Sau khi thay đỏi bộ đồ mặc ở nha của mình bằng bộ động phục nam ,Lan bước ra khỏi phòng thay đồ của khách sạn và hỏi chị họ mình đang sắp xếp lại đống hồ sơ :
-Chị Misaki -chan này ko lẽ chị định ở khách sạn luôn sao ,như vậy thì khó để che dấu thân phận lắm .
Để chồng hồ sơ nên bàn một cách ngay ngắn ,Misaki quay sang nói chuyện :
-Lân sau em làm việc xong hãy sắp xem cẩn thận lại giùm chị nhé Sakura .
Lan nghe vậy thì nói :
-em biệt rồi mà làm ơn chị trả lời câu hỏi chính của em đi .
Misaki bước vào phòng thay đồ vừa nói vọng ra :
-Ko nhà trường sẽ cho chị ở trong trường luôn ,vì điều đó sẽ tiện lời hơn khi cần liên hệ công việc với em .
Nghe vậy lan gật đầu như hiểu nói :
-Thì ra là thế ,nhưng ở trường chị hãy gọi em là Nhật đó ,đừng dùng tên Sakura đó _giọng nói ko tỏ ra hào hứng .
Ở trong phòng Misaki nghe vậy thì nói :
-Ừm chị biết rồi ,còn em từ nay hãy gọi chị là Ngọc nhé .
Nói xong Misaki bước ra ngoài với dáng vẻ hơn khác hôm qua .Nhìn chị Misaki từ đầu đến chân nếu hôm qua gặp thì chị ấy là 1 người nghiêm túc thì hôm nay lại cảm thấy chị họ mình là vẻ ngây thơ trong sáng với mái tóc đc thả ngang hông và cặp kính đc đêu trên mặt làm cho người khác khó nhận ra vì thay đổi màu tóc .
Thấy cô em họ ngớ người ,Misaki vui vẻ nói :
-Sao đẹp chứ ?
Lan gật đầu nói :
-đc đó ,mà cũng đúng thôi dòng họ chúng ta có tài cải trang rất tốt mà .Thôi chúng ta đi .
Nghe cô em họ nói vậy Misaki ấm ức nói :
-em chả dể thương chút nào ,khen chị giỏi 1 tiếng mà cũng ko đc keo kiệt .
Vừa bước ra khỏi phòng lan nói :
-chị mà ở đó cằn nhằn thì ngày đầu tiên chị nhận việc sẽ muộn đó .
Nghe vậy Misaki lập tức bước theo cô em họ và trong đầu thì nghĩ :-Trời nó ko biết đùa là gì chán quá đi .
Xuống cổng khách sạn Misaki nói ;
-chúng ta nên đi xe gì đây em ?
Nhìn cảnh mọi người đang ngắm nhìn chị họ và mình Lan nhún vai nói giọng bình thản :
-Xe đạp sẽ tốt hơn ,vừa tiện thể em rèn 1 chút thể lực nữa .
Nghe cô em họ mình nói vậy Misaki hỏi :
-Vậy hả ,nhưng chị nghĩ đi xe oto sẽ tốt hơn chứ .
Lắc đầu Lan nói :
-Ko đc em đã giả hồ sơ là gia đình bình thường rồi mà giờ lại đi oto của chúng ta nữa thì ko phải là lộ liễu quá sao .Với lại hôm nay em còn thi nữa nên em muốn ren luyện thêm 1 chút thôi ,đi sẽ dạp sẽ làm dc điều đó .
Nghe cô em họ mình giải thích Misaki nói ;
-Ừm nhưng mà xe đạp đâu ra bây giờ /
Đúng lúc đó có 1 người nên tiếng :
-Tiểu thư xe đạp đã chuẩn bị xong .
Lan nghe vậy nói :
-ừm cảm ơn .
Sau đó tiến lại xe đạp trước khi chạy đi còn nói :
-Mọi người cố lên nhé .
Mọi người làm việc trong khách sạn đồng loạt nói :
-Vâng thưa cô chủ .
Trên đường đi Misaki nên tiếng :
-Thật tuyệt khi gia đình chúng ta quyết mở thêm chi nhánh khách sạn kiểu Nhật ở Việt Nam nhỉ .
Gật đầu nhưng Lan ko nói gì mà đạp xe một cách bình thản bên cạnh chị họ mình ,và trong đầu nghĩ :nếu ko phải chị họ mình đi cùng thì mình có thể phóng nhanh rồi và ko uổng công mình nghiên cứu đường cái Hồ Chí Minh trước rồi nếu ko đi xe đạp mà ko biết đường chắc lạc quá .
Dừng xe đạp trước cổng trường trong cái nhìn ngạc nhiên của tấc cả học sinh của trường ,Lan ung dung dắt xe đạp vào trường .
Nhưng thông qua ánh mắt của mọi người Lan có thể cảm nhận đc ánh mắt khinh thường của học sinh trường này vì họ đều là con nhà giàu mà ,nhưng Lan ko coi ánh mắt đó ra gì vì đã quen với những điều này từ hồi còn nhỏ rồi và nó khiến cho Lan có thêm dũng khí để cố gắng hết sức mình .Đó là những gì Lan đã học đc từ người bà của mình .
Đi vào sân ,Lan thấy từ xa 2 cô bạn mình đang chạy đến biết chắc rằng Lam ko sao ,tự nhiên Lan mỉm cười và điều đó khiến cho
Misaki đi bên cạnh cạnh cảm thấy lạ nên nói nỏ vào tai Lan:
-em vừa mới cười hả /
Nghe vậy ,Lan nhìn xung quanh và thấy ánh mắt học sinh nữ đang nhìn mình biết mình đã lộ sơ hở nên ngay lập tức Lan điều chỉnh lại khuôn mặt bằng vẻ lạnh nhạt thường ngày và nói :
-Có sao em ko biết .
Biết cô em gái mình ko muốn nói nên Misaki cũng ko muốn hỏi thêm .
Thấy Lan ,Phương nhanh tay kéo Lan chạy đi ,trong sự ngạc nhiên của Misaki .
-Ko ngờ em cũng có bạn đó ,nhưng ko cần đi nhanh mà ko chào gì bà chị này sao _lảm nhảm trong miệng .
Sau đó nhìn thấy mọi người đang nhìn chăm chú mình thì Misaki bỏ đi .
Ở chỗ bí mật thật ra là vườn trường nơi ko ai đến bọn nó ngồi xuống và Phương là người mở đầu câu chuyện :
-Hôm qua cậu đi đâu cả đêm mà ko về vậy hả /_kề sát khuôn mặt vào lan .
Nhìn ánh mắt Phương ,Lan biết mình khó nói dối nhưng Lan ko thể nói mình đã làm gì vì đó cũng là điều bí mật ko thể tiếc lộ ,nên Lan đàng phải nói dù cảm thấy hơi khó chịu khi họ là bạn của mình mà mình lại nói dối ,nhưng dù sao đấy cũng chưa là nói dối mà .
-À thì hôm qua chị họ mình muốn gặp mình nên mình ở lại chỗ chị ấy
thôi mà ._cười giả lả .
Nghe vậy Lam lúc này nên tiếng :
-Sao chị họ cậu sang Việt Nam ,mà mình từ trước tới giờ có nghe cậu nói gì về gia đình đâu mình còn tưởng cậu chỉ có mẹ và anh thôi chứ .
Bất ngờ khi nghe vậy và Lan chợt nhớ ra mình chưa bao giờ nói gì về mình nên đàng giả lả nói :
-Ừm thì các cậu ko hỏi nên tớ ko nói thôi mà _ngải đầu ngượng ngùng .
Nghe vậy Lam và Phương nhìn nhau và gật đầu vì đúng là từ trước giờ mình chưa hỏi nên đang nói :
-vậy hả .
thấy vậy Lan biết mình thoát nạn rồi nên hỏi ;
-mà có chuyện gì ko ?
Lam nghe vậy thì thành thật nói :
-Ừm thì tối hôm qua bọn mình bị bắt .._nói đến đây tự dưng Phương bịt miệng Lam lại nói :
-Ko có gì đâu .
Dù đã biết chuyện gì xảy ra nhưng lan vẫn hỏi để đánh lạc hướng vì tối hôm qua đã phát ngôn ra và hình như Phương đã nhận ra rồi ;
-Vậy là các cậu bình yên hả ,nhưng mà từ giờ hãy cận thận hơn đó họ sẽ hành động ác hiểm hơn đó .
Nói xong tụi nó nhìn nhau và đều đồng chung suy nghĩ như vậy .
Bước vào hội trường cuộc thi ,Lam nên tiếng :
-cậu chuẩn bị tinh thần chưa Nhật ?
Chưa kịp trả lời thì có tiếng của Quân :
-Sao cậu liệu có thắng ko Nhật -ánh mắt thách thức .
Lan nhìn thẳng vào ánh mắt đó ,bình thản nói :
-Tùy hứng của tôi à thích thì tôi thắng mà buồn buồn thì tự động cậu suy nghĩ đi _nói 1 câu móc Quân .
Biết Nhật đang nhắm vào mình ,và Quân cũng ko hiểu sao mình vừa thấy Nhật thì muôn gây chuyện ,vì thế Quân nói :
-Tôi cấm cậu thua đó .
Lan nhìn vậy nhún nhún vai trả lời 1 cách bình thản trên khuôn mặt ko biểu lộ một cút gì là quan tâm đến câu nói đó cả :
-Vậy hả ,nhưng đó là quyền quyết định của tôi à .
Thấy thái độ đó của Nhật ,Quân tức giận nhưng ko thể nói gì vì câu nói của Nhật hoàn toàn đúng ,nhưng Quân vẫn nhìn Lan với ánh mắt khiêu chiến riêng Lan thì nhìn thấy vậy tự dưng nghĩ :-Trời ko biết hắn ta nhìn mình bao lâu đây ,làm ơn biến lẹ cái coi .
Nhìn nhau Lam và Phương ngạc nhiên khi lần đầu thấy Lan nói nhiều như vậy ,mọi lần bọn nó chỉ thấy Lan đối với người mà mình ko ưa thì
Lan sẽ ko nói 1 câu gì mà bây giờ ….Nhìn nhau ko biết Lan đang nghĩ gì trong cái đầu đó nữa .
Trước ánh mắt của bọn hắn chiếu vào, bọn nó thì ko biết sao thì Phương nên tiếng :
-các cậu nhìn gì đó hả ?
Nghe vậy Lâm nói :
-Thì thích nhìn vậy thôi bộ ko cho tụi này nhìn sao ?
Lam nghe vậy nhìn bọn nó nói 1 câu :
-Không .
Nghe vậy thì từ dưng Huy đang nhìn Lam nói :
-Ko thì thôi ,có gì phải nói như vậy ko ?
Lam ko lên tiếng nhìn 2 con bạn như cầu cứu cuối cùng Lan đàng phải nên tiếng khi thấy Phương lắc đầu khi mình nhìn qua ;
-Vậy thì nhìn sang chỗ sang giùm cái _giọng nói đang thép .
Nghe vậy Quân nên tiếng :
-Trời các cậu là con gái hay sao mà sợ người ta nhìn hả /
Đồng loạt bọn nó nói :
-Tại tụi này ko thích ai nhìn thôi ,mà bộ mấy người sao cứ nói tụi này là con gái hả ?
Nghe vậy ko biết sao Lâm nhìn Phương với ánh mắt gian trá :
-vậy thì các cậu giám kiểm tra sức khỏe của trường ko?
Nghe vậy Lam và Phương hơi do dự vì biết mình mà vào kiểm tra sức khỏe thì rất có thể sẽ bị lộ dù lộ ,riêng Lan thì ung dung nói ;
-OK thôi có gì đâu phải sợ .
Nghe vậy tụi hắn do dự khi thấy Nhật nói vậy thì im lặng ,đúng lúc đó tiếng nói của một cô gái vang nên :
-Anh Thắng .
Nghe vậy đồng loạt bọn hắn và bọn nó quay lại nhìn và thấy Quỳnh Trâm và Lâm nên tiếng :
-Ủa sao em lại đến đây .
Lan nhìn Quỳnh và suy nghĩ :ko biết cô bé này có phải thích Phương ko nhỉ nhìn ánh mắt kia thì ….thôi chờ xem đã nhưng nếu là vậy thì khó đây .
Và Lan nhìn chằm chằm em gái của Lâm .
Quỳnh Trâm nghe anh hai hỏi thì quay sang nói :
-Ủa anh 2 cũng có ở đây nữa hả /
Lâm nhìn cô em gái mình và hỏi :
-Vậy trả lời anh hôm nay em đến đây làm gì /
Nghe vậy Quỳnh Trâm nhìn Thắng rồi nói :
-Thì em đang theo đuổi 1 người thôi .
Nghe thấy câu nói đó Lan biết ngay người mà cô bé này nói là ai ,nhưng nhìn lại 2 cô bạn đang nhìn với ánh mắt tò mò thì lắc đầu nói nhỏ :trời ko biết mình nên vui hay nên buồn đây hả trời .
Còn Lâm nghe cô em gái nói vậy thì ngạc nhiên nói :
-Ủa ,em định tán em rể hả ,nhưng mà dù sao 2 người cũng có hôn ước thì cần gì tán nữa hả em gái yêu quý .