Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Chương 97



“Lan, cậu đừng cười như vậy, thật đáng sợ nha!”

Lam bất giác vì nụ cười của Lan mà mỗi lúc một lùi xa hơn, cuối cùng lại lùi vào lồng ngực của ai kia. Cảm nhận có một vòng tay ôm lấy mình, Lam cũng nhanh chóng vùi mặt vào trong đó. Ánh mắt ác quỷ kia của Lan làm Lam sợ, lúc nãy ở trên xe cơ hồ cô đã muốn bỏ xe mà chạy rồi nhưng may sao cô vẫn còn nhớ đến đây chính là con bạn thân của cô.

Lan thu lại biểu cảm trên mặt rồi trừng trừng nhìn Lan. Bạn bè mà Lam lại có cái phản ứng đó, thật làm mất lòng nhau mà!

“Lâm, cho tôi mượn điện thoại của cậu!”

Lâm thấy cánh tay Lan chìa ra trước mặt mình, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Cô mượn điện thoại của anh làm cái gì chứ?

“Lan, lấy điện thoại của tớ này! Đồ của hắn ta không nên dùng!”

Phương hùng hổ tiến lên rồi lấy chiếc điện thoại của mình để lên tay Lan nhưng đến nắm Lan cũng chẳng nắm, ánh mắt Lan lạnh băng liếc nhìn Phương một cái, cô nàng hiểu ý lập tức rút tay về, nhường lại mọi sự cho Lan.

Ánh mắt mọi người đều dõi theo Lan. Cô không chỉ đơn giản mượn điện thoại, tất có điều gì đó ẩn giấu trong đó

Lâm dù không biết Lan sẽ làm gì nhưng cũng nhanh chóng rút điện thoại ra đưa cho Lan, dù sao trong điện thoại cậu cũng chẳng có gì quan trọng

Lan vừa thấy điện thoại của Lâm liền thu tay về, cô không cần cái điện thoại kia.

Nhìn thấy cánh tay Lan thu về, mọi người không khỏi sững sờ cũng khó hiểu. Tại sao? Rõ ràng cô nói muốn điện thoại của Lâm nhưng tại sao khi Lâm đưa điện thoại ra cô lại thu tay về? Con người Lan thật khó hiểu

“Mày đang bỡn cợt bạn trai của tao à?”

Tuyết cùng Thư hùng hổ tiến lại, ngay khi đứng trước mặt Lan, Tuyết còn giơ cao tay định cho Lan một bạt tai nhưng tay còn chưa chạm đến mặt Lan, cái tay của nhỏ đã bị Quân bắt được rồi lạnh lùng hất mạnh ra. Tuyết theo lực đạo của Quân mà ngã nhào ra đất.

Một màn trước mặt đã làm cho Tuyết cùng Lâm vô cùng ngạc nhiên, càng làm cho nghi hoặc của Huy từ đầu đến giờ đi đến hồi đáp! Cậu đã có thể chắc chắn 100% Quân thích Lan, không còn nghi ngờ gì nữa.

“Anh Quân anh làm cái gì vậy?”

Tuyết đứng dậy, vừa phủi quần áo vừa khó chịu nhìn Quân

“Cô dám đụng vào một cọng tóc của Sakura, tôi không tiếc mà phế đi cái tay tác oai tác quái kia đâu!”

Lâm sững sờ, Quân đang nói cái gì? Bạn của cậu lại có thể đứng đó đe dọa bạn gái của cậu chỉ vì con nhỏ mà cả 2 người đều ghét, trời ơi, cậu có nghe nhầm không?

“Sakura mà Quân luôn miệng gọi là cậu hả Lan?”

Phương cũng ngạc nhiên không kém, đầu cô không thể nào tiếp nhận được thông tin này nên đâm ra nghĩ Sakura không phải Lan. Nhưng rõ ràng vừa rồi Quân đã che chở cho Lan kia mà, trong khi đó miệng thì cứ gọi tên Sakura. (Vì trước giờ bọn họ chưa từng nghe đến cái tên Sakura này nên mới có thể nghĩ như thế!)

“Tớ là Sakura!”

Lan hờ hững trả lời, cô biết thế nào Quân cũng bảo vệ cô, giống như những ngày tháng trước kia nên trước cánh tay của Tuyết, cô chẳng mảy may một chút.

Phương loạng choạng xém ngã. Lan là Sakura, Sakura là Lan. Quân lại bảo vệ Sakura, tức Quân vừa bảo vệ Lan, Quan hệ của hai người từ khi nào tiến triển tốt đến thế? Còn nhớ trước kia, hai người chính là những thành phần chiến tranh khốc liệt nhất trong nhóm bọn họ, thật không ngờ…đời lắm chuyện không thể ngờ tới!

Lan phớt lờ mọi sự chú ý của mọi người, tay nắm lấy tay Ben kéo đi.

Quân sững sờ, Lan lại có thể thản nhiên nắm tay tên con trai khác trước mặt cậu, còn nắm rất thân thiết a. Sao có thể…? Cậu còn chưa được nắm tay Lan kia mà! (em thấy so với nắm tay, anh còn chiếm lợi thế hơn ấy!)

Lan kéo Ben tới đại sảnh, tay cầm lấy micro rồi chậm rãi nói, khóe môi cũng nhẹ nâng

“Xin lỗi vì đã làm mọi người hoảng sợ. Đã có người rắp tâm phá hỏng đường đua vì mục đích riêng, một khi đường đua bị hỏng thì mọi người cũng biết hậu quả như thế nào. Vậy nên tôi sẽ không bỏ qua cho kẻ đó một cách dễ dàng. Tay đua South đã bị gãy tay nên cậu nhóc có lẽ sẽ không thể nào thi đấu được, đó có lẽ là một tổn thất lớn của cuộc đua năm nay. Nhưng không sao, năm nay không thi được thì còn lần sau. Thật xin lỗi vì làm mọi người mất nhã hứng, chúng tôi sẽ cho sửa đường gấp, 3 ngày sau cuộc đua sẽ bắt đầu lại từ đầu, các tay đua hãy chuẩn bị thật tốt. Tôi xin hứa với mọi người chuyện này sẽ không tiếp diễn. Còn nữa, lần này tôi về cũng chỉ để đứng ra khai mạc giải đấu, thật sự thì tôi đang có một việc vô cùng quan trọng, vậy nên những cuộc đua sắp tới sẽ do anh Ben thay tôi chủ trì, cũng chính là giám khảo, kiểm soát trường đua. Anh ấy là người thân cận của tôi nên mọi người có thể tin tưởng. Hẹn gặp lại mọi người ở vòng chung kết!”

Lan nói rồi cúi người chào tất cả mọi người. Sau đó cô mới nhìn đến khuôn mặt giờ phút này đã nhăn nhó đến khó chịu của Ben, khóe môi không khỏi nâng nhẹ. Muốn bám đuôi cô mãi sao, còn khuya!

Lan sải từng bước chân về phía mọi người, phía sau Ben không ngừng đuổi theo, miệng cứ luôn miệng cằn nhằn

“Sakura, em làm như thế không được. Sao em không hỏi ý kiến của anh? Anh không biết gì về đua xe hết, hơn nữa em làm thế cũng chỉ vì không cho anh theo em thôi mà!”

“anh biết thế là tốt. Tôi đã nói rồi, anh nên quan sát màn đua lúc nãy, nó sẽ tốt cho anh!”

Thì ra là thế, giờ anh mới hiểu hết ý tứ trong câu nói kia của Lan. Thì ra ngay từ đầu cô đã muốn cắt đuôi anh.

Được lắm, Sakura, em được lắm!

Quân nhìn khuôn mặt đầy vẻ oán giận kia của Ben thì không khỏi bật cười, nỗi buồn chiếm cứ trong lòng cậu lúc nãy cũng biến đi đâu mất. Từ hôm nay cái đuôi của Sakura đã biến mất rồi, thật thuận tiện cho cậu để lấy lòng người đẹp!

Lan quay sang nhìn Lucas một cái, cậu nhóc hiểu ý liền khởi động thiết bị gì đó. Mọi người nhìn Lan trao đổi ánh mắt với Lucas mà không hiểu gì cả, cô bao giờ cũng thần bí như thế!

“Tuyết, cô đừng có giả vờ đáng thương nữa! Cô làm như thế thì lấy được sự thương hại của ai cơ chứ? Đến bạn trai cô còn đứng nhìn không nói được nửa lời thì cô diễn trò cho ai xem?”

Tuyết nghe xong câu nói kia của Lan, sự tức giận cùng xấu hổ đồng loạt dâng lên cùng một lúc nhưng bộ dáng vẫn luôn tỏ ra yếu đuối như thế.

Lâm tức giận khi nghe câu nói kia của Lan, thân hình nhanh chóng xông ra trước chặn trước mặt Tuyết. Cô nói như thế chẳng khác nào nói cậu là kẻ máu lạnh vô tình, thấy bạn gái mình bị người ta khi dễ mà vẫn trơ mắt nhìn

Lan nhếch nhẹ khóe môi, một nụ cười nửa miệng lập tức hiện ra. Con người thật thích để ý đến cái thể diện không đáng một xu kia.

Quân thấy Lâm xông ra, bản thân cũng nhanh chóng đứng trước mặt Lan, che chắn cho cô. Mọi người lại kinh ngạc một lần nữa, trong khí đó Thư chỉ có thể căm hận mà nhìn Quân mà thôi! Cô cứ nghĩ chỉ cần ba mẹ Quân ngăn cản, tình thế sẽ thay đổi, nhưng Quân một lần rồi một lần đều nghĩ đến Lan, đến một chút tâm niệm về cô cũng không có. Như thế càng làm cho cô căm ghét Lan hơn, cô coi Lan giống như hồ ly tinh đánh mất hạnh phúc của người khác vậy!

“Quân, cậu làm cái gì vậy? Cậu bị con nhỏ Lan này bỏ thuốc rồi hả? Khi xưa cậu ghét nhỏ ta lắm mà!”

Lâm trừng mắt nhìn Quân, cố gắng khơi lại những kí ức mà cậu nghĩ Quân đã đánh mất kia cho Quân nhớ, nhưng Lâm nào biết được câu chuyện của hai người, giữa bọn họ không đơn giản chỉ có chữ ghét, trong đó còn có chữ tình, chữ nhớ và chữ yêu nữa. So với chữ ghét kia thì 3 chữ tình nhớ yêu còn lớn hơn ngàn lần. cái tình mà Quân mang trong lòng đã kéo dài hơn mười năm, cái nhớ mà một giây một phút Quân cũng khắc ghi kia cũng đã kéo dài hơn 10, và cuối cùng cái sự yêu, yêu đến mức điên loạn, yêu không biết năm tháng kia của Quân cũng đã kéo dài hơn mười năm, và đến bây giờ khi người con gái kia đã xuất hiện, Quân càng yêu nồng nàn, yêu tha thiết hơn nữa. Cho dù cậu có bị bỏ thuốc đi chăng nữa thì cậu có thể chắc chắn một điều rằng sự mê lụy đó cũng không thể nào sánh bằng cái sự đắm chìm của cậu trong tình yêu của Lan như bây giờ.

“Tớ không cho phép cậu tổn thương Sakura!”

“Cậu cứ luôn miệng Sakura, Sakura, con nhỏ Sakura kia quan trọng với cậu đến mức nào mà cậu cứ nhắc mãi như thế?”

Lâm bực bội nắm chặt lấy cổ áo của Quân, hai đôi mắt đen cứ thế mà xoáy vào nhau tạo thành tầng tầng lớp lớp giông bão

Quân đến một cái động tay cũng không có, vẫn tĩnh lặng như thế. Cậu nhìn thẳng vào Lâm, nhẹ nhàng thốt lên vài chữ mà những chữ đó chính là lời nói tận đáy lòng của cậu, cậu muốn Lan nghe, muốn Lan hiểu rõ

“Sakura là tất cả cuộc đời tớ!”

Lan sững sờ. Những lời đó giống như lời tỏ tình, lại giống như lời tuyên bố sở hữu, tuyên bố với mọi người cô là của cậu. Lan cũng thật không ngờ bản thân mình lại quan trọng với Quân đến thế, chẳng phải cậu yêu Thư sao? Chẳng phải trước giờ bạn gái, người yêu của cậu là Thư sao? Nếu là như vậy, ý tứ trong câu nói kia của cậu là gì?

Lâm từ từ buông cổ áo Quân ra. Cậu có thể nhìn thấy trong mắt Quân cái sự kiên định chưa bao giờ có. Giờ phút đó Lâm có thể chắc chắn một điều tình cảm mà Quân giành cho Lan là chân thật, giống như những giọt nước trong veo không một chút cặn bã. Quân yêu Lan như thế, tình cảm đó không đơn giản chỉ mới ngày một ngày hai. Rốt cuộc hai người bọn họ bắt đầu từ bao giờ? Rõ ràng 2 tháng trước đây bọn họ còn rất ghét nhau, chỉ sau khi Lan rời khỏi trường, chỉ sau khi Quân biến mất mọi chuyện mới thay đổi đến chóng mặt như vậy. Chẳng lẽ chỉ trong vài tháng bọn họ lại có thể xây dựng cái thứ tình cảm lớn đến thế này sao?

Không gian như lắng đọng lại. Cả trường đua cũng như lắng đọng lại. Có lẽ mọi người không để ý, bao nhiêu ngôn từ họ vừa nói ra đều lọt vào tai tất cả mọi người vì thiết bị Lucas bật lúc nãy chính là bộ đàm được nối thông với tất cả các loa trong trường đua này.

Vị vua của bọn họ vừa được tỏ tình, vị vua của bọn họ giờ đã có chủ. Phải chăng đó là chuyện vui?

Lan sau khi lấy lại bình tĩnh, liền đẩy Quân sang một bên. Vốn dĩ mọi chuyện cô muốn làm không phải việc này. Lan bước lên một bước đứng đối diện với Lâm, đồng thời cũng sóng vai với Quân. Ánh mắt cô lúc này chẳng thèm nhìn đến hai người con trai kia mà lại hừng hực lửa nóng nhìn vào cô gái đằng sau Lâm

“Tuyết, đừng có tỏ ra yếu đuối nữa. Cô Có gan bày ra một cái bẫy để giết người thì cũng có gan lãnh mọi hậu quả của nó chứ!”

Những lời buộc tội của Lan làm Lâm cùng tất cả mọi người vừa nghe đã chết đứng, kẻ đứng thì đứng sựng, kẻ ngồi thì một cái rục rịch cũng không có.

Ai có thể nghĩ đến kẻ bày ra một cái hố lớn như thế lại là một cô gái yếu đuối đang ngồi bệch dưới đất kia. Hàng loạt ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Tuyết, cả Lâm cũng nhìn về phía Tuyết, ai cũng nhìn Tuyết như chờ một lời giải thích

Tuyết vội vội vàng vàng đứng lên, vứt hết tất cả sự yếu đuối của mình mà nhào về phía Lan, đôi bàn tay định nắm lấy cổ áo Lan nhưng còn chưa kịp tới gần đã bị một cánh tay của Quân chặn lại. Nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Quân, Tuyết chỉ có thể đe dọa rồi đứng nép vào Lâm như một chú cún con

“Không phải tôi, cô sao lại độc ác vu oan giá họa cho tôi chứ!”

“Vu oan?”

“phải, không phải cô ghét tôi à? Chuyện cô vu oan cho tôi cũng đâu phải không thể xảy ra”

Lan nhếch khóe môi khinh bỉ, vu oan? Cô mà rảnh đến như thế sao?

“Cái này là của cô?”

Lan cầm lấy một móc khóa đưa lên cao, phía đuôi móc khóa là một hình chữ L uốn lượn được làm bằng vô vàng chỉ đỏ. Cô biết chủ nhân của nó là ai nhưng vì nghĩ có thể cô ta tham gia đua xe vô tình đánh rơi nên còn chưa buộc tội ngay nhưng sau khi nhận lời xác nhận từ Lucas, cô đã không còn nghi ngờ gì nữa.

Tuyết nhìn thấy móc khóa kia thì sững sờ người. Lâm thì chỉ biết trừng mắt nhìn Tuyết. Cậu không thể nào không nhận ra vì đó chính là móc khóa bọn họ tự chọn cho chính mình, móc khóa điện thoại kia của Lâm có hình chữ T cũng màu đỏ, đây có thể coi là móc khóa đôi của bọn họ đi. Lúc này Lan muốn Lâm lấy điện thoại cũng chỉ muốn xác nhận xem mình có nhận nhầm người hay không nhưng hay ho rồi, đâu có ngoài suy đoán của cô đâu

Mọi người hiểu ra mọi chuyện thì đều nhìn Tuyết bằng ánh mắt căm ghét, một màn đua xe ngày hôm nay lại sắp trở thành án mạng chết người vì cô ả này. Vậy mới thấy lòng người thật khó đoán, vừa rồi cô ta còn tỏ ra vẻ hết sức đáng thương nữa chứ!

Tuyết thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, lại thấy trong mắt Lâm tràn đầy giận dữ liền đứng dậy níu lấy áo Lâm

“Không phải em, không phải mà!”

Lâm bực bội hất tay Tuyết ra, thật không ngờ trước giờ cậu lại quen một người dơ bẩn, ác độc như vậy. Nhất thời hứng thú chơi đùa với cô ả lập tức biến đi đâu mất. Lâm lấy điện thoại của mình ra, tháo đi cái móc điện thoại kia rồi vứt xuống trước mặt Tuyết. Cậu thà bị mọi người nói là kẻ bội tình còn hơn bị người khác nói đến bạn gái mình là kẻ sát nhân, huống hồ gì trước nay cậu cũng chẳng có yêu cô ta thật lòng!

“Hết bà Hà lại đến cô. Một dòng họ nên không thể nào khác nhau được. Bà ta sao thì cô cũng vậy thôi! Một kẻ là hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác còn một kẻ thì âm mưu giết người không thành!”

Lam gắt gỏng khinh bỉ Tuyết, đến nhìn cô cũng chẳng muốn nhìn khuôn mặt dơ bẩn kia

Tuyết bị hết kẻ này đến kẻ khác khinh bỉ, trong khi đó Thư thì vội lẩn tránh, có lẽ cô ả cũng không muốn bị lây tiếng xấu là bạn của kẻ sát nhân.

Thấy Thư cứ thế bỏ mình mà đi, Tuyết càng thêm căm giận, kẻ thực hiện là cô, kẻ kiếm chuyện cũng là cô nhưng kẻ bày mưu chính là Thư kia mà. Sao cô lại bị khinh rẻ một mình như thế?

“Trong chuyện này, Thư cũng có phần! Kế này chính là do cô ta bày ra, tôi chỉ là kẻ thực hiện!”

Thư chưa kịp chuồn đã bị lôi vào trận chiến kia. Cô ta chân tay bắt đầu luống cuống muốn phản bác cũng chẳng phản bác được. Thư cứ lắp bắp

“Không phải tôi, không phải tôi!”

Quân quét ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta. Thì ra cô ta là loại người thâm độc đến như vậy, cô ta cũng giống mẹ cô ta mà thôi!

Lan hừ lạnh một cái. Ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.