Phòng tập riêng của nhóm nhạc S’boy hiện giờ chỉ có mình Đường Gia Huy đang ngồi trên sofa, thật ra là do cậu không muốn nhìn thấy cái tên khốn Hòa Trí Dương cũng ở nhà mình, vậy nên mới đến công ty sớm hơn người khác.
Ngày hôm qua sau khi Đường Gia Huy từ chối Du Định Thiên cậu cũng không nghĩ hắn lại dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng hắn không có vẻ gì là bị cậu làm cho tức giận mà chỉ yêu cầu tài xế đưa cậu về nhà.
Tuy có chút bất ngờ vì việc làm của Du Định Thiên thay đổi khá nhiều so với tiểu thuyết, nếu hắn ta thật sự có hứng thú với cậu thì xảy ra chút quan hệ cũng chẳng sao, không chỉ hắn mà ngay cả cậu cũng khá hài lòng với cơ thể đối phương.
Nhưng đó chỉ là khi không có nhân vật thụ chính, Hạ Thư Minh chen vào giữa mà thôi.
Bây giờ có thể Du Định Thiên sẽ vì một đêm kia để lại ấn tượng sâu mà có hứng thú với cậu, nhưng một khi Hạ Thư Minh xuất hiện thì sao? Ai mà biết hắn ta khi nào sẽ trở mặt, quay lưng một cái đã nghe lời Hạ Thư Minh xử lý cậu.
Chẳng biết vì cái quái gì nhưng chỉ cần là khi Hạ Thư Minh xuất hiện thì mọi nguyên tắc đều sẽ bị phá bỏ, một kẻ chỉ biết đến địa vị và lợi ích như Hòa Trí Dương sẽ vì cậu ta mà hạ thấp mình để nâng cao và làm cậu ta tỏa sáng.
Ngay cả một kẻ kiêu ngạo như Du Định Thiên cũng dễ dàng sinh ra cảm giác muốn che chở bảo vệ, thậm chí là đồng ý chia sẻ cậu ta cùng với một kẻ khác.
Nói tóm lại Đường Gia Huy không muốn có bất cứ liên quan nào tới ba người này, không chỉ cậu mà ngay cả Đường Gia Bảo cũng vậy, cậu nhất định phải nghĩ cách kéo cậu em trai này của mình rời xa khỏi Hòa Trí Dương càng sớm càng tốt.
[Kịch]
Bình thường Hà Hào Phi luôn là người đến sớm nhất, hôm nay vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Đường Gia Huy làm cậu ngạc nhiên một hồi.
Chỉ có mình cậu cùng với Đường Gia Huy khiến Hà Hào Phi hơi sợ, nhưng bây giờ mà không vào thì nhìn sao cũng không hợp lý.
Hà Hào Phi cố tỏ ra bình thường, cười chào hỏi với Đường Gia Huy: “Anh Gia Huy đến rồi sao ạ?”
“Ừ, Hào Phi cũng đến rồi sao?” Mỉm cười đáp lại Hà Hào Phi, vừa nghĩ đến cậu em trai song sinh thì cậu nhóc này đến, nụ cười của Đường Gia Huy lại càng trở nên dịu dàng hơn.
Chỉ vì nụ cười của Đường Gia Huy mà Hà Hào Phi cảm thấy bớt căng thẳng hơn, cậu vào phòng đóng cửa lại, sau đó dè dặt ngồi xuống.
Tuy anh Gia Huy vài ngày hôm nay dễ chịu hơn nhiều nhưng Hà Hào Phi vẫn không dám tự mình bắt chuyện, chỉ mong anh Lôi Văn mau sớm đến một chút.
Biết cậu nhóc này sợ mình nên sau khi chào hỏi qua lại một tiếng thì Đường Gia Huy cũng không nói gì nữa, đợi khoảng nửa tiếng sau thì Lôi Văn và Tưởng Khải Lâm cũng đến.
Lúc này không chỉ còn một mình, có thêm hai người kia Hà Hào Phi lại trở nên hoạt bát hơn, tự nhiên nói chuyện với Đường Gia Huy.
Bốn người trong nhóm đợi chưa quá mười lăm phút thì cửa phòng lại được mở ra, mọi người đều biết hôm nay thành viên mới được thêm vào nhóm kia sẽ đến.
Đối với người khác thì đây chỉ là một thành viên mới, nhưng với Đường Gia Huy thì cậu ta chẳng khác nào quỷ dữ đến đòi mạng.
“Ồ, mọi người đều đến đủ cả rồi sao?” Xuyên Nhị cười với mọi người, sau đó nhìn thấy Đường Gia Huy thì càng bất ngờ vì cậu ta cũng sẽ đến chào hỏi người mới.
Anh bây giờ chỉ cầu mong cậu ta biết suy nghĩ một chút, đừng hành động nông nổi nữa để bị kẻ khác nắm được.
Không vội nói gì với bốn người trong phòng, Xuyên Nhị mở rộng cửa lên tiếng với người phía sau mình: “Cậu cũng vào trong đi.”
Thiếu niên nghe thấy Xuyên Nhị gọi mình mới mạnh dạn bước theo anh vào trong phòng, trông cậu ta có vẻ ngượng ngùng, không dám chủ động mở miệng mà đợi Xuyên Nhị lên tiếng.
“Như đã thông báo với các cậu từ trước, cậu ấy là Hạ Thư Minh.” Ai cũng biết Xuyên Nhị thiên vị cũng như bao che Đường Gia Huy nhất, vậy nên có thể nhìn ra anh cũng rất miễn cưỡng khi thu nhận người mới này: “Từ hôm nay trở đi Thư Minh cũng là một thành viên của S’ boy, cậu ấy sẽ cùng với Gia Huy giữ vị trí giọng hát chính trong nhóm.”
Xuyên Nhi vừa nói xong còn sợ Đường Gia Huy sẽ khó chịu, anh gượng cười: “Gia Huy của chúng ta là nhóm trưởng, nhất định phải chăm sóc người mới thật tốt đấy, có chỗ nào cậu ta không hiểu cũng đừng quá khó khăn.”
Đường Gia Huy vẫn ngồi trên ghế mà không trả lời, thú thật thì cậu không thích Hạ Thư Minh nên cũng không muốn giả vờ thân thiện làm gì.
Lúc này lại nhìn thấy Xuyên Nhị liếc mình, ít nhiều cũng nể mặt không muốn làm anh khó xử mới miễn cưỡng lên tiếng: “Em biết rồi.”
Xuyên Nhị gật đầu hài lòng: “Vậy mọi người làm quen với nhau đi.”
“Xin chào mọi người, tôi là Hạ Thư Minh, từ nay về sau mong mọi người giúp đỡ.” Hạ Thư Minh lúc này mới lên tiếng chào hỏi.
Giọng nói ấm nhẹ, lúc ngước đầu lại nhìn thấy một đôi mắt to tròn như mắt mèo, gương mặt tròn tròn đầy đặn thịt, cứ như cục bột trắng trắng pha hồng hồng.
Dáng người Hạ Thư Minh không tệ, cao hơn một mét bảy, nhưng vì khung xương khá nhỏ gọn lại có bộ mặt thịt mềm như trôi nước như vậy, mới nhìn còn có cảm tưởng nhỏ nhắn hơn cả Hà Hào Phi.
Đường Gia Huy cũng không mấy kinh ngạc vì ngoại hình này của nhân vật thụ chính, cậu ta phải có cái bộ dáng như vậy mới đúng kiểu người thường hay bị kẻ khác bắt nạt, cần đến hai ông chồng đầy thế lực bảo vệ nơi nơi chốn chốn chứ.
Nhưng ai mà biết dưới cái bộ mặt xinh đẹp yếu ớt đó nuôi dưỡng bao nhiêu thù hận và mưu kế, ngay cả phương thức trả thù cũng có thể tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Đường Gia Huy nghĩ lại thì tạo hình vẻ ngoài của hai người cũng không khác nhau mấy, chẳng qua cậu nhìn không có vẻ yếu ớt lại nhỏ nhắn như cậu ta, mà mang theo sự mộc mạc, đơn thuần trong sáng.
Chắc tác giả cố ý miêu tả như vậy, để độc giả nhìn nhân vật phản diện theo kiểu mặt người dạ thú, có bộ mặt trong sáng mà bên trong thì thối nát, như vậy càng khiến người ta chán ghét hơn?
Lúc này đánh giá vẻ rụt rè lại ngoan ngoãn hiểu chuyện của Hạ Thư Minh, Đường Gia Huy nhếch mép môi cười lạnh.
Nếu đúng vậy thì cậu Hạ Thư Minh này có khác gì “Đường Gia Huy”?
Độc giả đứng trên góc nhìn của Hạ Thư Minh nên sẽ đồng cảm với kiếp trước của cậu ta, bởi vậy Hạ Thư Minh sau khi sống lại, họ tự nhiên cho rằng Hạ Thư Minh bởi vì trả thù mới không thể không diễn kịch, diễn ra một bộ mặt thiện lương yếu đuối.
Nhưng với Đường Gia Huy thì lại thấy hai người họ chẳng khác nhau chỗ nào, ít nhất cậu thấy “Đường Gia Huy” có tính xấu cũng không có che giấu mà cứ ném hết ra, vậy nên mới khiến mọi người đều chán ghét.
Đổi lại cậu cũng thật muốn biết, nếu Hạ Thư Minh cũng xé rách vẻ bề ngoài của mình, vậy những người kia còn thật sự cảm thấy yêu thích cậu ta hay không?
Bất quá Đường Gia Huy cũng không muốn đối đầu với cậu ta, kiếp trước có thù kiếp này muốn trả cũng là tự nhiên.
Cậu chỉ cần Hạ Thư Minh nhìn cho rõ, cậu chẳng muốn liên quan gì đến cậu ta hay kiếp trước của cậu ta, nên tốt nhất là cứ dành thời gian mà tiếp cận chinh phục Du Định Thiên và Hòa Trí Dương đi, không ai cản trở.
Lôi Văn lớn tuổi nhất trong nhóm nên là người đầu tiên đi tới, anh đưa tay ra trước cười nói: “Anh là Lôi Văn, hoan nghênh cậu trở thành thành viên của S’boy.”
“Xin chào, em tên Hà Hào Phi.”
“Tưởng Khải Lâm.” Tường Khải Lâm vẫn bộ dáng mặt than ngồi một góc sofa.
Những người này Hạ Thư Minh đều biết, bọn họ là thành viên chung một nhóm nhạc của Đường Gia Huy.
Vừa lúc Hạ Thư Minh muốn lên tiếng khách sáo mong giúp đỡ lần nữa thì ngừng lại, nụ cười mỉm có hơi cứng lại vì người thiếu niên trông có vẻ mộc mạc đơn giản lại thanh tú trước mặt đưa tay ra với mình.
“Chào cậu, tôi là nhóm trưởng của S’boy.
Đường Gia Huy.”.