"Lão Diệp." Lê Trí Kiệt đuổi theo, ngăn Diệp Duy Trăn ở bãi đậu xe, sau đó mặt dày mày dạn cười kéo cửa xe tay lái phụ, "Xe của tôi đưa đi bảo dưỡng, thuận đường tiễn tôi một đoạn?"
Diệp Duy Trăn biết anh ta có lời muốn nói, không có cự tuyệt, chỉ nói: "Đưa cậu đến đầu đường, tự đón xe về."
". . . . . ." Lê Trí Kiệt co giật khóe miệng, tật xấu có thù tất báo của tên này lúc nào thì có thể thay đổi?
Biết lúc này không dễ chọc vào anh, vì vậy Lê Trí Kiệt vô cùng thức thời lên xe nịt chặt dây an toàn, vuốt cằm nói: "Cũng được, không làm lỡ thì giờ để cậu trở về dụ dỗ vợ."
Diệp Duy Trăn từ chối cho ý kiến, một cước đạp lên chân ga cho xe chạy, xe bỗng chốc lao ra ngoài.
Bộ dáng kia thật giống lòng như lửa đốt chạy về nhà.
Lê Trí Kiệt bị chọc cười, "Ơ, thật đúng là vội vã à. Là em dâu quá hung dữ hay do cậu sợ vợ? Hay quá dịu dàng, nung chảy tảng đá là cậu?"
"Mắc mớ gì tới cậu."
"Phải, không liên quan gì tới tôi, mọi người đều có lòng hiếu kỳ chứ sao." Lê Trí Kiệt nhíu mày với anh, "Nói nghe coi, cảm giác kết hôn như thế nào?"
Lê Trí Kiệt còn lớn hơn Diệp Duy Trăn nửa tuổi, nhưng đến bây giờ vẫn lẻ loi một mình, vào lúc này ngược lại trêu chọc đối phương.
Diệp Duy Trăn hỏi anh ta, "Muốn biết?"
"Dĩ nhiên."
"Cậu kết hôn một lần chẳng phải sẽ biết hay sao."
Lê Trí Kiệt: ". . . . . ."
Nhìn dáng vẻ cao thâm khó lường của Diệp Duy Trăn, Lê Trí Kiệt vừa cau mày vừa bĩu môi, "Thôi xong, nhìn ánh mắt lẳng lơ của cậu kìa. Sẽ không phải là yêu thật lòng đấy chứ?"
Mắt Diệp Duy Trăn như đầm sâu, thật lâu không nói gì.
Lê Trí Kiệt gật đầu hiểu, "Tôi biết ngay mà." Dù sao tình cảm cũng không phải là hệ thống cung cấp nước uống, nói mở là mở, nói đóng là đóng.
"Nhưng cô ấy thật đáng yêu, tôi sẽ cố gắng yêu cô ấy." Diệp Duy Trăn trầm mặc một lát, sau đó nói.
Lời này không biết Khương Ngọc nghe được sẽ có cảm tưởng gì, chắc hẳn sẽ thật vui mừng? Chồng mình nói sẽ cố gắng yêu mình, nghe thế nào cũng thấy hơi chua xót.
Nhưng mà nghĩ tới phương thức hai người kết hợp, Lê Trí Kiệt lại bình thường trở lại, "Tôi không hiểu chuyện yêu đương lắm, nhưng mà nếu cậu đã lựa chọn kết hôn, đương nhiên phải chịu trách nhiệm, hết lòng hết dạ với người ta." Nói xong, lại tranh thủ nói, "Cậu nên quý trọng người trước mắt, quá khứ hãy để cho nó đi qua đi."
Lời này không thành công đổi lấy câu trả lời của Diệp Duy Trăn, Lê Trí Kiệt có chút sốt ruột, lời kế tiếp cũng bị chặn ở cổ họng.
Anh ta hoài nghi thằng nhóc Diệp Duy Trăn này cố ý!
*
Trong khoang xe rất yên tĩnh, cho tới nay Diệp Duy Trăn đều không phải là người thích tán gẫu, bình thường Lê Trí Kiệt sẽ nói cười chêm chọc để khiến đối phương nói chuyện, vào lúc này cũng mất ý định.
Anh ta cân nhắc chốc lát, ho một tiếng, nhắm mắt nói: "Cái đó, mấy ngày trước cô ấy trở về, lén lút tìm tôi mấy lần. Cậu biết bây giờ hòa đồng với cô ấy chỉ là hình thức, bạn bè cũ hỗ trợ nhau không phải rất bình thường ư?"
Diệp Duy Trăn nói mà không có biểu cảm gì: "Hiện tại công ty không ổn?"
"Dĩ nhiên không phải." Lê Trí Kiệt nói: "Nhưng cũng không thể thoái thác cơ hội tốt đưa tới cửa chứ? Lão Diệp, cậu lý trí chút, công là công, tư là tư. Hơn nữa, còn có tôi chắn ở trước mặt cậu!"
"Cậu á?"
Ánh mắt hoài nghi của Diệp Duy Trăn làm tổn thương lòng tự ái của Lê Trí Kiệt, anh ta nhăn nhó mặt mày, ". . . . . . Mặc dù năng lực của tôi không bằng cậu, nhưng tôi lại rất lanh lợi."
"Ừ." Diệp Duy Trăn đồng ý, "Lanh lợi còn mang cô ta tới công ty."
Lê Trí Kiệt vội la lên: "Là cô ấy tìm tôi chứ! Không đúng, tại sao lại nói vòng lại. Bây giờ cậu phải cân nhắc thiệt hơn, hợp đồng đã ký, khoản tiền bồi thường cũng không phải là con số nhỏ, chúng ta ít nhất công toi hơn nửa năm."
Thấy Diệp Duy Trăn không chút cử động, anh ta lại nói, "Bây giờ tôi không cần nói nhiều tới địa vị của Mạc Tử Kỳ ở trong giới giải trí nhỉ? Dưới tay cô ấy có bao nhiêu nghệ sĩ nổi danh, lấy ví dụ là tiểu thiên vương Alex thôi! Anh ta diễn sung thế nào? Chúng ta phụ trách an vấn đề toàn của anh ta, sau này sức ảnh hưởng tăng lên còn cần tôi cẩn thận trình bày với cậu nữa hay sao?"
Diệp Duy Trăn lạnh nhạt nhìn anh ta một cái.
Lê Trí Kiệt cười cười, tựa như không có cảm xúc gì, "Tôi suy nghĩ cho tương lai của công ty, một đám thuộc hạ đi theo tôi kiếm cơm, cậu không thể quá ích kỷ. Hơn nữa, trong lòng cậu không có quỷ thì sao phải sợ cô ấy?"
"Tôi không có sợ cô ấy." Diệp Duy Trăn nhíu mày sửa chữa, "Tôi chỉ không muốn có liên quan tới cô ấy."
Lê Trí Kiệt: "Ai cho cậu và cô ấy có dính líu? Đối tượng chúng ta phải phụ trách an toàn là tiểu Thiên vương, Mạc Tử Kỳ chỉ là ông chủ. Nói trắng ra, chuyện ký hợp đồng đều do tôi ra mặt, ngay cả cơ hội cậu và cô ấy tiếp xúc cũng không có."
Diệp Duy Trăn vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn nhìn Lê Trí Kiệt ngây thơ, "Cậu cảm thấy vì sao cô ấy vừa ý chúng ta, vì sao cô ấy không tìm công ty lớn hơn chúng ta mà tìm chúng ta, cậu thật sự cho rằng cô ấy trọng tình nghĩa?"
Hai chữ ‘tình cảm’ không đáng giá một xu đối với Mạc Tử Kỳ! Không có ai hiểu rõ cô gái này hơn Diệp Duy Trăn.
"Tôi biết rõ." Lê Trí Kiệt liếc nhìn anh, "Không phải cậu nói người ta nhằm vào cậu mà tới sao? Cho dù cô ấy có lòng, cậu ngay thẳng thì còn phải lo lắng cái gì? Cô ấy là con gái còn có thể mạnh ——"
Diệp Duy Trăn trầm mặc, tiếp đó giẫm lên phanh xe.
". . . . . ." Mặt Lê Trí Kiệt thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với kính chắn gió.
Lê Trí Kiệt thở dài, "Được rồi, tôi đã nói đến mức này, tự cậu làm đi."
Trước khi anh ta rời xe thì quay đầu nhìn Diệp Duy Trăn một cái, "Không phải cậu để ý chuyện đổ vỡ năm đó sao? Cậu càng như vậy, cô ấy càng nghĩ rằng cậu chưa buông xuống chuyện quá khứ, cậu cự tuyệt vụ này, lần sau không chừng cô ấy còn lấy chiêu gì đó quấn cậu. Mạc Tử Kỳ là loại người dễ nhận thua ư?"
Diệp Duy Trăn dùng sức cầm chặt tay lái, gân xanh cũng nổi hẳn lên trên mu bàn tay.
Lê Trí Kiệt lui về phía sau một bước, "À, tôi đang suy nghĩ cho công ty, lại nói cậu vì chuyện riêng của mình mà phải bồi thường một số tiền lớn, cấp dưới nhất định phải có ý kiến, tôi, tôi, tôi, chào cậu. Cậu đừng cử động tay."
Diệp Duy Trăn liếc nhìn Lê Trí Kiệt, "Cút đi, cậu, cậu – CMN, nói nhảm vãi."
Lê Trí Kiệt nhún vai, "Tôi yêu tiền, nhưng tôi yêu cậu hơn, tôi nhất định sẽ thay cậu cố thủ nghiêm ngặt."
Diệp Duy Trăn khinh bỉ nhìn anh ta một cái rồi rời đi.
*
Lúc về đến nhà vừa hay là bảy giờ tối, cánh cửa mở ra, bên trong truyền đến âm thanh bản tin thời sự, Diệp Duy Trăn vừa định mở miệng nói chuyện, chợt có thân thể mềm mại ập tới.
Hơi thở thuộc về Khương Ngọc làm cho tâm hồn anh xao động.
Bởi vì cô nhào tới quá nhanh, anh chưa kịp phòng bị, một tay ôm cô lui về sau một bước, cả sau lưng cũng đụng vào ván cửa.
Diệp Duy Trăn cau mày hạ mi, cúi đầu nhìn người trong ngực, "Làm sao vậy?"
Mặt Khương Ngọc vẫn dán chặt ở ngực anh, lúc nói chuyện ồm ồm, "Muốn ôm anh."
Diệp Duy Trăn đoán tình hình bên Kiều Mộng Tiệp không lạc quan, trong lòng anh hơi có lỗi, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu cô,"Có tâm sự?"
Khương Ngọc "Ừ" một tiếng, nhưng không có dấu hiệu buông tay, Diệp Duy Trăn không thể làm gì khác hơn là dung túng để cho cô giắt trên cổ mình, vừa tranh thủ đổi giày.
Anh nửa ôm cô đi đến bên sa lon ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Tình hình bác gái không tốt?"
Khương Ngọc mắt đỏ nói với anh, Diệp Duy Trăn nghe xong an tĩnh mấy giây. Anh không biết an ủi người khác, chỉ có thể ôm thật chặt lấy cô, "Họa phúc sớm chiều, không biết lúc nào sẽ phủ xuống trên người chúng ta, chúng ta không khống chế được, chỉ có thể cố gắng không để cảm thấy tiếc nuối."
"Anh còn hiểu." Khương Ngọc nhỏ giọng nói, "Em cũng hiểu đạo lý đó, có điều rất khó tiếp nhận."
"Ngày mai anh đi thăm bác gái với em."
Khương Ngọc lúc này mới nhớ tới, "Anh đã giải quyết xong chuyện công ty?"
"Ừ." Diệp Duy Trăn nhìn thấy mặt cô không vui, mấy lời muốn nói lại nuốt trở vào, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Khương Ngọc không hiểu chuyện làm ăn, nghe anh nói như vậy thì không hỏi nữa.
Cả hai nhất thời không nói gì, nếu Khương Ngọc không chủ động tìm đề tài, hai người rất dễ dàng tẻ ngắt. Diệp Duy Trăn lại hơi khó chịu, anh chần chờ, chợt lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi áo măng tô.
Khương Ngọc định thần nhìn lại, chính là kẹo cô cho anh ăn trong hôn lễ? Không khỏi kinh ngạc mà nói: "Làm sao anh mua được?"
Loại kẹo này có lịch sử, bây giờ đang rất khó mua được trên thị trường, phải tốn chút công sức mới mua được.
Diệp Duy Trăn không có nói tiếp, mà lột vỏ đút vào trong miệng cô, một lát sau hỏi: "Tâm tình có khá hơn chút nào không?"
"Cho nên anh là đang dỗ em vui vẻ?" Tâm trạng Khương Ngọc đang tràn đầy lo lắng rốt cuộc cũng phẳng lặng, giống như là có cái gì ấm áp chiếu rọi vào đáy lòng.
Cô chủ động nghiêng người qua ôm cổ anh, nói tiếng "Cám ơn".
Diệp Duy Trăn khẽ vuốt ve sống lưng của cô.
"Nhưng trước đó anh không biết bệnh tình của bác gái, làm sao lại nghĩ đến mua kẹo dụ dỗ em?" Khương Ngọc nheo mắt, "Có phải làm chuyện gì xấu hay không?"
Diệp Duy Trăn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, "Anh sẽ không cho mình cơ hội làm chuyện xấu."
"Nghe không giống lời hữu ích."
Diệp Duy Trăn nhéo mũi cô, "Vậy phải nói thế nào? Anh là người bình thường, chỉ có thể bảo đảm mình đủ khắc chế, những thứ khác anh đương nhiên không khống chế được."
Khương Ngọc trừng mắt, "Anh nói như thế em sẽ trở mặt."
Diệp Duy Trăn lại nhét viên kẹo vào trong miệng cô, mình cũng ăn một chiếc, "Ưmh, quá ngọt, em phải tiết kiệm."
Khương Ngọc lườm anh, "Nói sang chuyện khác là không tốt."
Diệp Duy Trăn mỉm cười, cúi đầu hôn một cái bên môi cô, sau đó đứng lên đi vào phòng bếp, "Muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được." Khương Ngọc cầm hộp kẹp nhìn, ánh đèn xuyên qua khe hở tràn tới, đáy mắt cô cũng ấm áp.
Anh. . . . . . vẫn còn có chút quan tâm tới mình?
*
Hôm sau Diệp Duy Trăn cùng Khương Ngọc đi thăm Kiều Mộng Tiệp, Kiều Mộng Tiệp thấy anh thì vui mừng vô cùng, nhưng trong lời nói vẫn hơi khách sáo, sai bảo Văn Thanh vừa châm trà vừa gọt trái cây .
Khương Ngọc không muốn Văn Thanh quá mệt mỏi, tự mang trái cây đi rửa, Văn Thanh cũng đi theo cô nói nhỏ, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Duy Trăn và Kiều Mộng Tiệp.
Kiều Mộng Tiệp liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, nói với Diệp Duy Trăn: "Bác không biết mình còn có bao nhiêu ngày, cho nên có mấy lời, bác sẽ nói thẳng."
"Về Khương Ngọc?"
"Ừ."
Diệp Duy Trăn gật đầu, "Mời bác nói."
Kiều Mộng Tiệp cúi thấp đầu, biểu cảm khá nặng nề, "Từ nhỏ đứa nhỏ này đã thiếu cảm giác an toàn, hôn nhân của hai đứa lại quá vội vàng, bác một lòng muốn tìm mái ấm cho nó, bây giờ ngẫm lại, cũng không biết có đúng hay không."
Diệp Duy Trăn trầm mặc.
Kiều Mộng Tiệp nói tiếp, "Bác không phải yêu cầu cháu cam kết cái gì, chỉ hy vọng cháu có thể thật lòng đợi nó, Khương Ngọc là một đứa bé ngoan, sớm muộn gì cháu cũng sẽ thích nó."
"Cháu biết." Diệp Duy Trăn nói: "Bác yên tâm, cháu thật lòng muốn chung sống với cô ấy."
Kiều Mộng Tiệp khẽ mỉm cười: "Có những lời này của cháu thì bác yên tâm rồi. Tiểu Ngọc không giống cháu, trước khi gặp cháu nó đã gặp gỡ nhiều người đàn ông khác, cũng đều không có thích. Sau khi gặp gỡ được cháu, lập tức đồng ý kết hôn, bác đoán, con bé thật sự thích cháu."
Trước đó Diệp Duy Trăn cũng không biết chuyện này, anh chỉ biết Khương Ngọc cũng giống như mình bị buộc đi xem mắt, sau khi kết hôn cũng chỉ cho là hai người ký kết hiệp nghị theo như nhu cầu . . . . . . Chẳng lẽ không đúng?
Nhưng nghĩ lại, nào có ai vừa gặp đã thích, sợ rằng chỉ là hợp mắt cô.
"Cháu lớn tuổi hơn nó, gặp chuyện tỉnh táo hơn, làm cái gì cũng đúng mực. Những thứ này Tiểu Ngọc không làm được." Lời nói của Kiều Mộng Tiệp cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Duy Trăn, chỉ nghe bà nói tiếp, "Tiểu Ngọc hiểu chuyện, thật ra thì gặp chuyện rất không lý trí, sau này bác mất, con bé cũng chỉ còn có cháu."
"Đồng ý với bác, hai đứa phải sống tốt."
Nhìn dáng vẻ kỳ vọng của Kiều Mộng Tiệp, lần đầu tiên Diệp Duy Trăn cảm thấy tâm tình nặng nề.
Mẹ của anh cũng mới vừa qua đời hai năm trước, anh rất hiểu cảm giác vô lực khi đối diện với cái chết. Ở chung với Khương Ngọc chưa được năm tháng, anh nhìn thấy cô lạc quan hoạt bát, không biết nếu như Kiều Mộng Tiệp qua đời, khi đó Khương Ngọc sẽ như thế nào?
Diệp Duy Trăn chợt phát hiện, mình cũng không muốn thấy nụ cười của cô biến mất.