Chuyến bay khởi hành đến Nhật, vì không
muốn để lộ nơi ở của mẹ và em trai mình, Lan trực tiếp đi đến công ty,
thuê một khách sạn bên ngoài để hai người nán lại qua ngày.
Đến công ty, tất nhiên Lan sẽ không còn bộ dáng của một cô nhóc tuổi teen,
sáng mặc quần Jeans áo pull, chiều mặc quần short áo ba lỗ nữa. Lan bây
giờ khoác lên người một bộ váy công sở ôm sát người cùng với áo sơ mi
trắng, hơi phá cách ở nơi cổ, toàn thân cũng vị vận đồ đó mà khí chất có chút sang trọng cùng già dặn hơn so với lứa tuổi của mình
Đi bên cạnh Quân cũng lịch sự hẳn hoi, một bộ vest đen từ trên xuống dưới, tóc được chải chuốt gọn gàng, phần nút phía trên không cài làm cậu mang một xu hướng lãng tử, nhưng không quá lỗ mãng, nhìn vào rất ư là thu
hút ánh mắt của người khác
Hai người sánh vai
đi vào khách sạn tựa như một đôi tiên đồng ngọc nữ cùng nhau giáng trần, bọn họ chính là người nổi bật nhất trong đại sảnh rộng lớn nào, đi đến
đâu mọi người cũng nhìn ngó, có người còn thầm ao ước trở thành một
trong hai, bất quá cái ánh mắt lạnh lùng như hàn băng ở bắc cực của bà
chủ tuổi đời còn trẻ kia làm cho bọn họ muốn nhìn lâu cũng không được,
hít thở có chút không được tự nhiên. Bọn họ tự biết nếu còn muốn làm
việc ở đây, bọn họ phải biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì
“Công ty lớn thật!”
Quân chỉ liếc sơ mắt một cái nhưng đã bị choáng ngợp bởi quy mô ở nơi này,
từ diện tích đến mọi thiết bị đều hết sức xa xỉ, chỉ mỗi một viên gạch
lót sàn thôi đã có giá trên trời rồi. Tuy công ty nhà cậu cũng là một
tập đoàn lớn nhưng đối với việc xây công ty cũng không quá phô trương
như tập đoàn SK này. Có vẻ Lan rất chú trọng đến hình thức bề ngoài
Lan nhìn mọi thứ trong công ty một lúc, trong mắt như có hoài niệm, cũng có một chút tiếc thương. Quân không hiểu nổi ý tứ trong mắt Lan là gì, vì
căn bản những chuyện liên quan đến công ty này Quân không biết gì cả
“Năm xưa, mẹ em rất đam mê thiết kế, trong khoa mẹ là người có óc sáng tạo
và thiết kế đẹp nhất, nhưng rồi vì tình yêu và gia đình mẹ đã phải từ bỏ mơ ước của mình, nhưng đôi lúc mẹ vẫn rèn luyện lại đôi tay. Lúc em
được 4 tuổi, mẹ đã đưa em xem bản thiết kế mẹ đã vẽ sau khi tốt nghiệp,
mẹ bảo đó là ước mơ của mẹ, mẹ muốn sau này có thể tạo nên một nơi như
trong thiết kế của mẹ. Lúc đó em mới 4 tuổi, đối với những bản vẽ không
biết gì, cũng chỉ nghe qua rồi ném sang một bên. Mãi đến khi nhà bị
cháy, thứ duy nhất em có thể giữ lại được chính là bản vẽ đã bị cháy xém một bên góc, đến lúc mẹ bị bệnh, em mới quyết tâm giúp mẹ hoàn thành mơ ước, theo trí nhớ 4 tuổi mà vẽ lại hoàn thiện bản thiết kế của mẹ, bọn
em mượn tài lực của bà để xây lên công ty này, dù giá trị có xa xỉ bao
nhiêu bọn em cũng muốn làm, giành những thứ tốt nhất cho công ty này.”
Thì ra là thế!
Mỗi chuyện Lan làm đều liên quan đến mẹ mình, những chuyện làm Lan thương
tâm đều liên quan đến mẹ, Quân thật không thể cân đo được tình cảm của
Lan giành cho mẹ lớn bao nhiêu, có chăng nó rất bao la, mênh mông như
đại dương vô tận?
Đứng trong thang máy, Quân
ôm lấy Lan vào lòng, cậu không nói gì những vòng tay ấm áp của cậu có
thể làm dịu đi vết thương lòng của Lan, chỉ cần Lan cảm nhận Lan sẽ
thấy. Cậu tình nguyện làm người đứng trước mặt Lan làm người che chắn
cho Lan nhưng nếu Lan thực sự mạnh mẽ, nếu Lan muốn tự mình chiến đấu,
vậy thì cậu nguyện làm người đứng phía sau làm chỗ dựa cho Lan mỗi khi
cô mệt mỏi, chỉ cần cô quay đầu lại sẽ thấy cậu đứng phía sau mỉm cười
với cô
“Anh luôn ở đây!”
“Được rồi, đừng trưng ra bộ mặt đau khổ thay em nữa!”
Thấy bộ mặt hoàng đế không vội thái giám đã gấp của cậu, Lan không khỏi bật
cười khanh khách, người này làm gì lại trưng ra bộ mặt thương tâm như
thế?
Nhưng nói thế nào Quân cũng không khỏi
cảm thấy chua xót, lại nghĩ đến khoảng thời gian 10 năm trước Lan phải
cực khổ như thế nào mới vượt qua, bản thân có chút vừa giận vừa hận bản
thân, cậu như thế nào lại không biết sự tồn tại của Lan suốt 10 năm qua
kia chứ? Nếu có cậu bên cạnh, chí ít Lan cũng không phải cô đơn
Quân buông Lan ra, nhưng đôi tay không an phận lướt qua từng đường nét trên
gương mặt Lan. Hàng lông mày thanh tú này nhiều lúc đã phải chau lại vì
phải suy nghĩ, giải quyết mỗi một vấn đề rắc rối, rồi đến đôi mắt này đã phải nhìn thấy bao nhiêu cảnh đau lòng, nó dường như rất muốn nhắm lại
nhưng chủ nhân nó lại quá quật cường, muốn chống đối với bão táp mưa sa. Quân cứ lướt tay trên mặt Lan, cuối cùng dừng lại nơi bờ môi đỏ mọng,
mềm mại của cô, đôi môi này đã cho cậu biết bao nhiêu ngọt ngào, nghĩ
đến đó Quân càng lúc càng cúi sát người xuống chiếm cứ lấy địa phận xinh đẹp kia
Hai người ở trong thang máy dây dưa
không dứt mà thang máy từ đầu đến cuối không dừng lại trạm nào, mãi đến
khi đến tầng cao nhất, cũng là nơi phòng làm việc của Lan đặt tại đó.
Cửa thang máy đánh một tiếng ‘tin’ thật lớn rồi mở ra mà người ở bên
trong vẫn không rời đi những giây phút nóng bỏng, đến khi họ nhận ra sự
khác thường thì một đám đông người đã vây sẵn ở cửa.
Lan lập tức rời khỏi Quân, trên mặt có một chút xấu hổ, nhưng chưa được bao lâu cô lại quay về với bộ mặt lạnh lùng nghiêm nghị vốn có. Đây là nơi
làm việc của cô, như thế nào nhân viên đều tập hợp hết ở đây, gây rối
chăng?
“Có chuyện gì?”
“Chủ tịch, chủ tịch và phu nhân tập đoàn Nguyễn Thị cùng chủ tịch và phu
nhân tập đoàn IT đều ở đây, họ đã tìm chủ tịch mấy ngày rồi”
Cô thư kí trực bên ngoài phòng kính cẩn báo lại với Lan, nhưng Lan chẳng
có một tí bất ngờ gì cả, vốn mọi chuyện Misaki đều đã báo với cô cả rồi. Mấy ngày nay bọn họ cứ tìm đến nhưng cô đã ban lệnh xuống, mặc kệ có là khách quý, SK này cũng không tiếp đãi bọn họ, muốn chờ cứ chờ nhưng
muốn gì thì tự phục vụ lấy
Lan khẽ liếc mắt
nhìn sang Quân, tâm tư vô cùng hoảng loạn. Một khi cô bước qua cánh cửa
to lớn kia, sẽ không biết có chuyện gì xảy ra nữa, chỉ là nếu cô và ba
mẹ Quân xảy ra xung đột, Quân sẽ đứng về phía ai?
Một chút tâm tư này của Lan làm sao thoát khỏi mắt Quân, cậu không nói gì,
đôi tay càng nắm chặt lấy tay của Lan hơn như thay câu trả lời của cậu
Lan bỗng thấy yên tâm hơn, cái nỗi sợ bóng sợ gió, sợ Quân sẽ rời khỏi cô
cũng không còn nữa. Lan nắm chặt lấy tay Quân đi xuyên qua đám người,
khí thế oai hùng như sắp đi ra chiến trận của cô làm ai cũng phải ngước
nhìn
Lan đẩy cánh cửa ra, một thứ cảm giác khó chịu bắt đầu len lỏi trong lòng cô, cô chán ghét nhìn thấy bọn họ,
những con người đáng ghế tởm!