Khí Nữ Mãn Thích

Chương 100: CHƯƠNG 100: ÁC MỘNG



CHƯƠNG 100: ÁC MỘNG

Tác giả: Luna Huang
Đến tối, Chung Hạng Siêu lại đến một lần nữa. Ôn Uyển nghe tiếng gõ cửa lại nhìn nhìn Tiết Nhu vẫn còn đang ngủ mới kéo chăn đắp kín rồi hạ rèm bước ra ngoài. Nàng mỉm cười nhìn chủ tớ Chung Hạng Siêu: “Chung thiếu lại đến a.”

Chung Hạng Siêu thấy người trước mặt đứng chặn cửa hoàn toàn không hề có ý định để hắn tiến vào ngũ quan liền vặn vẹo. Bất quá hắn cũng không tiện cho Ôn Uyển xem sắc mặt, chỉ có thể nhếch môi cười cho có lệ, “A Nhu ngủ lâu như vậy rồi, đừng nói với tiểu gia hiện tại nàng vẫn còn ngủ.”

“Chung thiếu quả nhiên hơn người nha, A Nhu đích xác vẫn còn đang ngủ.” Ôn Uyển không hề có ý định bước ra, cũng không hề có ý định dời bước cho người bên ngoài vào.

“Vậy để Bích Ngọc vào chẩn mạch cho nàng một lần đi, không biết trạng huống của nàng tiểu gia không an tâm.” Chung Hạng Siêu siết chặt quyền lại không thể làm được gì, “Cũng vừa lúc xem mạch cho Tiết đại thiếu phu nhân.”

“Được, chỉ là thiệt thòi Chung thiếu đứng ngoài rồi.” Ôn Uyển nói xong liền lách người sang một bên để Bích Ngọc bước vào.

Chung Hạng Siêu nghe thế lập tức đại duyệt cũng không có bao nhiêu tính toán Ôn Uyển nhốt hắn bên ngoài không gặp được A Nhu nữa. “Một chút cũng không thiệt thòi. Bích Ngọc mau vào đi.” Hắn thực sự sợ Ôn Uyển sẽ đổi ý a.

Bích Ngọc nhận lệnh bước vào, hai chân vừa vào phòng thì cửa sau lưng đã đóng lại để sắc mặt nàng không thể nào tốt lên được. Không lẽ Tiết gia đều là loại vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Ít nhất cũng để thiếu gia tiến thất chứ, bên ngoài lạnh như vậy.

“Bích Ngọc cô nương, bên này.” Thấy Bích Ngọc bước sang bên giường, Ôn Uyển lại đưa tay thỉnh sang bàn tròn gần đó. Bản thân đi đầu ngồi xuống đặt tay lên ý bảo bắt mạch cho mình trước.

Bích Ngọc cũng không nói gì nhiều, phản chính ai trước cũng thế thôi, đều là nàng không tình nguyện. Nàng bước đến đến bắt đầu chẩn mạch. Phải nói vị Tiết đại thiếu phu nhân này hoàn toàn không có bệnh lại cứ phải bắt nàng chẩn mạch, đây là muốn sớm hoài thai hay sợ chết?

Bất quá những thứ này đều không phải là nàng có thể tùy tiện hỏi. Mà người ta cũng không nguyện ý trả lời đâu.

Bích Ngọc vừa báo kết quả xong Ôn Uyển lại nói, “Bích Ngọc cô nương chớ trách chúng ta thất lễ, A Nhu thực sự không tiện gặp Chung thiếu, cũng không tiện nhận sự giúp đỡ từ hắn.”

Vừa nói nàng vừa moi hà bao ra lấy hai tờ ngân phiếu một trăm lượng Tiết Vân Lãng đưa cho nàng lúc trước, nhét vào trong tay Bích Ngọc, “Đây là bạc khám chẩn, còn thỉnh cô nương nhận cho.”

Bích Ngọc rất ngạc nhiên, tuy mỗi lần chẩn xong mạch cho Ôn Uyển nàng ta cũng sẽ đưa ít bạc, bảo là tấm lòng cảm tạ chứ không phải bạc chẩn mạch. Người ta nói thế nàng cũng không tiện từ chối, thế nhưng hôm nay. . .

“Cái này. . .”

“Là phí chẩn bệnh từ hôm đó đến này, tuy biết cũng không đủ nhưng trước mắt là như vậy, sau này sẽ bù thêm.” Ôn Uyển dịu dàng cười, dùng tay bọc tay của Bích Ngọc lại để nàng tay nắm chặt ngân phiếu.

“Thiếu gia nói. . .”


Bích Ngọc há mồm còn chưa nói hết câu Ôn Uyển đã lắc đầu nói: “Chúng ta không thể vô duyên vô cớ nhận đồ của Chung thiếu được, sau này ta sẽ thay A Nhu từng chút trả lại. Tấm lòng của Chung thiếu chúng ta đều thấy rõ, nhưng không thể chấp nhận được.”

“Thứ cho Bích Ngọc nhiều lời, vì sao Tiết đại thiếu phu nhân lại nói như vậy?” Bích Ngọc cũng không kiềm được tò mò của mình.

Ánh mắt của Ôn Uyển có chút ẩm ướt, dưới ánh nến mờ ảo phiêu đến chỗ Tiết Nhu nằm trên giường, muốn nói lại nhất thời không phát ra miệng được. Chỉ có thể nói lời khác, “Các ngươi cũng khuyên Chung thiếu chớ cố chấp nữa, A Nhu buông tay rồi.”

Bích Ngọc nghe lời này đầu óc như bị hỏa dược kích nổ, loạn một mảnh. Nàng nhìn theo ánh mắt Ôn Uyển, chỉ thấy thân ảnh mờ ảo của Tiết Nhu sau trướng mạn. “Lời này của Tiết đại thiếu phu nhân Bích Ngọc vẫn chưa hiểu.”

“Chung thiếu sẽ hiểu thôi.” Ôn Uyển thu hồi ánh mắt, mỉm cười, “Bích Ngọc cô nương có thể rời bước rồi, bệnh của A Nhu rất nhẹ không cần đến cô nương xuất thủ đâu.”

Bích Ngọc lại muốn nói gì đó thì Tiết Nhu trên giường có dị tượng để hai người đều dời lực chú ý qua đó. Chỉ nghe Tiết Nhu thở rất gấp, nàng lẩm bẩm rất nhiều thứ không rõ trong miệng.

Ôn Uyển vội đi qua nắm tay bàn tay đang quơ loạn của Tiết Nhu trên không trung, “A Nhu, A Nhu tỉnh tỉnh a.” Thì ra tâm bệnh nặng đến nỗi thành ác mộng, trách không được đối phó người không chút lưu tình như thế, thiết nghĩ từ lúc trọng sinh cho tới nay, Tiết Nhu mãi bị dày vò thế này đi.

Tiết Nhu mạnh mở to hai mắt ngập lệ, đột nhiên ngồi bật dậy ôm lấy Ôn Uyển khóc nức nở, “Đại tẩu.”

Ôn Uyển rất kiên nhẫn vỗ vỗ vai của nàng trấn an, “Đại tẩu ở đây, A Nhu sẽ không cô đơn.” Thấy tiếng khóc nhỏ đi nàng mới để Tiết Nhu nằm xuống, “Nào nằm xuống ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ tốt thôi.”

Tiết Nhu ngoan ngoãn nằm xuống, một tay nắm tay Ôn Uyển, một tay túm chặt chăn trên người, cả người không biết là lạnh hay sợ mà run lên bần bật, nhắm chặt mắt lại. Trái tim vì sợ vẫn còn nhảy thật mạnh trong lòng cũng chậm rãi an tĩnh khi nghe Ôn Uyển ngâm nga.

A đức phật từ bi, người lắng nghe tiếng oán than của ta, người để ta biết sai mà quay đầu.
Ta không tham luyến cũng không vướng bận nữa
Ta buông tha tình duyên khó bỏ
A đức phật cứu nạn, người lắng nghe tiếng oán than của ta, để ta mau chóng chạy ra khỏi con đường đen tối
Ta không tham luyến tình duyên hồng trần nữa, để hoa sen bồi bạn với ta.

Tiếng nức nở của Tiết Nhu nhỏ đi cuối cùng tan biến trong không gian Bích Ngọc mới ngây ngốc đứng lên phúc thân cáo từ. Nàng vừa bước ra đã hội báo hết những thứ mình biết cho Chung Hạng Siêu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chung Hạng Siêu nghe xong có chút gấp hỏi: “Vậy, đó là A Nhu nói với Ôn Uyển hay nàng ta tự nói?” Hắn không tin Ôn Uyển trọng sinh, thế nhưng lời kia. . .

“Là Tiết đại thiếu phu nhân nói, Tiết tam tiểu thư một mực ngủ, chỉ có gặp một hồi ác mộng tỉnh lại, rồi lại được dỗ tiếp tục ngủ.” Bích Ngọc nhớ lại bài hát ru của Ôn Uyển, sợ mọi chuyện không đơn giản thế đâu. Nhưng mà, rõ ràng thiếu gia biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng theo thiếu gia bao lâu nàng còn chuyện gì chưa phát hiện sao?

Chung Hạng Siêu lắc đầu, có lẽ Ôn Uyển thấy hắn truy thê vất vả nên mới nói thế thôi, do đó hắn lựa chọn bỏ qua lời kia. Sắc trời cũng không sớm nữa, ngày mai lại đến đi, A Nhu gặp ác mộng cũng không tiện ở lại quấy rầy nữa.


Mấy ngày ở trong miếu, mục đích ban đầu chính là cầu phúc, nhưng phúc thì chẳng thấy đâu, họa lại đầy ra đó. Tin tức Ly vương mượn tay người đoạt khánh truyền về đến kinh thành, hoàng đế không thể mắt nhắm mắt mở được nữa liền ban đất phong đuổi ra khỏi kinh.

Sau đó thêm Đậu Cương Đức mất tích bao lâu đột nhiên trở về vạch trần kế hoạch thu mua dân tâm, lại không nghĩ đến an nguy bách tính của Ly vương. Đại thần khắp nơi dân tấu để hoàng thượng phạt nặng thậm chí trút bỏ tước phong của Hách Liên Cẩm để cả kinh thành đều như trong dầu sôi lửa bỏng.

Hoàng đế vốn là nghĩ nếu mất khánh thái hậu sẽ sợ hãi không dám làm lớn chuyện, dù sao cũng là thể diện của quốc gia. Chính là như vậy nên hắn mới phóng tâm để Hách Liên Cẩm đoạt khánh. Không nghĩ đến Hách Liên Huân cư nhiên phá to chuyện này. Lại còn thêm một chuyện vốn nghĩ sớm đã được giải quyết kia nữa, cũng may sự kiện này xảy ra sau khi đã ban đất phong mạng của nhi tử hắn yêu thương nhất vẫn còn bảo trụ được.

Hách Liên Cẩm còn chưa động thủ đã bị người vu oan thì một lòng tức giận. Muốn minh oan rằng khánh không ở chỗ hắn không thể giá họa như vậy thì bị tiện nữ nhân kia chỉ đích danh. Hắn nhất thời tức giận một kiếm đâm chết người, vậy lại bị gán cho tội giết người diệt khẩu.

Ba tội danh khi không ập đến để hắn dấy binh tạo phản ở đất phong. Đương nhiên tất cả đều là sau khi về kinh mới xảy ra. Còn hiện tại mọi người đang cáo biệt phương trượng rời đi.

Chân của Tiết Nhu đã đỡ sưng rất nhiều, nhưng vẫn còn ho liên tục không dứt. Nàng được Ôn Uyển đỡ lên xe, Chung Hạng Siêu ở bên cạnh hỏi han nàng chẳng buồn để ở trong lòng nữa rồi.

Ba tỷ muội kia nhìn thấy Tiết Nhu cũng có chút kinh ngạc. Hơn một tuần ở đây chẳng hề gặp qua, mượn cớ đến thăm lấy lòng cũng không có cơ hội. Hiện tại gặp lại, dường như có khác rồi, nhưng khác ở đâu lại chẳng thể nói ra được.

Xe ngựa ròng rã chạy về kinh thành, chốc chốc Chung Hạng Siêu lại chạy đến nhưng lần này Tiết Vân Lãng sớm ở bên xe ngựa ngăn lại, vì vậy hắn không thuận lợi tiếp cận Tiết Nhu như lúc đến nữa. Sau khi biết chuyện của thê tử mình và Tiết Nhu, tâm trạng của hắn hỗn tạp không nói lên được đó là gì.

Chẳng trách Tiết Nhu thay đổi nhiều như vậy, trải qua quá nhiều chuyện lại phải tự gánh một mình, nếu không phải thê tử hắn cũng trọng sinh sợ là cả đời này nàng cũng chẳng thể mở lòng với ai. Hiện tại hắn biết chuyện đương nhiên giúp nàng một chút rồi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sau khi hồi kinh, Chung Lâm lại lần nữa đến phủ thay tử cầu thú Tiết Nhu. Tiết Triệt lại lấy lý do Tiết Nhu yếu đuối lại dễ sinh bệnh để từ chối, còn nói là nữ tế phải là người tay chân nhanh nhẹn một chút, không cần học cao hay làm quan chức, ít nhất cũng có một ít nghề nghiệp để có thể lo cho nàng đến già.

Đây khác nào nói Chung Hạng Siêu không nghề nghiệp, bất tài vô dụng, thân hình mập mạp chậm chạp, lại tay chân lóng ngóng đâu. Thế nhưng người ta nói đúng như vậy Chung Lâm còn biết nói gì nữa, chỉ có thể xấu hổ mà trở về thôi.

Ly vương tạo phản tại đất phong tự chiêu binh lập ủng, triều đình rối loạn một phen. Chung Lâm dẫn binh dẹp loạn tặc, đương nhiên cũng chẳng thể thiếu Chung Hạng Sâm cùng phụ tử Tiết gia.

Hiện tại rối loạn, triều đình cũng chẳng thể tổ chức khoa cử, do đó Chung Hạng Siêu muốn làm hài lòng Tiết Triệt cũng chỉ có thể theo đoàn người rời kinh. Trước đêm khởi hành, hắn vật vã trèo tường vào Tiết phủ.

Vật vã một hồi cuối cùng hắn lại để Lĩnh Hồ Điều Dong mỗi người một bên đưa hắn vào trong. Cái thân hình này quả thực để hắn không thể nào leo tường được. Chu Nhụ cùng Kiết Câu một thân mồ hôi trong đêm vì đỡ hắn leo tường cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quan cảnh thê lương đập vào mắt để tim hắn như ngừng đập. Nơi này so với lần trước hắn đến thì còn tệ hơn. Vậy đồ lần trước hắn tặng, tất cả biến hết đi đâu rồi?


Trong gió tuyết nhè nhẹ, hắn tiến đến trước cửa phòng Tiết Nhu. Bên trong đã tắt đèn, một mảnh tối om, thiết nghĩ nàng đã ngủ.

Đặt tay lên phiến cửa, tự kỷ trải lòng, “A Nhu, ngày mai ta rời kinh rồi, nàng ở lại phải biết tự bảo trọng chờ ta về, nhất định phải chờ ta trở về.” Trong lòng hắn lại nhớ đến lần tiễn Tiết Nhu đến biết viện, có lẽ cảm giác của hắn lúc này như nàng lúc đó vậy.

Nàng lúc đó thế nào nhỉ, quyến luyến không nỡ xa hắn, còn muốn ở lại cùng hắn. Thế nhưng hắn lại một mức thấy nàng phiền phức chỉ hận không thể để nàng biến mất lập tức mà thôi.

Tiết Nhu chỉ vừa thổi tắt nến mà thôi, nàng vẫn đang ôm lấy chăn suy nghĩ cách kiếm bạc nên chưa sử dụng an thần hương. Nghe được âm thanh của Chung Hạng siêu, đôi mày của nàng cau lại, hắn lại đến còn vào giờ này? Mau cút đi đi, nàng chán ghét khi nhìn thấy hắn.

“Mấy hôm nay không gặp nàng cũng chẳng biết sức khỏe của nàng thế nào rồi. Hỏi thì đại tẩu của nàng chẳng mở miệng nói, còn mang bạc đến Bách Thảo đường. . .ai. . .thật ra nàng muốn thế nào đây?” Chung Hạng Siêu vừa nói vừa thở dài mấy lần.

Tiết Nhu vốn nghĩ hắn nói một chút sẽ rời đi, thế nhưng một khắc trôi qua hắn vẫn đứng ngoài đó lải nhải một mình? Đây để nàng phát cáu bật người ngồi dậy. Không ngủ phải để cho người khác ngủ chứ, đành rằng nàng cũng chưa định ngủ nhưng nàng cũng cần yên tĩnh suy nghĩ cách kiếm bạc mà.

Cứ tưởng hắn nói mệt sẽ tự biết im, không ngờ hắn lại lải nhải không hề biết mệt. Quá quắc, thật sự là quá quắc, như thế nàng làm sao ngủ được nữa. Tung chăn xuống giường, nàng mặc y phục lên, khoác áo lên vai mở cửa bước ra ngoài.

Trong nháy mắt của mở, Chung Hạng Siêu thấy được người trong lòng để hắn ngốc lăng đứng đó nhìn. Ai mà nghĩ tới nàng chưa ngủ còn là bước ra như vậy. Nàng ra đây nhất định không phải nghe hắn nói đâu, sợ là muốn mắng hay đánh hắn đây.

Chỉ là Tiết Nhu bước ra cũng chẳng phải lưu ý đến hắn hay muốn tính sổ ý hắn, nàng là muốn đổi phòng ngủ. Đến ngủ cùng Thanh Sơn hay Thúy Liễu đều tốt hơn nghe hắn lảm nhảm. Nàng như nhìn không thấy, lướt qua hắn, bước đến phòng của nha hoàn trong viện.

Chung Hạng Siêu nhanh tay bắt lấy áo của nàng. Nàng lại hất áo ra khỏi vai của mình, thoát khỏi sự nắm bắt của hắn.

“A Nhu, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Cầm áo của nàng trong tay, hắn vắt lên vai lại bắt tay áo của nàng, nắm chặt không buông. Rất sợ buông ra nàng sẽ biến mất khỏi tầm mắt của hắn vậy.

“Nàng muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đừng im lặng như vậy.” Năm đó nàng ngồi trên mộc lăn, không nhìn hắn, không phản ứng, cũng chẳng nói gì. Hiện nay nàng có thể hoạt động, mắt cũng không nhắm nhưng chẳng nguyện nhìn hắn, chẳng buồn nói với hắn lời nào.

“A Nhu.”

Tiết Nhu kéo không được tay áo cũng mặc kệ. Nàng bước thẳng đến nhỉ phỏng, nhẹ đẩy của phòng của nha hoàn ra, rồi bước vào đóng cửa lại, để cánh tay áo to rộng bị Chung Hạng Siêu nắm kia kẹp ở ngoài cửa. Trong phòng luôn sáng đèn vì không biết lúc nào tiểu thư sẽ gọi nên các nàng chưa từng tắt đèn khi ngủ.

Nàng cởi kiện áo ngoài đó ra, mắt nhìn ba nha hoàn đang hoảng sợ tỉnh mộng sững sờ ngồi trên giường kia. Bọn họ mặt mặt tư không giải thích được vì sao Tiết Nhu đến, mà Thúy Liễu nhìn không thấy chỉ có thể ôm chặt lấy chăn.

Tiết Nhu không nói lời nào chỉ chỉ ngoài cửa. Nàng bước đến giường rất tự nhiên nằm xuống nhắm mắt lại.

Thu Thủy tò mò chạy đến nhặt áo ngoài bị Tiết Nhu ném xuống đất lên, rồi mở hé cửa nhìn ra ngoài. Chỉ thấy Chung Hạng Siêu đứng đó cầm tay áo không buông. Nàng cũng chẳng biết nên có phản ứng gì mới tốt.

Thấy Tiết Nhu chẳng để ý đến sự tồn tại của mình, mà gương mặt của Thu Thủy xuất hiện tại khe cửa, Chung Hạng Siêu buông tay áo ra, hơi cúi đầu. Hắn cầm áo của nàng được khoắc ở trên vai hắn, tay nắm thật chặt đưa lên mũi. Mùi trà xanh thơm mà lan truyền từ khoan mũi đến tim, đây mới là A Nhu của hắn.

“Xem như A Nhu tặng ta lễ vật tiễn biệt vậy.” Nói xong hắn xoay người rời đi.


Thu Thủy nhìn thấy hắn biến mất trong màn đêm, đóng sầm cửa lắp bắp hỏi: “Tiểu. . .tiểu thư. . .hắn. . .”

Thanh Sơn vẫn im lặng đắp chăn cho Tiết Nhu xong nói: “Ngủ thôi.” Người cũng đi rồi, bất quá là một cái áo tiểu thư bỏ lại, cái gì mà tặng với không tặng ảnh hưởng thanh danh của tiểu thư nhà nàng. Bất quá, tiểu thư không nói nàng cũng lười để ý.

Thúy Liễu vẫn ngốc lăng khí nghe Thu Thủy gọi Tiết Nhu. Vì sao tiểu thư đột nhiên đến chỗ các nàng mà không gọi các nàng đến đó? Cảm nhận được là Tiết Nhu nằm bên cạnh mình, nàng chậm rãi nằm xuống nói: “Tiểu thư gặp ác mộng sao? Chi bằng Thúy Liễu kể chút cố sự cho người nghe nhé.”

Tiết Nhu nhắm mắt nhưng vẫn đáp ứng để nàng ta kể chuyện. Tự nhủ với lòng, mọi chuyện đã qua rồi, nàng không nên quay đầu nhìn lại, cũng không nên để trong lòng nữa.

Nửa đêm, đột nhiên Tiết Nhu đưa hay tay lên bắt lấy cổ áo, sắc mặt đỏ bùng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Trán đầy mồ hôi, từng hạt từng hạt nặng nề dọc theo viên trán chảy xuống, sau đó ẩn vào trong tóc.

“Không đúng, đều không đúng.”

Thúy Liễu cùng Thanh Sơn ngồi bật dậy mỗi người một bên lay tỉnh nàng.

“Tiểu thư, người làm sao, mau tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a!”

“Tiểu thư, tiểu thư. . .”

“. . .”

Đôi mắt của Tiết Nhu đột nhiên mở thật to, trừng lên trần nhà, sau đó nàng hất tay của hai nha hoàn ra ngồi bật dậy thở dốc. Lúc nãy, lúc nãy nàng đột nhiên thấy ác mộng, thấy bản thân trở về năm đó.

Nàng không còn gì với Chung Hạng Siêu nữa, làm sao lại thấy được tràng cảnh năm đó được. Trong mộng, nàng thấy mình ngu ngốc vô cùng, bị lừa gạt trắng trợn như vậy mà vẫn có thể tin là thật. Cũng may thần trí của nàng vẫn chưa bị trầm luân toàn bộ.

“Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Tiết Nhu quay đầu, vẻ mặt vẫn còn phát hoảng chưa hồn hồn nhìn hai nha hoàn ở hai bên. “Lúc nãy ta đã nói qua những thứ gì?” Sẽ không có gọi tướng công ra miệng chứ?
Thanh Sơn do dự một lúc mới đáp, “Không, không có nói gì cả?”

Tiết Nhu hoài nghi nheo mắt nhìn Thanh Sơn, lại quay sang Thúy Liễu hỏi: “Thật không có?”

Thúy Liễu mạnh gật đầu một cái xác định lời nói kia, “Thật không có.”

Tiết Nhu đảo mắt sang chỗ nằm bên cạnh Thanh Sơn, thấy trống rỗng không người liền hỏi, “Thu Thủy đâu?” Sẽ không phải nàng ta nghe được gì rồi đi cáo trạng rồi chứ?

Thanh Sơn từ dưới gối rút khăn tay ra, thấm mồ hôi cho Tiết Nhu, “Chắc lại ra ngoài rồi, dạo này đêm nào nàng cũng đi nhà xí mấy lần, bảo đi đại phu lại không chịu.”

Tiết Nhu rũ mi trầm ngâm một lúc lại nằm xuống, “Ngủ thôi.”

Hai nha hoàn ngoan ngoãn nằm xuống, căn phòng lại quy về yên ắng như lúc ban đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.