Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 50: Hư Vô tông chủ



Rốt cuộc, ma vụ bốn phía trở nên nhạt dần.

Hai người rốt cuộc ra khỏi rừng hắc vụ, đều thở phào nhẹ nhõm. So với những yêu tà quái vật hung tàn đó, trái lại bọn họ càng sợ rừng hắc vụ này, dù sao thì độ đáng sợ của kẻ địch thấy được sờ được cũng có hạn, mà rừng hắc vụ lại khiến chính bọn họ tự tranh chấp với mình, muốn chiến thắng chính mình, lại là khó khăn nhất.

Vốn dĩ lúc tiến vào rừng hắc vụ nhóm người bọn họ còn có khoảng mười người, lúc đi ra lại chỉ có hai người bọn họ. Những người còn lại không biết là đi trước, hoặc giả còn ở trong rừng hắc vụ không biết phương hướng, hoặc giả đã chết tại đó. Nhưng mà bọn họ cũng không lo đến người khác, tự mình đi về phía Hư Vô giới.

Sau rừng hắc vụ, lại có vài hung tà ngăn trở đường đi của bọn họ, nhưng mà bọn họ đồng lòng phối hợp, vô cùng thuận lợi mà qua những cửa ải khó trong biển Hư Vô. Không lâu lắm, ngay cả Dịch Hi Thần cũng cảm nhận được linh khí lớn mạnh —— đại lục Hư Vô giới, cách bọn họ đã không xa!

Hai người nhất thời tinh thần phấn chấn, tăng nhanh ngự kiếm, chỉ không lâu sau, một mảnh cảnh sắc sáng rõ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần chưa từng gặp lục địa xinh đẹp như vậy, nơi đây cỏ xanh như đệm, trăm hoa muôn tía nghìn hồng tranh nhau nở rộ, cổ thụ che trời, vạn mộc tranh quang. Nhìn xa hơn một chút, bầu trời biển Hư Vô vẫn là tối tăm, nhưng đến vùng trời nơi đại lục này, chính là một mảnh trời quang như tẩy, vạn dặm không mây, hai tầng phụ trợ, càng hiện lên đại lục đẹp không sao tả xiết.

Mà không chỉ cảnh sắc vui tai vui mắt, nơi đây linh khí cường thịnh, quả thực làm người ta toàn thân thoải mái. Rừng ma khí lúc trước khiến người ta khó chịu bao nhiêu, thì nơi này lại sảng khoái gấp mười lần.

Dịch Hi Thần từ trên thân kiếm nhảy xuống, rơi xuống trên đại lục Hư Vô giới, kìm lòng không đặng oa một tiếng: “Cái này… Quá đẹp!”

Thứ khiến y tán thưởng như thế, bất quá chỉ là một đóa hoa nhỏ tùy ý có thể thấy được ở đại lục Hư Vô giới. Cánh hoa này cực kỳ tươi mới đọng nước, làm người ta hoài nghi rằng chỉ cần nhẹ nhàng cắn một chút liền có thể uống được một ngụm hoa nước. Dịch Hi Thần chưa bao giờ nhìn thấy hoa cỏ tràn ngập sức sống như vậy, làm y quả thực không đành lòng bước chân ra, chỉ lo giẫm hỏng bất kỳ một cây hoa cỏ nào.

“Vừa nãy ta còn đang suy nghĩ, cái bộ dạng quỷ của biển Hư Vô kia, Hỏa Vân lão tổ phải ăn no rửng mỡ bao nhiêu mới có thể tiến vào nơi như thế này, vào trong này… chả trách ông ấy có thể phi thăng! Chỗ này cũng quá linh rồi!!”

Trưởng Tôn Tử Quân ho nhẹ một tiếng, làm một thủ thế cấm nói với y.

Dịch Hi Thần le lưỡi một cái. Hiện tại bọn họ đã tiến vào đại lục Hư Vô giới, không chừng mỗi tiếng nói cử động của bọn họ nhất cử nhất động đều bị Hư Vô tông chủ nhìn ở trong mắt. Hư Vô tông chủ hiện giờ Nguyên Thần Độ Nhân là đệ tử thân truyền của Hỏa Vân lão tổ, lời y mới vừa nói, không quá cung kính với Hỏa Vân lão tổ, giả như để Nguyên Thần Độ Nhân nghe qua, không vui chính là nguy rồi.

Hai người đi về phía trung tâm đại lục.

Hư Vô giới này, quả thực chính là tiên cảnh nhân gian, chẳng trách có nhiều người tranh nhau chen lấn không tiếc tính mạng cũng phải tới nơi này như vậy. Không nói đến sau này ở Hư Vô giới nghe giảng đạo có thể nhìn được chân lý trong đạo, chỉ bằng chỗ tu luyện này thôi, tu vi cũng nhất định có thể tăng tiến cực nhanh. Nếu không phải bọn họ chỉ vì điều tra rõ hung thủ sát hại Dược Bất Độc mà đến, bọn họ thật sự là có xúc động muốn ở lại đây mười năm không đi.

Chưa đi bao xa, bọn họ liền nhìn thấy một toà Đạo cung. Xem ra đó chính là nơi Hư Vô tông chủ Nguyên Thần Độ Nhân thanh tu. Đạo cung này cũng không xa hoa, trái lại vô cùng đơn giản, tường trắng ngói xanh, chỉ sợ phủ điện của một môn phái hơi có chút thành tựu ở ngoại giới cũng lộng lẫy hơn nơi này nhiều lắm. Nhưng ở trên mảnh đất xinh đẹp như vậy, thì Đạo cung đơn giản thế này lại thích hợp hơn, hoàn toàn không có cảm giác đột ngột.

Hai người không dám tùy tiện xông vào, đang định ở ngoài cung hành lễ lễ bái, liền thấy một tiểu đạo đồng tóc để chỏm từ trong điện đi ra. Đạo đồng kia xem ra bất quá chỉ mười tuổi, tướng mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, cực kỳ thủy linh.

Đạo đồng này nhìn tướng mạo non nớt, nhưng tuổi chắc chắn không thể nhỏ hơn so với bọn họ. Tu sĩ có tu vi bàng sinh, thân thể sẽ sinh trưởng chậm lại. Nhưng mà người bình thường ở tuổi này vừa mới nhập đạo môn, tu luyện nhiều năm mới có thể ngộ ra, mà đạo đồng này là người Nguyên Thần Độ Nhân mang theo bên người từ nhỏ, nhập đạo càng sớm hơn so với người thường, cho nên mới có thể mặt trẻ con không già.

Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần hành lễ với đạo đồng kia: “Đệ tử cầu kiến Hư Vô tông chủ, thỉnh cầu sư huynh thông báo.”

Đạo đồng âm thanh non nớt, nói: “Các ngươi tới đây, muốn bái Hư Vô tông chủ làm sư phụ, vẫn cần thông qua vài lượt thí luyện.”

Hai người hiểu rõ. Có thể thông qua biển Hư Vô đi đến nơi này, phải nói đã thông qua tầng tầng thí luyện, tư chất, tu vi nhất định không kém. Nhưng đồ đệ mà Nguyên Thần Độ Nhân có thể thu, chỉ tư chất cao còn chưa đủ, tâm tính phẩm chất cũng vô cùng quan trọng. Xem ra Nguyên Thần Độ Nhân còn muốn khảo sát tâm tính của bọn họ.

Có điều bọn họ cũng không phải đến bái sư.

Dịch Hi Thần nói: “Nếu có thể lắng nghe tông chủ giảng đạo, quả thật đệ tử có phúc ba đời. Nhưng mà đệ tử tới đây, chỉ vì thỉnh giáo tông chủ một chuyện cũ, không vì bái sư. Đệ tử ở bên ngoài còn có việc vặt phàm trần quấn thân, không tiện ở lâu tại Hư Vô giới. Nếu như ngày khác may mắn, nhất định trở lại cầu đạo với tông chủ.”

Đạo đồng hơi hơi kinh ngạc, không lên tiếng.

Lời của bọn họ, Hư Vô tông chủ trong Đạo cung nhất định có thể nghe thấy, cũng không cần hắn đi vào bẩm báo. Đạo đồng kia đang đợi Nguyên Thần Độ Nhân đáp lời.

Một lát sau, đạo đồng nói: “Vậy các ngươi theo ta tiến vào đi.”

Đạo đồng dẫn Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần tiến vào trong Đạo cung, chỉ thấy tất cả trang trí trong Đạo cung đều tương đối chất phác. Nguyên Thần Độ Nhân đã là địa tiên, tính tình siêu thoát đạm bạc, đối với hết thảy vật phàm tục đều không thèm để ý.

Trong lòng Dịch Hi Thần thán phục, thầm nghĩ Nguyên Thần Độ Nhân không hổ là đại năng, chỉ có mấy tên gà mờ muốn phô bày bản thân, mới có thể đặc biệt theo đuổi vật ngoài thân. Chẳng hạn như… tên thần giữ của là y.

Diện tích Đạo cung không lớn, xây dựng cung này chỉ vì có thể gửi đạo pháp điển tịch và pháp khí, cùng với giảng đạo, bởi vậy bọn họ đi chưa được mấy bước, đã nhìn thấy Nguyên Thần Độ Nhân ngồi ở trên bồ đoàn.

Nguyên Thần Độ Nhân đã có ngàn tuổi, thoạt nhìn lại không quá hai mươi, mặt mày hiền lành. Hắn đang tĩnh tọa.

Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân hành lễ: “Đệ tử tham kiến tông chủ.”

Nguyên Thần Độ Nhân mắt chưa mở miệng chưa hé, bọn họ lại nghe thấy một giọng nói ôn hòa hỏi: “Các ngươi yêu cầu chuyện gì?”

Hắn đã qua phân thần kỳ, ngồi ở trên bồ đoàn bất quá chỉ là một thân thể phàm thai, thần thức của hắn đã sớm siêu thoát ngũ giác.

Dịch Hi Thần nói: “Đệ tử vì cầu vấn thiên hỏa mà tới.”

“Thiên hỏa?”

“Thiên hỏa chính là sức mạnh đất trời, không phải sức người, chỉ có thể mượn dùng, không thể tạo ra. Đệ tử nghe ngoại giới đồn đãi, thuật triệu động thiên hỏa chính là năm đó Hỏa Vân lão tổ sáng chế, sau đó truyền cho vài người.”

“Là thật.”

Dịch Hi Thần ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Thần Độ Nhân trên bồ đoàn: “Tông chủ có thể nói cho đệ tử biết, trong cửu thiên giới này, có những người nào biết mượn thiên hỏa hay không?”

Nguyên Thần Độ Nhân một lúc không lên tiếng, một lát sau ôn hòa hỏi: “Vì sao lại hỏi việc này?”

Dịch Hi Thần khàn giọng nói: “Thân phụ mẫu của đệ tử, sư phụ của đệ tử, đều vì thiên hỏa làm hại.”

“Như vậy…”

Đột nhiên, Dịch Hi Thần nhận ra được có một luồng sức mạnh nhu hòa vây y lại. Y không giãy dụa, mà là tận lực thản nhiên phối hợp. Chắc là Nguyên Thần Độ Nhân đang kiểm tra thức hải của y, xem y có nói dối hay không.

Chỉ chốc lát, nguồn sức mạnh kia biến mất.

Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Không ngờ rằng ngoại giới lại xảy ra chuyện như vậy… Năm đó sư phụ ta Hỏa Vân lão tổ đem thuật này truyền cho người khác, lại bị người đem ra làm ác. Đáng tiếc mười năm trước ta tu luyện đến cảnh giới này, đang tái tạo Kim thân, trong vòng trăm năm không thể rời khỏi Hư Vô giới, không thì ta sẽ đích thân ra khỏi Hư Vô giới giúp ngươi lùng bắt kẻ ác, trừng phạt ác đồ.”

Dịch Hi Thần nói: “Đệ tử không dám, chỉ cầu tông chủ nói cho biết chi tiết.”

Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Mượn thiên hỏa, chính là do sư phụ ta sáng chế hai ngàn năm trước. Sau ngàn năm, ông từng đem thuật này trao tặng mười người. Lại sau đó, sư phụ cho rằng thuật này hung hiểm, sợ người rắp tâm bất lương lạm dụng, liền không truyền đạo nữa. Qua ngàn năm này, mười người năm đó đã có vài người bất hạnh ngã xuống, liền không đề cập nữa. Thế gian hiện giờ, hẳn là chỉ còn dư lại ba người biết thuật này.”

Người đã qua đời, nhắc lại không khỏi không tôn trọng. Dịch Hi Thần cũng không thèm để ý, dù sao thì người đã mất sẽ không giết người, chắc chắn hung thủ chỉ trong ba người đương đại kia.

Trưởng Tôn Tử Quân lại đột nhiên lên tiếng: “Tông chủ, Hỏa Vân lão tổ truyền thụ đạo này, người được truyền thuật này còn có thể tuyền tiếp hay không?”

Nguyên Thần Độ Nhân nói: “Thiên hỏa khó mượn, chỉ có linh khí ở Hư Vô giới bao hàm sức mạnh đất trời, bởi vậy cũng chỉ có người tu đạo ở nơi này hấp thu sức mạnh đất trời mới có thể học được thông thiên thuật này.”

Đáp án này khiến Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, người năm đó học được thuật này lại đi ra ngoài truyền đạo, người biết mượn thiên hỏa càng nhiều, bọn họ càng khó tìm ra hung thủ.

Nguyên Thần Độ Nhân nói tiếp: “Ba người đương đại này, ta là một trong số đó. Hai vị khác, chính là Quỷ vương Tiêu Ly Quân cùng Yêu vương Long Thụy Quân.”

Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đồng thời chấn động. Quỷ vương Tiêu Ly Quân? Tiêu Ly?! Tiêu Ly!!

Hết chương 50

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.