Khi Nhân Vật Phản Diện Không Thích Làm Phản Diện

Chương 37: Chương 37




Nhận ra anh trai mình đang tức giận, Đường Gia Bảo không dám nói lời nào mà ngoan ngoãn ngồi yên, đôi khi còn hay lén nhìn qua thử xem Đường Gia Huy có còn giận hay không.
Phát hiện hành động lén lút của em trai, Đương Gia Huy liếc nhìn cậu: “Em đó, có phải là đồ ngốc hay không?”
“Em đương nhiên không phải.”
“Không phải mà để cho Hạ Thư Minh khiêu khích như vậy?” Đường Gia Huy lại đưa tay búng trán Đường Gia Bảo: “Em có biết vừa rồi là đang ở trước cửa công ty hay không? Cho dù không phải thì chỉ cần Hạ Thư Minh sắp xếp một chút, để người lén chụp lại hình em đánh cậu ta thì thế nào?”
“Là cậu ta gây chuyện với em trước.” Đường Gia Bảo xoa trán mình: “Anh lần sau có thể chỉ nói thôi hay không? Đừng cứ lần nào cũng búng trán em, đau lắm.”
“Thấy đau là còn tốt, anh còn tưởng đầu em chắc hỏng luôn rồi mới đi thích cái loại người như Hòa Trí Dương, đã vậy còn bị Hạ Thư Minh dắt mũi đi còn không biết.”
“Anh… có ai nói em trai mình như anh không?”
Đường Gia Huy trừng mắt với Đường Gia Bảo, nhưng cái trừng mắt này không có tức giận chỉ có yêu thương cưng chiều: “Nói, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Biết anh mình không giận nữa, Đường Gia Bảo nhích nhích mông lại ngồi gần hơn: “Em đang chờ anh thì nhìn thấy Hạ Thư Minh, lúc đó em nóng quá nên kéo cậu ta lại.”
“Thì ra là em bắt đầu trước?”
“Không phải, không phải.” Đường Gia Bảo vội vàng lắc đầu nguây nguẩy: “Em chỉ tính hỏi cậu ta cho rõ có phải cậu ta là ứng cử viên còn lại thử vai diễn kia hay không, cũng không định gây chuyện trước cửa công ty.

Hạ Thư Minh thừa nhận thì thôi đi, còn nói cái gì là bị anh chèn ép quá mức nên hết đường phải đồng ý để anh Dương giúp đỡ, ban đầu cậu ta không biết vai diễn anh Dương giúp mình lấy là Úc Tử Châu.”
Nói đến đây Đường Gia Bảo đã tức giận đến mức nghiến răng ra tiếng: “Cậu ta cố ý tỏ ra mình rất thân thiết với anh Dương, không chỉ nói anh trong công ty gây sức ép với cậu ta còn nói vẫn không dám cho em biết là bởi vì sợ em khó xử.


Con người sao có thể sống hai mặt như thế chứ? Trước kia lúc nào cũng tỏ ra đáng thương rồi tìm cách làm thân với em, bây giờ còn dám nói xấu anh trước mặt em…”
“Em cũng biết Hạ Thư Minh hai mặt sao? Vậy còn Hòa Trí Dương là tên khốn nạn tại sao em không nhìn ra?”
Mỗi lần nghe Đường Gia Huy nhắc đến Hòa Trí Dương thì Đường Gia Bảo lại không dám nói gì nữa, cậu sợ anh mình nhắc tới chuyện đề nghị mình chia tay Hòa Trí Dương lần trước.
Sau khi Hòa Trí Dương tắt máy Đường Gia Bảo rất tức giận, cậu thậm chí chờ cửa hắn hai ngày sau đó chỉ muốn hỏi cho ra lẽ.

Tối hai ngày sau Hòa Trí Dương mới trở về, cũng tỏ ra dịu dàng và quan tâm cậu nhiều hơn, giải thích giữa hắn và Hạ Thư Minh không có gì cả.
Đường Gia Bảo từ nhỏ đã thích Hòa Trí Dương, hắn rất tốt với cậu, bảo vệ chăm sóc cậu ân cần chu đáo.

Cũng bởi vì lý do đó Đường Gia Bảo trở nên ỷ lại vào Hòa Trí Dương, lúc nào cũng đòi hỏi sự quan tâm của hắn, cho đến bây giờ cũng như vậy, thứ cậu cần vẫn không nhiều hơn chính là tình yêu và sự quan tâm của hắn.
Thế nhưng Hòa Trí Dương sau khi bước chân vào giới giải trí thì dần dần thay đổi, tuy đối với Đường Gia Bảo vẫn ân cần như trước nhưng luôn khiến cho cậu cảm thấy giữa hai người có một lớp màn ngăn cách.

Điều đó lại càng khiến cho cậu cảm thấy lo sợ, sợ một ngày hắn sẽ bỏ rơi cậu, đẩy cậu ra xa.
Đường Gia Bảo không dám tưởng tượng đến một khi thế giới của mình không còn có Hòa Trí Dương thì sẽ thế nào, tất cả mọi thứ trở nên trống rỗng.
Nhìn gương mặt đáng thương của em trai mà Đường Gia Huy chỉ biết thở dài, cậu đưa tay xoa đầu Đường Gia Bảo, sau đó cũng không nhắc lại chuyện khuyên em trai chia tay nữa.

Nhưng không phải chỉ cần cậu không nhắc đến thì sẽ êm chuyện, khi hai người về nhà vậy mà lại gặp ngay Hòa Trí Dương cũng vừa trở về.

Ba người ở trước cửa đều ngừng lại, ánh mắt Đường Gia Huy nhìn tên đàn ông khốn nạn này rõ ràng chán ghét không thèm che giấu.
“Anh Dương?”
Hòa Trí Dương vậy mà không để ý tới Đường Gia Bảo, hắn có lẽ là đang tức giận lại không biết vì chuyện gì.

Trước khi mở cửa vào nhà còn lạnh lung nói với Đường Gia Huy: “Đường Gia Huy, tôi có chuyện cần nói riêng với cậu.

Một lát chúng ta nói chuyện rõ ràng một lần.”
Đường Gia Huy chẳng có hứng thú nói chuyện với Hòa Trí Dương nên không trả lời hắn, cậu chỉ cười một tiếng khinh thường.

Đường Gia Bảo lúng túng kéo tay anh trai: “Anh, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì?” Đường Gia Huy trong lòng nghĩ có hết chín phần mười là liên quan đến Hạ Thư Minh, cậu lạnh giọng: “Còn tưởng rằng mình cao quý lắm, cũng chỉ là loại người ăn cháo đá bát.

Chờ ba mẹ trở về anh liền nói rõ ràng, quan hệ giữa Đường gia chúng ta và hắn vẫn là nên cắt đứt sớm mới tốt.”
“Anh…”
“Không nói nữa, mau vào nhà còn ăn cơm, anh đói rồi.” Mấy ngày nay sức ăn của Đường Gia Huy lớn hơn nhiều, còn đòi hỏi đồ ăn phải có đủ chất.

Cậu đoán là bởi vì mình bây giờ còn phải nuôi thêm một đứa nhỏ trong bụng, vậy nên mới ăn nhiều như vậy.
Sau khi ăn cơm rồi đi dạo vài vòng trong sân cho tiêu bớt, Đường Gia Huy một đường muốn đi thẳng về phòng mình, hoàn toàn không để lời nói của Hòa Trí Dương trong mắt.

Nhưng cậu vừa vào đến cửa nhà đã nhìn thấy Hòa Trí Dương đứng ở đó, trên người còn thay đổi đồ chuẩn bị ra ngoài.
Hòa Trí Dương thật sự định ra ngoài, nhưng trước khi đi vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với Đường Gia Huy.

Hắn trầm giọng hỏi: “Là do cậu làm đúng không?”
“Do tôi cái gì?”
“Đừng giả vờ nữa, đạo diễn Ngô đã gọi điện thoại nói chuyện với tôi.

Thiên Hành thêm gấp đôi số đầu tư cho bộ phim đó với yêu cầu ông ấy phải cân nhắc Đường Gia Bảo, hay nói đúng hơn là ép buộc đạo diễn Ngô phải để vai diễn Úc Tử Châu cho Đường Gia Bảo.” Hòa Trí Dương khinh thường nói: “Là cậu yêu cầu Du Định Thiên thêm đầu tư cũng như gây sức ép với đoàn phim đúng không?”
Đường Gia Huy chưa từng đề cập bất cứ lời gì về bộ phim hay vai diễn nào với Du Định Thiên, nhưng cậu đoán người đứng sau chuyện này khả năng lớn chính là hắn.
Đường Gia Huy không thừa nhận cũng không phủ nhận, cậu cười nửa môi: “Làm sao vậy? Nghe nói vai diễn mà Gia Bảo mong muốn lại được công ty tranh thủ giúp em ấy lấy đến, như thế lại khiến anh không vui sao?”

“Đường Gia Huy, cậu biết rõ vai diễn kia là của Hạ Thư Minh.”
Đường Gia Huy cau mày, bây giờ đến nụ cười chế giễu cậu cũng không thèm vứt cho hắn: “Tôi chỉ nghe nói một tuần sau sẽ có một buổi thử vai, chứ chưa từng biết vai diễn này từ khi nào lại là của Hạ Thư Minh như lời anh nói.”
“Cậu rõ ràng đã…” Hòa Trí Dương một câu nói cuối cùng cũng không thể nói hết, hắn biết lần này cũng là do mình đứng ra giúp đỡ Hạ Thư Minh trước, vốn dĩ đã không có lý nên chỉ đành hạ giọng: “Gia Huy, Hạ Thư Minh không giống như cậu cùng với Gia Bảo, con đường đi trong giới giải trí này vô cùng khó khăn.

Cậu ấy chỉ muốn yên ổn để phát triển sự nghiệp, cần gì phải chèn ép đến mức này?”
Hòa Trí Dương lại nói: “Nếu Gia Bảo thích, tôi có thể thay em ấy tìm những vai diễn càng tốt hơn đến tùy em ấy lựa chọn.

Tôi không yêu cầu cậu giao Úc Tử Châu cho Hạ Thư Minh, chỉ cần cậu để hai người họ cạnh tranh công bằng không được sao?”
Đường Gia Huy đúng là không còn lời nào để nói, vì cái thá gì hắn ta tự xem mình là anh hùng, Hạ Thư Minh là người bị hại còn cậu thì chính là kẻ ác chuyên đi ức hiếp bắt nạt kẻ yếu? Chưa hết, nếu ngay từ đầu đã muốn cạnh tranh công bằng thì cần gì hai tên chó chết này lại đi lén gặp riêng đạo diễn?
Hòa Trí Dương nghĩ cái cứt chó gì Đường Gia Huy không biết, nhưng ý đồ của Hạ Thư Minh cậu lại có thể đoán ra.

Chẳng qua là cố ý khiến em trai cậu sống không thoải mái khi phát hiện ra chuyện này, mẹ nó đúng là không nổi giận thì không được.
Đường Gia Huy đi qua Hòa Trí Dương vào trong nhà, tưởng rằng cậu không muốn nói gì nữa nhưng ai ngờ cậu lại lập tức trở ra.

Trên tay Đường Gia Huy lúc này còn cầm theo một cốc cà phê, là Đường Gia Bảo gần đây mỗi đêm đều uống, cái này là do người làm trong nhà vừa dọn từ trong phòng em trai cậu ra được cậu tiện tay cầm lấy.
Đường Gia Huy thẳng tay tạt cả cốc cà phê lạnh vào mặt Hòa Trí Dương, cậu ghê tởm một câu rồi bỏ vào nhà mà không thèm quan tâm đ ến thái độ phẫn nộ của hắn sau đó: “Đồ cặn bã.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.