Khi Nhân Vật Phản Diện Không Thích Làm Phản Diện

Chương 19: Chương 19




Việc Đường Gia Huy phải làm trong bữa tiệc không nhiều, cậu chỉ việc đi bên cạnh Du Định Thiên, chờ người tới bắt chuyện với hắn là được rồi.

Bất kể là người trong hay ngoài giới nghệ sĩ, đạo diễn, nhà sản xuất âm nhạc, nhạc sĩ… tất cả đều muốn tạo mối quan hệ mà chủ động bắt chuyện với Du Định Thiên, hắn ta khách sáo vài câu rồi tiện thể giới thiệu Đường Gia Huy là người yêu, cũng như là nghệ sĩ trong công ty của mình.
Nhìn thấy thì có vẻ chỉ là vài câu chào hỏi bình thường, nhưng với một câu giới thiệu đơn giản của Du Định Thiên cũng đủ để Đường Gia Huy bước vững chắc trên con đường ca hát, thậm chí là lấn sân sang diễn xuất cũng không có vấn đề.
Tuy cảm thấy không quá cao hứng vì Du Định Thiên đang giúp cậu đi cửa sau, nhưng đứng ở địa vị là người yêu của Du Định Thiên, Đường Gia Huy lại cảm thấy rất hài lòng vì hắn không có ý định che giấu mối quan hệ của hai người.

Chỉ cần như vậy cũng đủ để chứng minh Du Định Thiên vô cùng nghiêm túc khi đưa ra lời đề nghị yêu đương với cậu, Đường Gia Huy cảm thấy lựa chọn này của mình không thể đúng hơn được nữa.
Lần này bắt chuyện với Du Định Thiên là một người đàn ông có địa vị khá cao, nhìn thấy cả hai đã bắt đầu nói sang chuyện công việc thì Đường Gia Huy cũng không định ở lại nghe.

Câu nói nhỏ với Du Định Thiên mình vào nhà vệ sinh rồi đi xung quanh hóng mát một chút.
Du Định Thiên biết Đường Gia Huy cảm thấy chán, hắn mỉm cười nói với cậu hóng gió xong rồi thì ra xe trước, đợi khi nói chuyện xong hắn cũng sẽ ra.
Đường Gia Huy nhớ lại lời mời cho tối nay của Du Định Thiên, mặt cậu có hơi nóng vội gật đầu một cái rồi xoay người đi mất.


Vốn chỉ muốn tìm cái cớ để đi xung quanh một chút, bây giờ lại vì mặt mình nóng bừng mà thật sự phóng nhanh vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo, Đường Gia Huy nhìn mặt mình trong gương không có đỏ mới cảm thấy an tâm.

Cũng đâu phải là trai tơ chưa biết gì, vậy mà còn vì Du Định Thiên nói vài câu ẩn ý mà đã ngượng ngùng xấu hổ? Nhất định là vì cơ thể này có sự phản ứng mạnh đối với Du Định Thiên, tuyệt đối không liên quan gì tới Đường Gia Huy cậu.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, Đường Gia Huy xoay đầu lại nhìn phía sau, ngoài một ông chú đang rửa tay bên cạnh mình thì chỉ có hai cửa phòng vệ sinh đang đóng.

Đường Gia Huy hơi cau mày suy nghĩ, không lẽ cậu suy nghĩ nhiều? Sao cứ cảm giác như vừa rồi có người nhìn mình chằm chằm?
Cũng không phải là đang đóng phim, sao có thể biết được có người nhìn lén mình hay không.

Đường Gia Huy đoán chắc là do mình xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, cậu dùng khăn lau tay rồi ra ngoài.
Lúc này một trong hai cửa phòng vệ sinh đang đóng lại mở ra, Hạ Thư Minh không cho rằng mình đã bị phát hiện, chờ Đường Gia Huy vừa bước ra cũng đi theo phía sau.
Vì phòng vệ sinh tầng một để cho khách nữ sử dụng nên phòng vệ sinh cho nam nằm ở tầng hai, lúc từ hành lang nhìn xuống dưới thấy Du Định Thiên vẫn còn đang nói chuyện với người đàn ông kia.

Đường Gia Huy không định làm phiền hắn, cũng muốn tránh Tống Triều Xuyên và mấy cô nàng đang tán tỉnh nhau ở ngay dưới cầu thang nên đổi hướng ra ban công hóng mát.

Vừa ra ngoài đã cảm thấy mát mẻ thoải mái hơn nhiều, Đường Gia Huy vươn tay lắc người một cái.

Cậu tựa mình vào lan can ngắm nhìn cảnh đêm xung quanh biệt thự xa hoa, đúng lúc này thì cái cảm giác kỳ lạ như có người nhìn chằm chằm mình kia lại xuất hiện.

Đường Gia Huy lập tức xoay đầu lại, không ngờ đến sau lưng mình vậy mà thật sự có người.
“Hạ Thư Minh?” Đường Gia Huy cau mày nhìn Hạ Thư Minh từ lúc nào đã không tiếng động xuất hiện ở khoảng cách rất gần mình, vì bị Du Định Thiên lôi kéo đi tạo mối quan hệ mà chút nữa cậu quên mất sự có mặt của nhân vật thụ chính trong bữa tiệc này.
“Ra là đội trưởng sao?” Hạ Thư Minh giống như không biết Đường Gia Huy cũng tham gia bữa tiệc này, cậu có vẻ ngạc nhiên sau đó mới nói: “Xin lỗi, tôi không biết ngoài này đã có người, chỉ định ra ngoài hóng mát một chút, cậu không phiền chứ?”
Không hiểu tại sao Đường Gia Huy lại cứ cảm thấy sự xuất hiện của Hạ Thư Minh ở đây không đúng, nhất là khi cậu ta đến gần mình như vậy lại không hề phát ra tiếng động nào.

Xuất phát từ lòng cảnh giác cao đối với một nhân vật có mức độ thù hận với mình lớn như Hạ Thư Minh, Đường Gia Huy tránh xa lan can.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, ai biết Hạ Thư Minh đang tính toán cái gì trong đầu.

Đường Gia Huy cười nói: “Không phiền, tôi cũng đang định rời khỏi, cậu cứ tự nhiên đi.”

“Đợi đã.” Hạ Thư Minh muốn tiến lại gần thì Đường Gia Huy lập tức lui về.

Thấy đối phương cảnh giác mình như vậy, Hạ Thư Minh cũng không tiến tới nữa, cậu ngập ngừng lại hơi cúi đầu nói: “Cậu hình như đang tránh né tôi, có phải...!cậu không thích tôi hay không? Là bởi vì chuyện phải thu âm lại bản “Lời Của Gió”?”
Đường Gia Huy khẽ cười nhạo trong lòng, giả bộ bị tổn thương như vậy làm gì? Tôi biết thừa trong đầu cậu chỉ đang suy nghĩ làm cách nào để đạp được tôi xuống tầng chót của xã hội mà thôi.
“Cậu suy nghĩ nhiều.” Đường Gia Huy không lấp được nỗi bất an trong lòng vì cảm giác có người theo dõi mình từ trước đó, cậu chỉ muốn cách xa Hạ Thư Minh một chút, tốt nhất là không phải ở nơi chỉ có hai người bọn họ: “Còn có người đang đợi tôi, đi trước.”
“Đường Gia Huy.” Hạ Thư Minh gọi một tiếng nhưng đối phương lại không hề quay đầu mà bỏ đi mất, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này nên quyết tâm đuổi theo phía sau: “Đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Đường Gia Huy làm như mình không nghe thấy gì cả, cậu bước nhanh trên hành lang, lúc vừa đến cầu thang lại bị Hạ Thư Minh đuổi kịp mà kéo lấy tay mình.

Đường Gia Huy khó chịu nhíu mày: “Đừng kéo tôi.”
“Á…”
Rõ ràng chỉ khó chịu nói một câu bảo đừng kéo, Đường Gia Huy thậm chí tay còn không dùng sức một chút nào nhưng lại nghe thấy Hạ Thư Minh hét một tiếng, sau đó mất thăng bằng, lảo đảo như bị người đẩy một cái.
Đường Gia Huy giật mình đưa tay muốn kéo Hạ Thư Minh lại, nhưng chỉ trong tích tắc chưa đến một giây khi nhìn thấy khóe môi Hạ Thư Minh hơi cong lên, trong đầu cậu thoáng hiện ra một cảnh tượng mà mình đã quên mất.

Đường Gia Huy sợ hãi khựng tay lại, gương mặt có chút tái nhợt vịnh lấy thành cầu thang nhìn Hạ Thư Minh vừa té xuống.
Động tĩnh quá lớn khiến rất nhiều người chú ý đến bên này, vừa hay nhìn thấy Hạ Thư Minh ngã xuống cầu thang.
“Có chuyện gì vậy?”

“Hình như có người ngã cầu thang.”
Vừa hay Tống Triều Xuyên và vài cô gái vây quanh đứng ngay bên dưới, mấy cô nàng hoảng sợ hét toáng lên, Tống Triều Xuyên lại rất nhanh chóng đi đến xem người vừa bị ngã xuống: “Này, cậu không sao chứ?”
Lúc ngã xuống Hạ Thư Minh có chuẩn bị trước nên đã dùng tay bảo vệ đầu mình, từ cầu thang lăn xuống dưới nên cho dù không bị thương nặng vẫn cảm thấy choáng đầu, tay và chân đau nhức.
Sau khi xác nhận người không có gì nghiêm trọng, Tống Triều Xuyên ngước đầu nhìn Đường Gia Huy phía trên cầu thang.

Gương mặt cậu lúc này giống như vừa bị một cú sốc lớn, bám mình vào thành cầu thang ngồi sụp xuống đất.
“Thư Minh.”
Hòa Trí Dương lúc này cũng từ trong đám đông đẩy người ra mà chạy đến, Tống Triều Xuyên rất tự giác đừng lên nhường lại chỗ cho đối phương.

Hắn im lặng không nói gì, ánh mắt sâu xa nhìn thiếu niên bị thương trông có vẻ yếu ớt kia.
“Thư Minh, em không sao chứ? Đầu có bị thương hay không?” Hòa Trí Dương lo lắng kéo tay đang giữ đầu của Hạ Thư Minh ra, nhìn thấy trên trán cậu có một vết rách nhỏ còn đang chảy máu, chắc là khi vừa ngã đã đập trúng bậc thang.
Hạ Thư Minh lúc này mới từ trong cơn choáng váng đầu tỉnh lại, cậu dùng vẻ mặt không dám tin mà ngước đầu nhìn Đường Gia Huy.

Hạ Thư Minh giống như đang muốn nói gì đó, nhưng miệng vừa mở lại run run không nói ra lời, cuối cùng chỉ đành cắn chặt môi không nói, sau đó mới lắc đầu trả lời Hòa Trí Dương: “Em không sao, vừa rồi… là vì không cẩn thận nên mới…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.