Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Chương 122



Lan đi rồi, bầu không khí trong căn hộ thuê tạm kia càng trở nên khó chịu, không ai nói gì, nói cho chính xác thì họ không biết nói cái gì. Lan đi rồi họ lại thấy nặng nề, giống như những ngày Lan biến mất trước kia, một tin tức cũng không có.

Ngày đính hôn sắp đến, Lam chính là người mệt mỏi nhất, kế hoạch Lan đã vạch sẵn trước kia đến bây giờ vẫn chưa chuẩn bị được gì cả mà cô cũng chẳng nghe Lan đề cập đến nữa, cô vẫn rất mơ hồ về kế hoạch này và mơ hồ cả về ý định của Lan nữa, rốt cục Lan có hay không thực hiện kế hoạch này?

Lan trước nay luôn luôn hi sinh bản thân mình để che chắn bảo vệ cho bọn họ, mọi sóng gió ập đến với bọn họ đều có Lan che chắn tốt. Cô có thể cam đoan rằng kế hoạch Lan đề ra vẫn chưa phải hoàn thiện, cô chỉ sợ những điểm mấu chốt của vấn đề Lan vẫn chưa nói ra, nhưng đó mới là những điểm quyết định, cũng là những điểm nguy hiểm nhất. Nếu chẳng may lần này cô đi sai một nước cờ, chỉ sợ người chịu tổn hại không phải là cô mà lại là Lan.

Mọi chuyện càng lúc càng rối rắm, càng lúc càng trở nên mơ hồ

Phương trong lòng ngổn ngang đủ bề, lại không biết giải tỏa nơi nào, liền đứng bật dậy xô cửa chạy đi. Cô không thể nào lơ mọi chuyện, làm như không biết việc Lan bỏ đi là vì cô. Cô giờ chỉ muốn vả mặt mình, vả cho nát khuôn mặt này, sao lại vô ý vô tứ nói ra lời đau lòng đó kia chứ

Phương dừng lại bên một ghế đá, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống, buồn bực trong lòng không cách nào giải tỏa được, nhất thời bàn tay vung lên cao, cuộn thành nắm đấm rồi hung hăng đấm xuống mặt ghế. Cú đấm thật mạnh, chỉ một cái thôi nhưng máu trên tay cô đã túa ra

Mặc cho máu chảy đến đau, Phương cũng chẳng thèm quan tâm đến, người cô rũ rượi như một con rối bị đứt dây, cô cúi gằm mặt xuống đất, hai tay chống lên đùi để nâng đỡ thân thể nặng nề, sức nặng giành cho đôi chân mỗi ngày một lớn

Tâm trí cô mơ mơ màng màng, nói cho chính xác thì lúc này cô đang đứng giữa bốn bề hỗn độn nhưng lại không có lối ra

Đối với người khác có thể nói tình bạn không là gì nhưng đối với ba người bọn cô thì lại khác, tình bạn đã trải qua sóng gió mới là tình bạn đáng quý nhất, bởi lẽ những người sát cánh bên mình đến cuối con đường mới là những người bạn chân thành

Bỗng…trước mặt cô xuất hiện một đôi giày trắng, nhìn thoáng qua cũng biết là đồ hàng hiệu, nhìn đôi giày thôi cũng đủ biết chủ nhân nó là người giàu có thể nào bởi lẽ những người bình thường phải mất mấy năm tiền lương mới mua được những thứ đồ đắt tiền này. Không biết chủ nhân của nó là ai đây?

Phương từ từ ngẩn đầu lên, trong đầu đã tự hình dung ra một cái tên nhưng đến khi nhìn rõ mặt thì cô chỉ có thể ngồi lừ tại một chỗ, có ai nghĩ lại là hắn ta kia chứ?

Bùi Trọng Khiêm, sao hắn lại ở đây?

Phương nhìn cũng chẳng muốn nhìn lập tức đứng bật dậy, toan bỏ đi nhưng cánh tay lại bị người kia níu lại.

Bùi Trọng Khiêm tha thiết nhìn cô, là tha thiết a!

Cô khinh bỉ ánh nhìn đó!

“Phương, nói chuyện với anh một lần đi!”

“Chúng ta không có chuyện gì để nói!”

Phương lạnh lùng cự tuyệt, cánh tay đang bị nắm cũng hung hăng hất ra, cô bước đi thật nhanh như muốn nhanh chóng thoát khỏi ác ma đang rình rập mình.

Bùi Trọng Khiêm nhìn Phương trốn mình như trốn quỷ chỉ có thể nở nụ cười chua xót, trách ai được, là hắn không biết quý trọng cô khi cô còn ở bên cạnh mình, giờ muốn quay lại có chăng đã trễ rồi!

Thế nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, đôi chân nhanh chóng đuổi theo Phương, cô càng ruồng rẫy thì hắn sẽ càng bám dính lấy cô, để xem cô nhẫn tâm hơn hay hắn kiên trì hơn

Bùi Trọng Khiêm đi theo Phương từ ghế đá đến công viên, qua trung tâm giải trí, rồi lại về lại ghế đá gần nhà, Phương đã đi giáp vòng rồi nhưng hắn vẫn cứ mãi bám theo, rốt cục hắn muốn cái gì? Thật sự rất phiền nha!

“Anh làm gì cứ theo tôi thế?”

“Chúng ta nói chuyện đi!”

“Chúng ta còn chuyện gì để nói chứ?”

Phương quay lưng lại với Bùi Trọng Khiêm, lạnh lùng buông từng chữ, trong lòng cô chỉ muốn mau chóng kết thúc cuộc hội thoại này rồi về phòng đánh một giấc, từ sáng đến giờ chẳng có chuyện gì suông sẻ với cô cả

“Phương, lúc trước là anh sai, anh…lúc đó anh còn quá non nớt, anh còn chưa hiểu gì về yêu, lúc đó yêu em anh cũng còn rất hời hợt, anh không để ý đến việc tổn thương em, đến khi em rời khỏi anh rồi, anh mới biết anh yêu em đến nhường nào, có em mỗi ngày, cười đùa với em như là một thói quen mỗi ngày của anh. Anh thực xin lỗi, anh sai rồi, nhưng anh yêu em là thật lòng, xin em cho anh một cơ hội, anh chỉ yêu mình em thôi!”

Yêu ư? Tình yêu hời hợt ư? Nhớ khi xưa, cô yêu anh ta hết lòng, giành trọn trái tim mình cho anh ta, để rồi chỉ nhận được một tình yêu hời hợt ư? Để rồi phải thương tâm mấy tháng trời, còn hại Lan suýt mất mạng ư?

Nếu tình yêu của cô và Bùi Trọng Khiêm lúc trước chỉ dừng lại ở hai chữ “Yêu Hận” Cô yêu anh ta, cô hận anh ta thì có lẽ giờ này cô đã có thể cho anh ta một cơ hội, thử tin anh ta một lần, nhưng thực tiết, cái tình yêu ngây ngô năm đó lại liên quan đến rất nhiều người, nhất là liên quan đến người bạn mà cô xem trọng nhất, nếu cô cho anh ta cơ hội thì cũng đồng nghĩa với việc phản bội lại lòng tin của Lan, Lan sẽ thất vọng đến nhường nào

Đó còn chưa nói đến, trong tim cô lúc này hình bóng anh ta đã chẳng còn lại gì, kỉ niệm năm xưa cô cũng chẳng nhớ nữa, trong tim cô lúc này đã có một người khác, đầy ắp tình cảm giành cho một người khác, Bùi Trọng Khiêm vốn không còn cơ hội nào nữa

“Tôi yêu anh đã là chuyện quá khứ rồi, tha thứ hay không cũng không quan trọng nữa mà giờ có cho anh cơ hội hay không cũng không phải một mình tôi quyết định là được, quan trọng nhất vẫn là tôi đã yêu người khác, người đó tốt hơn anh rất nhiều!”

Phương cao ngạo cất giọng, trong lời nói chẳng lấy một chút buồn đau hay thương xót gì cả, cô ngạo nghễ bước đi, phong thái ung dung tự tại, không có một chút gì có thể níu kéo được cô

“Hắn ta cũng là một kẻ trăng hoa thôi!”

Chỉ một câu thôi nhưng đã có thể làm Phương ngừng bước chân, Bùi Trọng Khiêm đắc ý cười, Lâm cùng anh ta cũng chẳng khác gì nhau, cô sao lại có thể thiên vị như thế?

Phương quay đầu lại, trên mặt nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười, một nụ cười nhưng chỉ giống như gió thoảng mây bay, thoáng cái đã biến mất. Trong đôi mắt tinh anh sáng ngời giờ đây ánh lên một loại tin tưởng mà khi yêu anh ta cô chưa từng có

“Đó là quá khứ không có tôi, tôi không quan tâm đến! Tôi chỉ biết giờ đây người tôi yêu là Lâm và người Lâm yêu là tôi! Tôi tin tưởng cậu ấy và Lan cũng vậy!”

“Nhưng nếu có một ngày hắn ta phản bội em?”

“Yêu được thì bỏ được, kẻ phản bội tôi không đáng để tôi yêu!”

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang dần rời xa, Bùi Trọng Khiêm chỉ biết cười khổ, hắn biết mấu chốt của vấn đề không phải ở Phương mà chính là ở Lan. Ngay khi Phương nói “Lan cũng vậy” thì anh ta đã biết cục diện không thể thay đổi được nữa. Lan là ai? Chính là người cố chấp nhất trên đời này, cũng là người ghét anh nhất bởi vì anh chính là người làm cho bạn của cô thương tâm, chính là người chia rẽ tình bạn của bọn họ một thời gian dài. Lan đã từng cảnh cáo anh đừng xuất hiện trước mặt Phương, và đã từng tung cho anh một nắm đấm, đến bây giờ một bên mặt vẫn còn sưng, giờ nếu đi gặp Lan thuyết phục, anh chỉ sợ chưa kịp nói lời nào đã phải tự đào mồ chôn mình

“Yêu được thì bỏ được! Phương, em mạnh mẽ lắm!”

Phương nói được, cũng đã làm được nhưng anh thì sao? Anh có bỏ được không? Yêu! Anh đã phải dành một thời gian dài, đánh đổi một người quan trọng mới có thể định nghĩa được cái chữ đó

-------------------------------------giải phân cách nỗi đau và hạnh phúc------------------------------------

Phương cười lạnh, Bùi Trọng Khiêm kia chỉ làm cô khinh bỉ mà thôi! Níu kéo ư? Quay lại ư? Để rồi xối cho cô một gàu nước lạnh nữa sao? Cô cũng không phải là con ngốc, sao lại đi lên vết xe đổi lần thứ 2?

Đến một ngõ hẻm gần đó, Phương bị một ai đó kéo tuột vào, trong lòng đang rất bực bội, đang không biết giải tỏa nơi nào, giờ không biết ai muốn kiếm chuyện với cô, bao nhiêu bực bội trong lòng sắp biến thành lời chửi mắng tuôn ra, thế nhưng lời còn chưa kịp nói, môi cô đã bị ai đó chiếm giữ

A………! Tên khốn kiếp nào!

Phương trừng mắt nhìn bản mặt phóng to trước mặt mình, cư nhiên lại là Lâm!

Lâm triền miên hôn lấy Phương, cố gắng gửi hết mọi yêu thương vào nụ hôn đó, tuy nhiên câu cũng có chút bực bội trong lòng a, có ai hôn lại trừng mắt nhìn lớn như cô người yêu này của cậu không kia chứ?

Đến khi Phương sắp không thở nổi nữa, Lâm mới buông Phương ra, thấy cô trừng mắt nhìn mình, Lâm không khỏi phì cười

“Cậu…cậu…”

Lâm không đợi Phương nói hết đã nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bên tai cô mà thổi hơi làm mặt Phương thoáng cái đã đỏ bừng

“Cảm ơn vì đã tin tưởng anh, anh tuyệt đối không phản bội lại em!”

Ơ!

Phương đơ người ra…Cách xưng hô này…thật không quen…không phải cô chưa bao giờ dùng chúng, nhưng trước đây cô và Lâm cứ tôi cô rồi cậu tớ riết rồi giờ chuyển sang cách xưng anh em đột ngột thế này, cô chưa thể nào thích ứng được…

Còn có…

Mặt Phương đã đỏ…giờ càng đỏ hơn, màu sắc so với mấy trái cà chua chín có hơn chứ không có kém

Đừng nói với cô, những gì cô và Bùi Trọng Khiêm nói, cậu đã nghe hết rồi chứ!

Nhìn ra ý tứ trong mắt Phương, Lâm chỉ cười cười, nhưng cái cười đó trông rất thỏa mãn, lại tràn đầy hạnh phúc.

Ôi trời! Thì ra đã nghe hết rồi!

Cô bây giờ chỉ muốn độn thổ thôi! Con người này tính tình kiêu ngạo biết bao, nếu đã nghe rồi sau này chắc chắn sẽ lại lên mặt với cô cho mà xem

“Em yêu anh như thế, anh phải có lễ đáp trả mới phải! Chúng ta…hẹn hò đi!”

“Hẹn hò!”

Hai chữ này nói với các cô gái khác chắc chắn bọn họ sẽ rất vui, nhưng đối với tình cảnh của bọn họ lúc này thật không phải lúc

Phương cùi gằm mặt xuống, bàn tay không an phận vẽ vẽ vài cái hình tròn trên bộ ngực rắn chắc của Lâm

“Lam như thế, em lại gây ra chuyện như vậy, thật không có tâm trạng đi!”

“Tay em làm sao thế này?”

Nhìn vết máu đã đông lại trên tay Phương, Lâm như muốn nổi đóa, chỉ xa nhau có một chốc thôi cô đã bị thương như thế, sau này làm sao mà cậu có thể an tâm để cô đi đâu được

“Đi, không hẹn hò, chúng ta về nhà băng bó vết thương!”

Nói là làm, Lâm lập tức kéo Phương đi. Phương phía sau cũng chỉ có thể cười đến méo mó mặt mày, người này làm quá rồi

Trưa…mặt trời bắt đầu lên cao, ánh nắng mỗi lúc một gay gắt, những ánh nắng tinh nghịch đuổi bắt nhau trên đôi bàn tay nắm chặt của hai người nào đó, làm cho đôi bàn tay ấy vốn đã rất ấm càng trở nên ấm hơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.