Khi Nhân Vật Phản Diện Muốn Làm Người Tốt

Chương 21



Niệm Vân chớp mắt: " Hoàng thượng, đây là?"

" Là một trong các phi tần của ta. Ngươi an tâm, cô ta không giống những người còn lại."
" Ân...!"
Tuyết Liên tay chống nạnh không giống vẻ về ngoài yếu mềm của mình: " Hoàng thượng thật quá đáng nha, ít nhất phụ thân của thần thiếp cũng góp phần dọn dẹp trong lần phản loạn này, không thể nói tốt một chút được sao?"
Ngạo Khiết bế Niệm Vân đứng lên: " Đừng bày trò nữa, còn lại giao cho ngươi."
" Được rồi thần thiếp biết rồi! Người nhanh đi đi." Tuyết Liên vẫy vẫy tay tủm tỉm cười: " Cung tiễn hoàng thượng, người cứ về mà tận hưởng niềm vui nhé.....nhớ cho thần thiếp nghe hai người làm gì đấy."
Ôm Niệm Vân một đường trở về Minh Long điện, để cậu ngồi trên long sàn Ngạo Khiết tự tay cởi y phục ướt đẫm của cậu, Niệm Vân đỏ mặt: " Hoàng thượng, để ta tự làm được rồi."
" Ngồi yên, ta vẫn còn chưa trách tội ngươi, đừng lộn xộn."
" Ân...!" Chỉ chừa lại tầng nội y Ngạo Khiết bồng Niệm Vân ném vào dục trì, bất ngờ không lường trước cậu uống một ngụm nước rồi trồi lên: " Khụ....hoàng thượng làm gì vậy?"
Ngạo Khiết đứng bên trên vẻ mặt không vui: " Ngươi nghi ngờ ta?"
" Nghi ngờ gì cơ?"
" Ngươi cho rằng ta sẽ ở hậu cung cùng phi tần đùa vui ân ái?"
" Ta....!" Niệm Vân nghẹn lời, đúng là cậu có suy nghĩ đó. Giờ thì có miệng cũng không thể cải, cậu đành cúi đầu nhận lỗi: " Xin lỗi...ta hiểu lầm hoàng thượng."
Ngạo Khiết nhìn dáng vẻ hối hận của Niệm Vân, hắn cũng bước xuống dục trì ôm cậu mà hôn lên cánh môi hồng cho đến khi Niệm Vân hít thở không thông tay chân vùng vẩy mới buông ra: " Niệm Vân!"
" Ân, hoàng thượng?"
" Ngươi có thể không nghe lời ta, không đồng ý ta nhưng tuyệt đối không thể không tin tưởng ta."
" Ta...!"
" Trong mắt ta chỉ có mình ngươi, đã biết chưa?"
Niệm Vân cười tươi: " Biết rồi hoàng thượng."
" Còn chạy dưới mưa như vậy, nếu có lần sau....!"
" Hoàng thượng, sẽ không có lần sau." Cậu ngập ngừng không biết nếu hỏi thì có làm Ngạo Khiết không vui không: " Người vừa rồi...??"
Tay dùng nước nóng ở dục trì tẩy rửa trên người Niệm Vân, Ngạo Khiết thờ ơ: " Cô ta là nữ nhi của Bạch quốc sư, cũng là người sẽ chuẩn bị mọi thứ cho buổi lể thành hôn của chúng ta."
" Thành....thành hôn?"
" Ngươi thấy có vấn đề gì sao?"
" A...không có....không có vấn đề." Nhanh như vậy?
"Ở Hàn Long lễ quốc hôn của đế hậu cần phải có quốc sư chủ trì giống như mang phúc đến."
" Tuyết phi không phải phi tần của hoàng thượng sao? Có thể chấp nhận như vậy....thật khó tin."
" Ta nói rồi, cô ta không giống những người khác ở hậu cung, không chừng còn đang rất hứng thú chờ xem kịch hay. Ngươi tốt hơn vẫn là tránh cô ta ra xa một chút."
" Ân...!" Niệm Vân khó hiểu nhưng cũng không hỏi nữa: " Mong ca ca sẽ bình an trở về."
" Niệm Vân!"
"......?"
" Niên Du có thể sẽ không trở lại nữa."
Tròn mắt nhìn Ngạo Khiết: " Hoàng thượng sao lại nói vậy, tại sao ca ca lại không trở lại....không lẽ...!"
" An tâm, ta vừa nhận được tin Cung Nhĩ đã cứu được Niên Du, nhưng họ tốt nhất vẫn là không nên quay trở lại nữa."
" Tại sao chứ?"
" Bởi vì ca ca ngươi là kim phụng, chính vì vậy ta không thể để họ quay trở về."
" ý người ca ca và Cung Nhĩ?" Ngạo Khiết không trả lời Niệm Vân liền có thể đoán ra, cậu buồn bã nhỏ giọng: " Hoàng thượng để ý?...người không thể chấp nhận họ?"
Nâng lên cái mặt nhỏ của Niệm Vân bắt cậu phải đối diện hắn: " Ta sẽ không nhưng ngươi cho rằng họ sẽ hạnh phúc nếu quay trở về? Sống dưới miệng lưỡi cay độc của thế nhân. Ta không bận lòng ngươi cho rằng quan thần sẽ không để tâm? Cung Nhĩ sẽ phải mang danh có tâm phản quân....có được không?"
" Ta....ta chưa từng nghĩ sẽ có như vậy." Để yêu được một người tại sao lại khó khăn đến ấy, mắt cậu hiện lên một tầng sương mờ: " Ta không cam tâm....Ca ca và Cung Nhĩ....ta không thể gặp lại họ....ta thật không cam tâm." Thật không nghĩ tới lần đó ở Thùy Ân điện lại là tạm biệt theo năm tháng.
" Đừng khóc, vì tốt cho ca ca ngươi hiểu không?"
" Hức...hoàng thượng....người sẽ không rời xa...xa ta chứ?"
" Hỏi thừa, đương nhiên ngươi sẽ không có cách thoát khỏi ta." Hắn biết tâm trạng của Niệm Vân không vui nhưng hắn cũng có cái khó không kém.
Niêm Vân nước mắt còn chưa muốn dừng thì cậu giật mình vì tay Ngạo Khiết chạm vào chỗ nào đó trên cơ thể mình: " A...hoàng...hoàng thượng....tay...người làm gì vậy?"
" Giúp ngươi không còn thời gian nghĩ đến gì khác ngoài ta."
" Người....a....!" Niệm Vân lần đầu bị chậm đến cả người run lên phải tựa vào ngạo Khiết mới có thể đứng vững: " Ta...tại sao lại."
" Niệm Vân!"
Giọng nói Ngạo Khiết gọi tên mình, nhịp tim Niệm Vân đập càng nhanh hơn: " ư...hoàng thượng." Cảm giác dể chịu này khiến cậu xấu hổ vô cùng, bàn tay Ngạo Khiết thận trọng âu yếm phần thân non nớt của mình, có gì đó như muốn dâng trào ra cậu sợ hãi: " Hoàng thượng...buông...ta...ta...!"
" Không sao!"
" Ta lạ lắm....ta...ân...ư!" Niệm Vân cả người mềm nhũn, cậu dấu mặt vào lòng ngực Ngạo Khiết: " Hoàng thượng bắt nạt ta."
Nhếch môi Ngạo Khiết bế cậu để nằm lên thành dục trì, áp người dưới thân hôn lên trán cậu: " Niệm Vân, trở thành của ta đi."
Niệm Vân trợn tròn mắt, vài ngày trước cậu còn không hiểu ý Ngạo Khiết nhưng qua một lần lên lớp của Tâm An thì cậu cũng hiểu vì sao nam nhi như phụ thân cũng có thể sinh hài tử a, ngươi như bị nướng chín trở nên đỏ như phủ một lớp son hồng: " Cái....cái này...a!"
Cắn nhẹ vành tai Niệm Vân hắn không cho cậu cơ hội trốn thoát: " Không cần biết ngươi là ai, ngươi chính là hoàng hậu của ta."
Niệm Vân thoáng ngỡ ngàng vì câu nói của Ngạo Khiết, hoàng thượng đã biết cậu thật sự không phải là nhân vật phản diện? " Hoàng thượng....người...ân!" Ngạo Khiết dời miệng xuống đóa anh đào trên ngực khiến cậu chẳng còn tâm trí lo nghĩ đến những chuyện đó nữa, nếu muốn ở cạnh hoàng thượng chi bằng cứ sớm chấp nhận chuyện này.
Nhìn tiểu tử dưới thân không còn phản kháng Ngạo Khiết bỏ xuống hết toàn bộ y phục còn lại trên người cả hai, chiếm đoạt đôi môi nhỏ hé mở của cậu điên cuồng cướp lấy từng hơi thở từng ngụm nước như thưởng thức mật ngọt trân quý nhất thế gian, buông ra bờ môi đã xưng đỏ hắn dời xuống cổ, ngực, vai rồi bụng. Mỗi một nụ hôn xuống là một nụ hoa nỡ rộ trên làng da trắng mịn.
Ngạo Khiết ngậm vào phần thân non nớt giữa hai chân thì Niệm Vân không thể tiếp tục nằm yên, cậu muốn vùng dậy thì như đã bị người đoán trước mà giữ lại hai tay: " Ân.....Hoàng thượng đừng....nơi đó....a!" Ngạo Khiết vẫn không ngừng lại, cậu khó chấp nhận nhưng cũng không thể phản kháng cái cảm giác mê mị này, chỉ có thể miễn cưỡng lắc đầu. Đợi khi Niệm Vân một lần nữa dâng lên bạch thủy Ngạo Khiết mới mĩm cười nhìn cậu xấu hổ đến mắt cũng không dám mở ra, tách ra hai chân cậu dùng đó dò xuống mật động đang khép kính ngón tay hắn tiến vào khuếch trương: " Ư...!"
Tiếp tục hôn lên môi đang cắn chặc của cậu cố không để thoát ra âm thanh,Ngạo Khiết ôn nhu: " Niệm Vân, đừng kiềm chế lại. Ta muốn nghe giọng của ngươi."
" Hoàng thượng....ân....ta sợ."
" Đừng sợ, ta sẽ không làm đau ngươi." Ngạo Khiết nhẫn nại tăng dần ngón tay giúp Niệm Vân thích nghi.
" Ư....!" Niệm Vân vặn vẹo thân người, như kiến bò khắp người nhột nhạt. Nhận thấy cậu đã có thể tiếp nhận mình. Ngạo Khiết rời tay ra, dùng phần thân đã ngẩng cao của mình đặc trước cửa mật động, Niệm Vân run lên: " Hoàng thượng....a!" Nắm cái eo nhỏ của cậu Ngạo Khiết tiến vào, đột nhiên tiếp nhận cự vật thô cứng, Niệm Vân điến người, nước mắt cậu trào ra cái đầu cứ lắc liên tục mà nức nỡ: " Không...hoàng thượng.....đi ra...ta...!"
Vuốt ve an ủi tiểu bảo bối Khạo Khiết lâu đi nước mắt của cậu: " Không sao Niệm Vân...sẽ không gì cả đừng lo."
" Hức....ân...hoàng thượng." Niệm Vân bình tĩnh hơn không còn từ chối nữa cậu bắt đầu thấy dòng khoái cảm chạy dọc thân người. Ngạo Khiết tiếp tục đi vào sâu vào bên trong, phần thân được nội động ôm chặc khiến hắn hừ một tiếng nhỏ trong cổ họng, khi đã vào đến nơi sâu nhất hắn lại rút ra một phần rồi lại đi vào: " A...ah...hoàng thượng....hoàng...ân....ta yêu người."
Nghe câu nói của Niệm Vân hắn cười nữa môi, hắn luân động càng nhanh hơn, nơi dục trì ngoài tiếng róc rách của nước còn hòa cùng tiếng thở gắp ngập tràng thương yêu.
Tâm An canh chừng bên ngoài mặt cũng đã đỏ không thể đỏ hơn, nếu cho phép nàng chỉ muốn chạy khỏi Minh Long điện cho xong. Thế nhưng lại có người vô cùng thích thú không ngừng nhìn lén vào trong: " Tuyết Phi nương nương, người làm vậy nếu để hoàng thượng biết được thì nguy to."
Tuyết Liên thích thú đầu vẫn đang cố ngoái nhìn vào trong tay thì xua xua Tâm An: " Trưởng quản cung nữ như ngươi thì biết gì là niềm vui cuộc sống, bên trong đang rất thú vị biết không."
" Hoàng thượng vừa đưa Niệm Vân công tử đi trước người đã lén theo sau, bên ngoài còn đồn ra Tuyết phi nương nương ganh ghét muốn tranh sủng."
" Ai nói gì mặc họ, ta vào cung làm tần phi của hoàng thượng chỉ chờ cơ hội nhìn thấy giây phút này thôi biết chưa? Kim phụng là nam nhân đúng là hữu tình hữu lý mà...ây da...không thể thấy rõ, bực qua  đi."
" Người thật là!" Tâm An thở dài: " Trước khi hoàng thượng trở ra người nên đi ngay nếu không nô tỳ thật không gánh được hậu quả."
" Biết rồi biết rồi, đừng làm phiền ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.