Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 40: Rừng hắc vụ



Bốn người gặp lại, không cần nhiều lời vô nghĩa, bội kiếm của Dịch Hi Thần ra khỏi vỏ, đột nhiên hướng về ngực ngự thú đan tu kia đâm tới!

Ngự thú đan tu kia hoang mang hoảng loạn lùi về sau, nhưng mà trong ma vụ này thân thủ của gã há có thể nhanh nhẹn như vậy, mắt thấy mũi kiếm sắp sửa đâm thủng lồng ngực của gã, lại đột ngột dừng lại! —— Lang Dược đột nhiên ra tay, một phát bắt được lưỡi kiếm của Dịch Hi Thần!

Mặc dù tu vi hắn thâm hậu, nhưng cũng là thân thể máu thịt, há có thể chống lại được binh khí, trong nháy mắt bàn tay đã máu me đầm đìa!

Dịch Hi Thần nhíu mày: “Đại lang!”

Bất quá chỉ một ngày không gặp, ấn ký màu đỏ ở mi tâm Lang Dược thế mà đã biến thành màu đen, mơ hồ còn có mấy phần màu đỏ. Nếu không phải lúc trước bọn họ từng gặp, chỉ sợ phải cho rằng ấn ký ở mi tâm băng phong cự lang vốn dĩ chính là màu đen.

Lang Dược nói: “Ngươi không giết được hắn.”

Lời này không hề giả, lôi hỏa điểu kia đột nhiên bị hút tới, nếu kiếm của Dịch Hi Thần lại tiến vào mấy phần, lôi hỏa điểu sẽ thay chủ nhân của nó đỡ chiêu kiếm này, hiển nhiên đây cũng là một kẻ xui xẻo bị hạ thuật chết thay!

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ngự kiếm!”

Dịch Hi Thần cấp tốc triệu hồi kiếm, thay thế Thương Vân bảo kiếm, vì vậy Thương Vân bảo kiếm bay trở về trong tay Trưởng Tôn Tử Quân! Đến mức này, hắn đã không thể nhân từ nữa, nếu như lại bỏ mặc tà đạo này tung hoành trong rừng hắc vụ, không biết có bao nhiêu người bị gã hại chết!

Chỉ thấy quanh người Trưởng Tôn Tử Quân xuất hiện mười kiếm quang, cùng nhau chém về phía Lang Dược và ngự thú đan tu!

Ngự thú đan tu lập tức trốn ra phía sau Lang Dược, chỉ thấy hắc vụ quanh người bọn họ cấp tốc trở nên dày đặc, ánh kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân đi vào trong hắc vụ, mất đi tung tích.

Hai người đều hơi kinh ngạc. Trưởng Tôn Tử Quân lập tức triệu hồi kiếm, thấy trên lưỡi của Thương Vân bảo kiếm dính một chút vết máu, cũng không biết là của Lang Dược hay là ngự thú đan tu, chẳng qua là hắc vụ đột nhiên xuất hiện cắt ngang công kích kế tiếp của hắn, khiến hắn không thể đắc thủ.

Dịch Hi Thần nói: “Đại lang nhập ma rồi!”

Lúc trước gặp được, hắn ta đã lưu lạc thành thân thể nửa yêu nửa ma, nhưng bây giờ, yêu khí trên người hắn đã nhạt đến mức sắp không phát hiện được. Ấn ký màu đỏ ở mi tâm hắn biến thành màu đen, cũng bởi vì nguyên nhân này. Mà hắc vụ đột nhiên xuất hiện kia, là bị hắn điều động. Một quãng thời gian ngắn ngủi, hắn thế mà đã đến tình cảnh có thể thao túng ma vụ!

Trưởng Tôn Tử Quân nắm chặt Thương Vân bảo kiếm: “Không giữ hắn lại được!”

Ma đạo cùng tà đạo khác nhau, tà đạo bất quá chỉ là một ít thuật pháp không đủ tư cách, người người đều có thể tu. Mà bản chất của ma là “cướp đoạt”, ma đạo tu càng lợi hại, thứ có thể cướp đoạt cũng càng nhiều. Tu sĩ bình thường có thể dựa vào tu luyện tăng cường tu vi bản thân, mà sau khi nhập môn ma đạo, liền hoàn toàn dựa vào cướp đoạt người khác để thu được tu vi.

Các loại công pháp là tương khắc, một khi tu ma đạo, liền vĩnh viễn không thể chuyển vào chính đạo. Mà người đang chính đạo muốn chuyển vào ma đạo không dễ dàng như vậy, trừ khi tan hết một thân tu vi bắt đầu lại từ đầu, hoặc là luyện công luyện đến sai lầm, tẩu hỏa nhập ma.

Tẩu hỏa nhập ma là một việc cực kỳ hung hiểm, người bình thường căn bản là không có cách nào chịu đựng, một khi cướp cò sẽ bạo thể mà chết, gân cốt đứt từng khúc. Chỉ có cực ít người sau khi gân cốt đứt từng khúc có thể chữa trị được, nhưng cái này tương đương với việc trùng sinh lại một lần, huyết nhục, tu vi cả người toàn bộ đều được tái tạo, tệ nhất chính là, tâm tính tất nhiên đại biến, ma khí xâm nhập thần trí, lương tri mất hết, biến thành một ma nhân tâm tính thô bạo tàn ác.

Lang Dược kia, thế mà lại sa đọa đến thời điểm cuối cùng, sắp tẩu hỏa nhập ma rồi!

Kiếm khí của Trưởng Tôn Tử Quân toàn bộ khai hỏa, bức lui hắc vụ bốn phía, tìm được hai bóng người chạy trốn kia, đuổi theo!

Ngự thú đan tu quay đầu nhìn lại, thấy Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đuổi lại đây, sợ đến thay đổi sắc mặt, kêu lên: “Lang Dược!”

Lang Dược lập tức che ở trước người gã, thô bạo tàn ác mà quát lên: “Cút ngay!”

Trưởng Tôn Tử Quân há lại dông dài với hắn ta, mấy đạo kiếm quang chém về phía hai người họ: “Ngươi tự tìm đường chết!”

Lang Dược lập tức khởi động hắc vụ, miễn cưỡng tiếp được kiếm của hắn, lại bị đánh lui mấy bước. Hắc khí trong mắt hắn lấp loé, khoát tay, mấy đạo hắc khí đánh về phía Trưởng Tôn Tử Quân!

Trưởng Tôn Tử Quân chém xuống một kiếm, đem ma khí bổ ra!

Dịch Hi Thần lập tức thôi thúc kiếm quyết, chuẩn bị đợi lúc Trưởng Tôn Tử Quân công kích, y sẽ chặt đứt đường lui của hai người kia. Từ trước đến giờ bọn họ vô cùng ăn ý, kề vai chiến đấu nhiều năm, chỉ một ánh mắt liền biết đối phương muốn làm gì.

Nhưng mà Dịch Hi Thần xuất kiếm, Trưởng Tôn Tử Quân lại sững sờ một chút, động tác hơi chậm, bị Lang Dược tìm được khe hở, dắt ngự thú đan tu kia trong nháy mắt liền lui ra mấy thước, chạy vào nơi sâu trong hắc vụ.

Dịch Hi Thần vội vã ngự kiếm tiếp tục truy kích, lúc này Trưởng Tôn Tử Quân mới phục hồi lại tinh thần, ngón tay cầm kiếm bởi vì dùng sức mà khớp xương hơi trắng bệch. Hắn không hề nói gì, chỉ càng thêm tập trung thần trí, ánh mắt trói chặt trên hai bóng người di chuyển trong hắc vụ.

Tuy rằng ngự thú đan tu kia chủ động ra tay với bọn họ, nhưng gã chỉ muốn đánh lén, cũng không có dự định giao thủ chính diện với Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần. Gã sai là sai ở chỗ đánh giá quá thấp hai người kia, Lang Dược liều mạng thôi thúc hắc vụ, lại vẫn không quăng được bọn họ.

Lệ khí trên người Lang Dược càng ngày càng nặng, đột nhiên đẩy ngự thú đan tu một cái: “Kiều Giác, ngươi đi trước!” Dứt lời lại quay người chủ động tấn công về phía hai người!

Kiều Giác hơi run run, kêu lên: “Lang Dược, ngươi đánh không lại bọn họ! Đi mau đi!”

Nhưng mà gã không có phát động sức mạnh nô khế, Lang Dược ngoảnh mặt làm ngơ với lời của gã, tiếp lấy hai người!

Chỉ thấy trong hắc vụ nháy mắt hiện ra vô số bóng đen, bao quanh bốn phía Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, những hắc ảnh này cười, khóc, kêu, gầm thét lên nhào tới chỗ Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần!

Trong lòng bàn tay Trưởng Tôn Tử Quân hơi chảy ra mồ hôi. Những bóng đen này vốn là không có bộ dáng, cũng không biết phát ra âm thanh, thứ hắn nhìn thấy, nghe thấy, đều là dáng vẻ trong lòng hắn tưởng tượng ra. Mà thứ hắn nghe thấy, là âm thanh nữ tử vui cười nổi giận trách mắng, ngay cả những bóng đen đó, cũng dần dần hiện ra dáng người, chúng nó mọc ra bím tóc thật dài, dần dần có mặt mày…

Trưởng Tôn Tử Quân phẫn nộ quát một tiếng, ánh kiếm phóng ra, trong nháy mắt chém những bóng đen đó ra! Một khi thanh âm kia rõ ràng, một khi mặt những người kia có dáng dấp, kiếm của hắn sợ là không giơ lên nổi nữa. Hắn nhất định phải nhanh, không thể cho Lang Dược cơ hội thao túng ma vụ nữa!

Thương Vân bảo kiếm chỉ có thể chém ma khí ra, lại chém không đứt ma khí, những bóng đen đó bị đánh nát tan, lại dần dần ngưng tụ, một lần nữa biến ảo ra dáng dấp…

Dịch Hi Thần triệu đến mấy đạo hỏa quyết, ném tới mấy bóng đen kia! Dáng dấp bóng đen bị ngọn lửa che lại, điều này làm cho Trưởng Tôn Tử Quân dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn vứt bỏ tạp niệm, người đi theo kiếm, trong nháy mắt phá ra một con đường bên trong hắc vụ, xông về phía Lang Dược điều động ma vụ!

“Lang Dược!” Kiều Giác rít gào.

Thương Vân bảo kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân đâm vào ngực Lang Dược!

“Đừng giết hắn!” Kiều Giác vừa gấp vừa giận, một đạo lôi hỏa phù ném về phía Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân chỉ vung tay lên liền đem lôi hỏa phù yếu ớt kia xua tan.

Kiều Giác cũng không phải là kiếm tu, gã không biết ngự kiếm, ở trong rừng hắc vụ dựa cả vào Lang Dược mang gã đi. Lang Dược vừa rời khỏi gã, liền do lôi hỏa điểu chở gã bay. Dịch Hi Thần cần ngự kiếm, không có cách nào xuất kiếm, liền triệu đến mấy đạo kiếm ảnh, đâm về phía Kiều Giác!

Lôi hỏa điểu chật vật né tránh, muốn trốn vào trong hắc vụ đầy trời, Kiều Giác lại nắm thật chặt cánh nó, không chịu để cho nó chạy trốn, khó khăn đọ sức với Dịch Hi Thần. Lần trước người bỏ rơi Lang Dược chạy trốn rõ ràng cũng là gã, hôm nay cũng không biết trúng tà gì, ngược lại chú ý tới tình nghĩa.

Lang Dược nắm thanh kiếm đâm vào ngực, trên mặt nổi gân xanh, hắc vụ lăn lộn trong mắt. Hắn cắn răng, từng chút từng chút rút thanh kiếm ra bên ngoài: “Tại sao… nhất định phải đến cản trở ta…”

Kiếm này của Trưởng Tôn Tử Quân cũng không đâm trúng chỗ yếu hại của hắn ta, đến cùng vẫn là để lại một phần. Hắn thấy một chút sắc đỏ gần như đã sắp biến mất ở mi tâm Lang Dược, lạnh lùng nói: “Ngươi biết mình đang làm gì sao?”

Gân xanh trên mu bàn tay Lang Dược nổi lên càng thêm lợi hại, thấp giọng nói: “Cực kỳ rõ ràng!” Hắn ta đột nhiên quát lên một tiếng lớn, lại thật sự đem Thương Vân bảo kiếm từ trong ngực rút ra ngoài!

Trưởng Tôn Tử Quân một chưởng vỗ tới đầu hắn ta, muốn trước tiên đánh ngất hắn ta, không ngờ lúc bàn tay của hắn chạm đến mi tâm Lang Dược, chỉ thấy một đạo hắc khí từ mi tâm Lang Dược tràn ra, chui vào trong lòng bàn tay Trưởng Tôn Tử Quân!

Mọi người đều ngẩn ra. Ban đầu Trưởng Tôn Tử Quân cho rằng đây là Lang Dược đùa giỡn, đang định nổi giận, lại thấy mi tâm Lang Dược càng đỏ hơn mấy phần so với vừa nãy, hắc vụ ở đáy mắt cũng đang dần dần tản đi, mà vẻ mặt Lang Dược càng khiếp sợ hơn cả hắn!

Đây không phải là trò đùa của Lang Dược, mà là chính hắn, hắn lại hút đi ma khí của Lang Dược!

Kiều Giác thấy tình cảnh này, cũng là sững sờ tại chỗ, tốc độ né tránh chậm một chút, bị Dịch Hi Thần một kiếm đâm xuyên qua vai!

Trưởng Tôn Tử Quân chỉ hơi sửng sốt trong nháy mắt, liền không chút chậm trễ mà hoàn toàn đặt lòng bàn tay trên trán Lang Dược, thôi thúc công lực, cật lực hút đi ma khí trong cơ thể hắn ta —— về phần chính hắn hút đi ma khí sau đó sẽ có hậu quả gì không, hắn lại hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.

Nhưng không ngờ rằng, người nổi giận lại là Lang Dược!

Vẻ mặt hắn ta xúc động phẫn nộ, hai mắt vì căm tức mà đỏ bừng. Hắn phẫn nộ quát một tiếng, đột nhiên đánh văng tay Trưởng Tôn Tử Quân ra, lật một cái ngay tại chỗ, lui ra mấy thước. Vết thương chệch đi một tấc liền xuyên qua tim trên ngực hắn vì động tác của hắn mà máu tươi tung toé, hắn lại tựa như hoàn toàn không ý thức được đau đớn, nhào tới nắm Kiều Giác lên liền đi!

Kiều Giác một tay che bả vai bị đâm, lo lắng bọn Trưởng Tôn Tử Quân lại đuổi theo, mở túi ra, trong nháy mắt mấy bóng đen vọt về phía bọn họ!

Cùng lúc đó, một phi kiếm từ phía sau lưng đâm thẳng vào ngực Trưởng Tôn Tử Quân!

Dịch Hi Thần lập tức chém phi kiếm ra: “Ai?!”

Lại thấy bóng đen phía sau lóe lên, còn chưa thấy rõ người tới, người kia đã ẩn vào trong sương mù không còn nhìn thấy.

Phía trước là Lang Dược và Kiều Giác chạy trốn, phía sau là người đánh lén thân phận không rõ, lại có mấy con yêu thú quấn tới, bốn phía đều là hắc vụ dày đến mức xua không được, trong lúc nhất thời hai người lại có chút mờ mịt, không biết nên đi về nơi đâu. Chỉ trong nháy mắt do dự này, Lang Dược cùng Kiều Giác lại mất bóng trong hắc vụ.

Trước khi đi vì để cản trở bọn họ, Kiều Giác thả ra mấy con yêu thú, giờ khắc này đã nhào tới bên cạnh bọn họ, phát động tấn công tới bọn họ!

Bọn họ định thần nhìn lại, đám yêu thú Kiều Giác thả ra lại là loài trước đây không lâu mới gặp qua —— quyền hầu.

Dịch Hi Thần, Trưởng Tôn Tử Quân: “…”

Tâm tình của Trưởng Tôn Tử Quân vào giờ phút này quả thực là buồn bực đến cực điểm, thu kiếm vào vỏ, thanh kiếm mang theo vỏ kiếm mạnh mẽ đảo qua, chỉ nghe ầm ầm ầm vài tiếng, vài con quyền hầu liền bị dồn dập quét xuống, một lá bùa của Dịch Hi Thần phóng lớn bay qua, tiếp lấy tất cả chúng nó.

“Vừa rồi ngươi làm sao vậy?” Không để ý tới cái khác nữa, Dịch Hi Thần sốt ruột kéo tay Trưởng Tôn Tử Quân kiểm tra. Vừa rồi Trưởng Tôn Tử Quân thế mà lại hấp thu ma khí của Lang Dược, làm y sợ hết hồn, chỉ lo Trưởng Tôn Tử Quân gặp phải ma khí bị phản phệ. Nhưng mà bàn tay Trưởng Tôn Tử Quân hồng hào, trên người cũng không có bất kỳ khác thường gì, ma khí vừa rồi bị hắn hút đi, tựa như biến mất không giải thích được.

Trưởng Tôn Tử Quân lại không để ý đến ma khí bị hắn hút đi, mà là mờ mịt nhìn hắc vụ bốn phía: “Vừa rồi ngươi nhìn thấy những bóng đen đó, là bộ dạng gì?”

“Bộ dạng gì?” Dịch Hi Thần nói, “Ta thấy chính là bóng đen, bóng đen chẳng phải cái gì cả. Ngươi nhìn thấy gì?”

Trưởng Tôn Tử Quân nắm quyền, chậm rãi thở ra một hơi: “Quả nhiên… ta nhìn thấy… tâm ma của ta.”

Dịch Hi Thần nhíu mày.

Ma khí bốn phía nồng đậm như vậy, một khi ma khí xâm thể, liền dễ dàng sản sinh tâm ma. Nhưng mà ngay cả Dịch Hi Thần cũng kiên trì đến bây giờ còn chưa bị ma khí xâm thể, tâm ma của Trưởng Tôn Tử Quân lại là gieo xuống từ lúc nào?

Trưởng Tôn Tử Quân cũng không rõ ràng giống y, cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng ấn vào ngực mình: “Tâm ma của ta… là ai gieo?”

Vừa rồi lúc hắn mới vừa vào rừng hắc vụ, bị ma khí nồng nặc vây quanh, tâm ma của hắn cũng đã phát tác, hắn nghe được âm thanh mà người khác không nghe thấy, nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy. Ma khí trong rừng hắc vụ chỉ là một mồi dẫn phát động, mà hắn hẳn là trước khi tiến vào biển Hư Vô, đã bị người ta gieo tâm ma, mới đột nhiên phát tác.

“Lẽ nào việc này có liên quan tới việc ngươi có thể hấp thu ma khí của đại lang sao? Tâm ma của ngươi là cái gì?”

Vẻ mặt Trưởng Tôn Tử Quân nghiêm túc, sau một chốc mới khàn giọng nói: “Một nữ hài… tỷ tỷ.”

Dịch Hi Thần kinh ngạc mà lặp lại: “Tỷ tỷ của ngươi…” Y lại nghe về tỷ tỷ của Trưởng Tôn Tử Quân, mà đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm qua Trưởng Tôn Tử Quân chủ động đề cập. Y đột nhiên cảm thấy, nữ hài không thể lớn lên này, có lẽ có liên quan rất lớn với thái độ tránh né nữ tử của Trưởng Tôn Tử Quân hiện giờ.

Trưởng Tôn Tử Quân đỡ trán: “Đợi sau này hãy nói đi, trước mắt không phải lúc nói điều này.”

Dịch Hi Thần nói: “Tâm ma của ngươi, lợi hại không?”

Trưởng Tôn Tử Quân khẽ cười khổ: “Ta không biết.”

Dịch Hi Thần a một tiếng. Vậy chỉ sợ là rất lợi hại. Thái độ của Tử Quân đối với nữ tử, là ngay cả nói cũng không nói ra được, nếu như tâm ma phát tác đến trình độ lợi hại, biến thành bộ dạng nữ hài kia, sợ rằng Tử Quân căn bản là không có cách rút kiếm. Nhưng dù năm xưa từng có chuyện gì không vui, có thể làm hắn lảng tránh nữ tử đến trình độ này, cũng không bình thường.

Trong lòng Dịch Hi Thần nháy mắt chợt lóe một ý nghĩ: tâm ma của Tử Quân, chỉ sợ rằng đã bị gieo càng sớm hơn, vẫn luôn chôn sâu ở đáy lòng mới không bị phát hiện. Sớm đến… lúc nữ hài kia còn tại nhân thế. Cho nên qua nhiều năm như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân sợ hãi nữ tử, đều là sinh ra từ tâm ma.

“Ta biết rồi.” Dịch Hi Thần nói, “Không ổn thì ngươi liền nói với ta, thứ ngươi không đối phó được thì để ta tới đối phó. Trước mắt chúng ta đi xử lý mấy tên này đi.” Dứt lời đá đá quyền hầu nằm trên lá bùa.

Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu: “Đến đây đi.”

Hai người cúi người, phân biệt đưa tay nhấn ở mi tâm hai quyền hầu khác nhau, xâm nhập thức hải chúng nó.

Những quyền hầu này cũng là bị Kiều Giác hạ khế, Trưởng Tôn Tử Quân vốn định ra tay từ Lang Dược, nhưng đáng tiếc lại để cho Lang Dược chạy, bởi vậy trước tiên cũng chỉ có thể ra tay từ quyền hầu, xem lúc trước Kiều Giác đến tột cùng làm sao kết nô khế với chúng, hoặc có thể tìm được phương pháp giải trừ.

Vừa xông vào thức hải quyền hầu, cảnh sắc trước mắt chợt biến, hắc vụ tản đi, non xanh nước biếc cảnh đẹp như tranh vẽ mở ra, với Trưởng Tôn Tử Quân ở trong biển Hư Vô cả ngày mà nói, phong cảnh như vậy quả thực đẹp không sao tả xiết.

Vài con quyền hầu du tẩu giữa những cành cây. Đây cũng là nơi sinh ra và tu luyện của bọn nó. Quyền hầu là yêu thú tương đối cấp thấp, chỉ có thể tu thể, không thể tu linh, bởi vậy cũng sẽ không biến ra hình người được. Bọn nó sinh ra trong sơn dã, lớn lên trong sơn dã, không người giáo dục, lại bởi vì thiên phú mà mỗi con đều luyện được một thân thân thủ rất khá, qua lại giữa cây cùng cây nhanh như chớp giật.

Một quyền hầu từ trên cây bay qua, quơ quả đấm to hiển hách sinh phong, đập về phía một tảng đá lớn!

Chỉ nghe ầm một tiếng vang, bụi đất tản đi, tảng đá lớn vừa rồi còn đứng sừng sững bây giờ đã biến thành một đống đá vụn. Quyền hầu kia nhảy vào trong đống đá vụn lật qua lật lại, vẻ mặt thất vọng, lại bay về phía một tảng đá lớn khác, một quyền đập tới!

Quyền hầu có một thói quen, mỗi khi còn dư đồ ăn ăn không hết, liền thích giấu dưới đáy tảng đá lớn, tương lai tìm ra lại tiếp tục ăn. Quyền hầu tu thể tu đến càng lợi hại, liền thích tìm cục đá càng lớn, những hầu tử khác không đánh nát được tảng đá, đồ ăn của nó liền không ai cướp. Nhưng mà đầu óc đám quyền hầu trời sinh sử dụng không quá tốt, đồ ăn tự mình giấu, luôn quên mất đến tột cùng là giấu ở dưới tảng đá nào, đánh vỡ từng tảng từng tảng đá, đồ ăn không tìm được, nắm đấm thì được lợi luyện đến bền chắc.

Chẳng trách, rừng cây suối nước xinh đẹp như vậy, khắp nơi lại đều có đá vụn, làm xấu cả phong cảnh.

Hình ảnh xoay một cái, một người trẻ tuổi mặt trắng môi đỏ đi vào trong rừng cây mà nhóm quyền hầu ở, Trưởng Tôn Tử Quân liếc mắt một cái liền nhận ra: Chính là Kiều Giác!

Lãnh địa bị người ta xâm lấn, đám quyền hầu vốn nên lập tức phát động tấn công tới Kiều Giác, nhưng mà chúng nó lại không có làm như thế, mà là nhảy xuống cây, từng con từng con đi về phía Kiều Giác.

Dựa vào ký ức trong đầu quyền hầu, Trưởng Tôn Tử Quân cũng ngửi được mùi vị mà lúc đó quyền hầu ngửi được —— trên người Kiều Giác, tản ra một luồng khí ngọt cực kỳ nồng nặc.

Chỉ thấy Kiều Giác móc ra mấy quả trái cây màu trắng từ trong tay áo. Đó là điềm tiêu quả ở thành Tây Vực sản xuất, Kiều Giác hẳn là dùng thủ pháp luyện đan cường hóa chúng, bởi vậy vị ngọt càng nồng, mạnh mẽ hấp dẫn đám quyền hầu.

Lập tức có vài con quyền hầu nhào tới tranh đoạt, Kiều Giác buông lỏng tay, tùy ý mấy con khỉ đoạt đi trái cây.

Đám quyền hầu ăn được điềm tiêu quả hưng phấn hô hoán lên, mà quyền hầu không cướp được thì càng nôn nóng, xoay quanh Kiều Giác.

Kiều Giác không chút hoang mang, lại tiếp tục móc ra mấy quả, từng quả phân cho đám khỉ, để mỗi con đều có thể hưởng dụng được mỹ vị.

Một lát sau, tất cả đám khỉ đều tụ lại bên chân Kiều Giác, có con lăn lộn, có con túm ống quần gã, có con bò lên vai gã, tựa như đang làm nũng, đòi gã càng nhiều đồ ăn ngon hơn.

Cho tới lúc này, diễn xuất của Kiều Giác vẫn rất giống một ngự thú đan tu chính thống. Cái gọi là ngự thú đan tu, cũng là dựa vào bản lĩnh luyện đan, luyện chế ra thứ mà nhóm yêu thú thích, hoặc là ngũ hành tiên tài, bọn họ cung cấp cho đám yêu thú thứ mà yêu thú cần, đám yêu thú liền nguyện ý làm việc cho bọn họ.

Kiều Giác cười híp mắt hỏi đám khỉ: “Thích không? Còn muốn không?”

Đám khỉ líu ra líu ríu kêu lên.

Kiều Giác mở túi càn khôn ra, nhưng lúc này gã lấy ra cũng không phải là trái cây, mà là một ít linh thạch cùng tiên tài. Gã chậm rãi bày ra một trận pháp trên đất, chính mình đứng ở trong trận, ra hiệu cho bầy khỉ cùng tiến vào.

Gã rút dao găm ra, cắt đứt ngón tay mình, nhỏ giọt máu trên linh thạch ở mắt trận, lại dụ dỗ nói: “Nếu thích, ta có thể cho các ngươi ăn trái cây mỗi ngày. Mà các ngươi nghe theo ta, cùng ta ký khế ước, được không?”

Quyền hầu dù sao cũng là yêu thú trời sinh, tuy rằng không biết nói tiếng người, nhưng có thể thông nhân tính, tự nhiên là nghe hiểu. Có điều ước chừng bọn nó cũng chỉ nghe hiểu cái câu “có thể cho các ngươi ăn trái cây mỗi ngày” này, tất cả đều ngoan ngoãn tụ lại trong trận pháp.

Kiều Giác tiếp tục dụ dỗ nói: “Ký khế ước cần thành tâm, các ngươi là cam tâm tình nguyện đúng không? Không sao, cái gì cũng đừng nghĩ, chỉ nghĩ đến mấy quả trái cây vừa rồi có mùi vị gì là được, nhỏ giọt máu của các ngươi lên trên khối đá này… Rất tốt, chính là như vậy!”

Chỉ thấy linh thạch trên mắt trận không ngừng lấp lóe hồng quang, từng cái lại từng cái nô khế cứ như vậy kết xong rồi…

Xem đến chỗ này, Trưởng Tôn Tử Quân lập tức từ thức hải quyền hầu lui ra. Hắn mở mắt ra, chỉ thấy Dịch Hi Thần cũng mới vừa tỉnh táo, hai người nhìn nhau không nói gì.

Nếu như Kiều Giác không dùng loại nô khế tà đạo này, cách làm của gã, kỳ thực cũng chỉ là cách làm bình thường của ngự thú đan tu. Nhưng mà mấy con quyền hầu này, thế mà chỉ vì mấy trái điềm tiêu quả liền bán mình làm nô…

Tuy rằng chúng nó kỳ thực cũng rất đáng thương, nhưng Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần nhìn mấy tiểu đáng thương đó… lại không sinh được cảm giác đồng tình.

Dịch Hi Thần thở dài nói: “Ký ức của mấy con khỉ này không có gì dùng được.”

Mặc dù ở trong ký ức của quyền hầu thấy được trận pháp nô khế là bố trí như thế nào, nhưng quá trình ký khế ước đúng là hai bên tình nguyện, Kiều Giác không dùng thuật tà đạo khác, cho nên bọn họ không tìm được kẽ hở để hạ thủ. Chung quy thì trí lực của mấy con khỉ rất thấp, nhưng băng phong cự lang như Lang Dược vốn nên là thân thể bán tiên cũng bị Kiều Giác lừa, trong quá trình ký khế ước, Kiều Giác rất có thể đã dùng tà thuật gì đó, chỉ cần có thể tìm được cái đó, chính là mấu chốt cho bọn họ phá giải tà thuật.

“Vẫn phải đi tìm đại lang.” Dịch Hi Thần nói, “Ta cảm thấy, hình như là hắn cố ý nhập ma.”

“Ừm.” Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu tán thành.

Hắn hút đi ma khí của Lang Dược, rõ ràng là đang trợ giúp Lang Dược, nhưng mà Lang Dược trái lại nổi giận. Từ trong lời nói của hắn ta cũng có thể nhận biết, dường như hắn ta đang tìm cách gì đó. Nhưng bất luận hắn ta có bao nhiêu dự định, bọn họ cũng không thể ngồi yên không để ý đến. Một khi Lang Dược triệt để nhập ma, không nói hắn ta sẽ có thể hại bao nhiêu người, ít nhất chính hắn ta là không còn đường sống nữa —— giữa đường nhập ma, nát cốt trùng sinh, hồn phách cũng sẽ bị ma khí nuốt chửng, trên thực tế sống sót chỉ là một ma vật bị tâm ma thao túng, cùng với người lúc trước cũng không có bao nhiêu quan hệ.

Trưởng Tôn Tử Quân hỏi: “Vừa rồi ai là người đánh lén, ngươi thấy rõ không?”

Dịch Hi Thần lắc đầu: “Một kiếm vừa nãy, không có ma khí, không có yêu khí, là kiếm khí rất chính thống, hẳn là người nào đó cùng vào với chúng ta đã bị tâm ma khống chế. Hắn đánh lén xong bỏ chạy, phỏng chừng cũng là chột dạ.”

Trưởng Tôn Tử Quân ừ một tiếng, không để ý lắm: “Đi thôi.”

Từ một kiếm vừa rồi liền có thể nhìn ra, người đánh lén hắn cũng không phải cao thủ gì, không đến mức sinh ra uy hiếp đối với bọn họ. Việc cấp bách trước mắt, vẫn là phải tìm được Kiều Giác cùng Lang Dược. Tuy rằng bọn họ nấp đi, nhưng chỉ cần không ra khỏi rừng hắc vụ này, thì luôn có thể tìm được.

Hết chương 40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.