chưởng môn đợi lâu, trước tiên ta xin lỗi không tiếp được sư huynh nữa. Tiêu sư huynh, ngày mai gặp nhau lúc thi đấu.”

Thưởng thức biểu tình ngây người như phỗng của Tiêu Khôi một chút, Dịch Hi Thần hơi mỉm cười, ngự kiếm hướng về phía Phượng Tê điện. Vừa rời đi, liền nhận được linh tê truyền âm của Trưởng Tôn Tử Quân.

“Ngươi lừa hắn à?”

“Đương nhiên.” Dịch Hi Thần trả lời, “Ta dọa dọa hắn.”

Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn thanh bội kiếm run cầm cập của Tiêu Khôi. Hắn vốn còn có chút bận tâm cuộc tranh tài ngày mai, trước mắt xem ra ngược lại là hắn lo xa rồi. Hắn bình tĩnh mà mật báo: “Ngươi hù chết hắn rồi.”

“Ha ha!”

Dịch Hi Thần vui khôn tả, nhìn Phượng Tê điện đã xuất hiện ở trước mặt, trong lòng cũng sinh ra nghi hoặc: Ngọc Anh chân nhân chưa bao giờ quản chuyện của đệ tử lại tìm y, đến tột cùng là vì chuyện gì chứ?

Hết chương 22

Tác giả có lời muốn nói: kế tiếp liền đi vào nội dung đầu mối chính ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.