Khi Nhân Vật Phản Diện Không Thích Làm Phản Diện

Chương 53: Chương 53




Đường Gia Huy ngây người nhìn bộ dạng nhếch nhác lôi thôi của Đường Gia Bảo, cậu cũng rất muốn hỏi em trai chỉ là đi đón ba mẹ thôi sao lại trở thành như vậy.

Nhưng cậu chưa kịp mở miệng đã bị người phụ nữ vừa bước vào phòng đã liền ôm lấy, Đường Gia Huy kinh ngạc đến tay chân cũng không biết để đâu cho phải.
“Gia Huy.” Giọng nói hiền từ của Đinh Ly Lan vang lên, cô đưa tay nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của con trai: “Lúc nghe nói con xảy ra tai nạn thật làm mẹ sợ chết khiếp, cũng may là con không sao, thật là may mắn quá.”
“Ùm… mẹ…” Đường Gia Huy có chút cứng ngắt ôm lại người phụ nữ này, đời trước ba mẹ cậu mất sớm, đời này Đường Gia Huy vừa đến thì ba và mẹ hiện thời của cậu lại quyết định đi nước ngoài du lịch, vì vậy mới khiến cậu có chút lúng túng đối với tình huống bây giờ.
Đường Huỳnh Nhân nhìn hai mẹ con ôm nhau mà cười hiền, ông không muốn phá hỏng hai mẹ con tâm sự nên xoa đầu đứa con trai nhỏ của mình: “Vừa rồi mẹ con vội quá nên không kịp hỏi, con cảm thấy ổn chứ? Có cần ba hỏi tội Hòa Trí Dương, giúp con lấy lại công bằng hay không?”
“Không sao, con ổn mà.” Đường Gia Bảo từ nhỏ không mấy thân thiết với ba mẹ của mình, chủ yếu chỉ dựa dẫm vào anh trai và Hòa Trí Dương.

Nhưng biết ba là đang quan tâm cậu cảm thấy khó chịu vì chuyện của Hòa Trí Dương, Đường Gia Bảo cười với ông nói: “Anh của con đã nói người như Hòa Trí Dương không xứng với con, vì vậy con không cần phải vì hắn mà tốn thời gian của mình.”
Chỉ một thời gian ngắn mà cảm thấy đứa con trai nhỏ trưởng thành hơn rất nhiều, Đường Huỳnh Nhân xoa mạnh tay vò mái tóc của cậu: “Anh con nói đúng lắm, con trai của ta mà còn sợ không có người xứng đôi hơn Hòa Trí Dương hay sao?”
Đinh Ly Lan cũng nghe thấy lời này của chồng, cô thật có chút buồn trong lòng vì trước kia thật sự đã xem Hòa Trí Dương như con ruột của mình, cũng từ lâu xác định chuyện hôn sự của Hòa Trí Dương cùng với Đường Gia Bảo.

Ai ngờ chỉ mới đi một thời gian lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Đường Gia Bảo vì Hòa Trí Dương mà tổn thương, Đường Gia Huy lại đột nhiên mang thai còn xảy ra tai nạn.

“Mẹ?” Cảm thấy tâm trạng của Đinh Ly Lan không tốt, Đường Gia Huy vừa tách khỏi cái ôm của cô đã nhìn thấy đôi mắt Đinh Ly Lan ửng đỏ: “Mẹ làm sao vậy?”
“Không có.” Đinh Ly Lan lắc đầu vội lau đi nước mắt chưa rời khỏi khóe mi, sau đó đưa tay lên ngoắc gọi Đường Gia Bảo: “Gia Bảo, lại đây nào.”
Đường Gia Bảo hơi ngạc nhiên, cậu xoay đầu nhìn ba mình, thấy Đường Huỳnh Nhân mỉm cười gật đầu thì vui vẻ nhào đến bên đó.
Đinh Ly Lan cũng thuận thế muốn ôm hết cả hai đứa con mình vào lòng, nhưng vì Đường Gia Bảo lao đến có quá sức nên cả ba người đều bị đẩy ngã xuống giường bệnh: “Ay…”
“Gia Bảo, con làm gì vậy?”
“Ui… Gia Bảo, em đừng có quên anh còn là bệnh nhân đấy.”
“Xin lỗi, em không cố ý.”
“Ha ha ha…”
Lúc này Du Định Thiên vừa ra ngoài trở về thì nghe thấy tiếng cười đùa từ trong phòng bệnh thoát ra ngoài, hắn ngừng lại bên ngoài cửa, không muốn làm ảnh hưởng đến giây phút vui vẻ của bốn người Đường Gia.

Đúng lúc này lại bị Đường Huỳnh Nhân đứng gần cửa ra vào nhất phát hiện, Du Định Thiên không một chút hoảng loạn hay lúng túng, hơi cúi đầu tỏ ý tôn trọng và chào hỏi trưởng bối.
Vẻ mặt ôn hòa đang mỉm cười của Đường Huỳnh Nhân lập tức rút đi không còn một mảng, hắn lạnh mặt nhìn Du Định Thiên gật đầu một cái lại không có tiếng động đi ra ngoài.


Đường Huỳnh Nhân lúc đi ngang Du Định Thiên còn liếc nhìn hắn một cái nói: “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện một lát.”
Du Định Thiên không cảm thấy ngạc nhiên vì chuyện này, hắn nhìn lại Đường Gia Huy thêm một lần, sau đó sải bước chân đều rộng đi về hướng của Đường Huỳnh Nhân.

Chỉ thấy ở khu vực cho phép hút thuốc của bệnh viện, người đàn ông trung niên này lấy ra một gói thuốc, lúc thấy ông muốn đưa về phía mình thì hắn lên tiếng từ chối: “Cảm ơn, cháu không hút thuốc.”
“À.” Gật đầu sau đó tự đốt cho mình một điếu thuốc, Đường Huỳnh Nhân chậm rãi nói: “Tôi có biết cậu, Du Tổng.

Không phải bởi vì cậu là người thừa kế của tập đoàn Du Thịnh, mà bởi vì cậu là người trẻ tuổi một tay gây dựng nên công ty giải trí Thiên Hành có quy mô nhất nhì ngành giải trí Việt quốc hiện nay.”
Thấy Đường Huỳnh Nhân đưa tay ra, Du Định Thiên mỉm cười dùng hai tay bắt tay với hắn: “Bác cứ gọi cháu là Du Định Thiên.”
Khá hài lòng với thái độ của Du Định Thiên, tâm trạng không an trước đó của Đường Huỳnh Nhân cũng vơi đi.

Hắn nghiêm giọng nói: “Gia Huy đã nói với tôi sự thật, đứa bé trong bụng nó là bởi vì cậu bị nó bỏ thuốc mới có.

Là bởi vì trước kia tôi quá nuông chiều nó mới khiến Gia Huy làm ra loại chuyện sai lầm này, thật xin lỗi cậu.”

Du Định Thiên có chút ngạc nhiên vì Đường Gia Huy quyết định nói rõ chuyện này vớ gia đình mình, hắn đoán có lẽ bởi vì cậu không muốn Đường Huỳnh Nhân có cái nhìn không tốt về hắn: “Chuyện này không thể chỉ đổ lỗi cho một bên, bản thân cháu cảm thấy mình có một phần trách nhiệm.

Hơn nữa… cháu không cảm thấy việc này là một sai lầm, đứa bé là con của cháu.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Đường Huỳnh Nhân lúc này mới tháo xuống được, hắn hơi mỉm cười nói: “Đường gia chúng ta không thể nào so sánh với tập đoàn Du Thịnh, ngay cả là công ty giải trí Thiên Hành của cậu thì công ty nhỏ của Đường gia cũng không thể so sánh bằng.

Nhưng Gia Huy chính là con trai của tôi, hai anh em chúng nó chính là bảo vật quý giá nhất của Đường gia.

Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến nó, cho dù là người của Du gia cũng không được.”
“Không chỉ với bác.” Trong ánh mắt Du Định Thiên hiện lên sự ấm áp dịu dàng nói: “Gia Huy và đứa bé em ấy đang mang trong mình đều là người quan trọng nhất đối với cháu, nếu có người dám tổn thương em ấy, cháu là người đầu tiên không đồng ý.”
Chỉ vài câu nói cũng có thể xác nhận được thái độ của Du Định Thiên đối với chuyện này, Đường Huỳnh Nhân chỉ gật đầu sau đó im lặng hút hết điếu thuốc đang kẹp trên tay mình.

Hắn đã rất lo lắng khi nghe Đường Gia Huy nói, hơn nữa đối tượng lại còn là người thừa kế của tập đoàn Du Thịnh.
Mặc kệ thế nào, Đường Huỳnh Nhân đã nghĩ chỉ cần là Đường Gia Huy muốn, hắn sẽ tìm mọi cách để khiến Du Định Thiên phải thừa nhận trách nhiệm với con trai hắn.

Nếu Đường Gia Huy không muốn, vậy đứa con trong bụng nó sẽ chỉ là người Đường Gia mà không liên quan gì tới người họ Du.

Nhưng từ lúc mới xuống máy bay đã nghe Đường Gia Bảo kể lại những chuyện xảy ra gần đây, lại nhìn thấy thái độ rõ ràng của Du Định Thiên lúc này.

Toàn bộ lo lắng cùng bất an của Đường Huỳnh Nhân đều biến mất, tuy nói việc kết thông gia cùng với Du gia sẽ mang đến cho Đường gia một áp lực lớn, nhưng chỉ cần Du Định Thiên cùng người của Du gia xem trọng con trai của hắn, vậy sẽ chẳng có chuyện gì để mà phải đắn đo nữa cả.
Lúc Đường Huỳnh Nhân cùng với Du Định Thiên ra ngoài cũng bị Đinh Ly Lan thấy rồi, cô vốn định lén đi theo một mình nghe lén thử xem, ai ngờ Đường Gia Huynh cũng rất nhanh bắt được mà bám theo.

Cuối cùng chỉ có Đường Gia Bảo ngốc ngốc bị ném ở lại, vừa vào nhà vệ sinh đi ra đã chẳng nhìn thấy ai nữa.
Bên ngoài cửa khu vực hút thuốc, Đinh Ly Lan mỉm cười hiền hòa nhìn con trai mình: “Du Định Thiên này thật sự rất không tồi.”
Đường Gia Huy không nói, cậu chỉ đáp lại mẹ mình bằng một nụ cười hạnh phúc.

Đời trước cậu thật sự chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ cùng với một người đàn ông khác đi đến hết cuộc đời, cùng lắm là tìm người qua lại thỏa mãn lẫn nhau, về sau còn có thể tự nhận nuôi một đứa con.
Bây giờ thì những thứ do dự trước kia không còn nữa, cậu không chỉ có ba mẹ luôn đứng về phía mình, còn có một người đi chung suốt quãng đời còn lại và có cả một đứa con thật sự thuộc về hai người.
“Đường Gia Huy, cảm ơn cậu.

Vì tôi đã dùng cơ thể của cậu để đến thế giới này, thật lòng cảm ơn cậu.” Đường Gia Huy nhẹ xoa tay lên bụng mình: “Cậu an tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ được những thứ mà cậu đã luôn muốn bảo vệ này.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.