Khí Nữ Mãn Thích

Chương 101: CHƯƠNG 101: ÂM MƯU



CHƯƠNG 101: ÂM MƯU

Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm hôm sau, đại đội binh mã xuất thành, làm cả kinh thành như muốn lật trở lại. Mà ở Yên Hà trai, Tiết Nhu đang ngồi sau án tính toán số bạc trả về Chung gia. Nhất là kiện y phục [Ngân Hải Nhai Trung], nàng tuyệt đối không đem nó trả về đâu, xem như nàng mua lại thôi.

Cửa sổ để mở, lâu lâu lại có một đóa hoa tuyết từ ngoài bay vào động trên búi tóc nhỏ của Tiết Nhu. Sau đó gặp hơi ấm từ lư hương mà tan thành nước thấm vào trong búi tóc.

Ngoài trời một mảnh trắng vì tuyết, trên bầu trời cao lại hôi mông mông u ám như sắp mưa lại xuất hiện một con chim nhỏ có bộ lông đỏ rực chói mắt. Nó như không sợ lạnh sải rộng cánh, bay về hướng phòng của Tiết Nhu, rất nhanh đậu trên giá bút lông của nàng.

“Thiếu gia đi rồi, thiếu gia đi rồi.”

Tiết Nhu chẳng thèm nhìn nó, vẫn chuyên tâm gõ gõ bàn tính gỗ tạo thành những âm thanh lách cách. Sau đó lại cầm bút lông lên viết viết vào sổ, mắt cũng chưa từng đảo đến chỗ Xích Diễm một lần.

Xích Diễm thấy không được quan tâm liền từ giá nhảy xuống, bay đến cuốn sổ trước mặt Tiết Nhu. Chân nó đặt ngay vào nơi nàng sắp hạ bút, đem lời lặp lại một lần.

Tiết Nhu bất đắc dĩ phải đáp lời, “Đã biết.”

“Thiếu gia không cho theo cùng.” Nó lại mách lẻo với Tiết Nhu việc Chung Hạng Siêu bỏ nó lại. Đây đồng nghĩa với việc nói nói với nàng không người nuôi nó, nó đang tứ cố vô thân.

“Vậy lưu lại đây đi.” Người ta đã đến nói đến như vậy rồi, nàng không phải vì Chung Hạng Siêu mới thu lưu nó, đơn giản nó từng bầu bạn cùng nàng những lúc nàng cần có người bên cạnh nhất mà thôi.

Xích Diễm nghe vậy liền dời sang hai bước nhỏ để Tiết Nhu có thể viết một từ xuống giấy dưới chân nó. Mắt to tròn nhìn nhìn ngòi bút lông nhọn vẽ ra từng nó, mỏ cong cong mấp máy nói: “Thiếu gia biết vẽ.”


Tiết Nhu không đáp nó nữa mà treo bút lên châm chút trà vào nghiên rồi bắt đầu mài mực. Bất tri bất giác nàng nói, “Ngươi nói, nếu mang ngươi đi mãi nghệ có phải kiếm được bạc hay không?”

Xích Diễm nghe xong không biết nó hiểu hết ý của Tiết Nhu hay không, chỉ nhìn nàng nói, “Thiếu gia nhiều bạc, thiếu cứ lấy.”

“Không cần.” Tiết Nhu lạnh nhạt thả ra hai chữ, kế tiếp liền loại bỏ suy nghĩ dùng Xích Diễm mãi nghệ trong đâu. Một con sủng vật suốt ngày chỉ biết đến chủ nhân nó mang đi đâu cũng bất tiện, nhất là con vật nhỏ lẻo mép này.

Xích Diễm vỗ cánh bay lên đầu vai của Tiết Nhu. Hai chân nhỏ bám vào áo nàng, cánh đỏ chói mắt phủi phủi hoa tuyết động đến mái tóc đen kia, “Nhiễm bệnh thiếu gia đau lòng.”

Tiết Nhu không chút lưu tình bắt nó thả xuống bàn xong liền giận dỗi đứng lên đi ra chỗ khác. Trước đó còn không quên ném lại cho nó một câu: “Nếu muốn ở lại đây, đừng nhắc người đó trước mặt ta.”

Xích Diễm không bay theo nàng nữa, nó đứng trên bàn, đưa đầu vào trong cánh không nói gì. Có lẽ nó cũng thất vọng vì sự vô tình của Tiết Nhu, hoặc nó đang buồn thay cho Chung Hạng Siêu. Thế nhưng nói gì đi nữa, nó vẫn thích Tiết Nhu hơn Lạc Bích Nhu, vì vậy nó mới hay đến chỗ nàng.

“Thanh Sơn.” Đứng ở cửa, Tiết Nhu hô lớn một tiếng.

Thanh Sơn đang quét sân liền cầm chổi chạy đến, “Tiểu thư có gì phân phó?”

Tiết Nhu cầm một phong thư, bên trong toàn ngân phiếu đưa cho nàng, “Đến Bình An bá phủ giao cho quản gia, nói với hắn đây là số tiền lần trước nhờ Chung Hạng Siêu mua hiện trả lại. Đây là một phần ba, số tiền còn lại sẽ trả sau, đã có nói trước với hắn.”

Đầu trống rỗng, Thanh Sơn đưa tay máy móc nhận phong thư, còn chưa biết nên nói gì cho tốt. Đột nhiên trả tiền, là tiền những vật dụng lần trước đó sao. Ngón tay nàng bất giác bóp bóp phong thư, không mỏng đâu nha.

“Nhớ kỹ phải đứng trước cửa phủ mà trả, còn có, nói to một chút để dân chúng nghe được.” Đây là ngân phiếu lần trước bán đề thi, bất quá cũng chỉ trả được một phần ba mà thôi. Nếu không phải nàng đã chia hết đồ cho những người khác thì hiện tại đã toàn bộ mang đi trả về hết, sau đó bù thêm chút bạc.

“Vâng.” Phải mất ba cái chớp mắt Thanh Sơn mới có thể bật thanh mà rời đi.


—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu nhìn bóng lưng của Thanh Sơn vừa tiêu thất ở viện môn lại thấy người khác đến để mắt nàng phải nheo lại vì không vui. Hiện tâm trạng nàng không vui, thực sự không muốn tiếp khách.

Người đến là Trương Oánh, sắc mặt xuân phong ý cười không thể nào che giấu được. Y phục phấn sắc bọc lấy thân hình thủy linh kia thật chọc mắt người nhìn, hông nhỏ khẽ lắc theo mỗi bước đi của nàng không biết là thu hút được bao nhiêu mắt người nhìn.

“Tam biểu muội.”

Đổi lại bộ mặt tươi cười, Tiết Nhu vờ hiếu khách nói, “Hôm nay biểu tỷ mang gió xuân đến đây hẳn có chuyện vui muốn chia sẻ a?”

Trách không được đời trước tuy vẫn lưu luyến bụi hoa nhưng nhị ca vẫn sẽ chăm chút cho nàng ta. Đúng là nam nhân a, chỉ thích hiền lương thục đức, loại thô lỗ như nàng người nào để vào mắt chứ.

Tay Trương Oánh nâng vạt áo choàng lên che miệng cười, e lệ mà cúi đầu, “Tam biểu muội lại chọc ta a.”

“Nga, vậy là không phải sao?” Tiết Nhu nâng váy nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, dừng chân đợi Trương Oánh đến gần. “Vậy ta thực sự đoán không ra biểu tỷ đến đây muốn cùng ta chia sẻ chuyện gì rồi.”

Tay còn lại từ trong áo choàng nâng lên, lộ ra một bức họa cuộn tròn, nàng đưa đến trước mặt Tiết Nhu. “Đoán xem.”

“Là nam nhân, còn là đối tượng hứa hôn của ngươi.” Tiết Nhu tiếp nhận một đầu của bức họa, nhưng vẫn là không có giật lấy mở ra xem, chỉ cầm thế thôi.

Nghe đến đó, nụ cười trên mặt Trương Oánh bỗng biến mất, tay cầm bức họa cũng buông lỏng ra. Như là giận lấy thứ gì, đưa trắc diện về phía Tiết Nhu, “Đúng, nhưng cũng không đúng.”


Tiết Nhu cũng không vội mở ra xem, người ta đã đưa đến nhất định sẽ để nàng xem, nếu muốn không xem cũng không được. Nàng cầm bức họa chỉ chỉ vào vai của Trương Oánh, “Ai. . .nữ nhân a, luôn sẽ nói một nửa như vậy để nam nhân dụ dỗ mới nói cho hết. Bất quá ta không phải nam nhân, nên. . .nếu biểu tỷ không nói ta cũng không ép uổng.”

Trương Oánh xoay người chống hống trừng nhìn Tiết Nhu, “Lời này không phải ép ta thì là gì?”

Tiết Nhu bật cười thành tiếng, dùng bức họa nhẹ vỗ vào trong lòng bàn tay, chân không ngừng bước đến bộ bàn ghế bị tuyết phủ đầy kia. “Ta vừa bảo không ép uổng còn gì.”

Thúy Liễu ngồi bên trong nghe có người đến liền giục, “Thu Thủy, mau mang trà lên đi.”

Mặt của Thu Thủy tái nhợt trừng mắt liếc Thúy Liễu, “Sao ngươi không tự đi đi, không thấy ta đang không khỏe sao? Thật tưởng ngươi là chủ tử có thể sai sử ta?”

“Ta. . .” Thúy Liễu cũng tự biết mình không phải, nhưng nàng nhìn không thấy làm sao có thể pha trà được. Nếu pha sẵn để nàng mang ra thì còn có thể.

“Chẳng biết tiểu thư đưa ngươi về đây làm gì, Yên Hà trai chi tiêu không đủ còn phải nuôi một kẻ vô dụng như ngươi. Cái gì cũng không làm được chỉ biết ngồi đó đánh đàn.” Thu Thủy vẫn miệt thị không hề lưu ý đến người nào đó sắp khóc lên rồi.

Thúy Liễu nắm chặt gậy trúc dò đường trong tay, cả người phát run nhưng không làm được gì. Nàng ngồi đó cúi thấp đầu không nói, chỉ thấy từng giọt nước lung linh từ trên mặt nàng tích lạc xuống mặt đất mà thôi.

Trương Oánh bĩu môi cũng nói không lại Tiết Nhu, đành bước nhanh đến đoạt lấy bức hoạ trên tay nàng ta, sau đó trải ra mặt bàn đầy tuyết, ngón tay nhỏ xinh xắn chỉ vào đó nói, “Biết đây là người nào không?”

Tiết Nhu nheo mắt nhìn gương mặt hào hoa phong nhã trên bức họa, Vương Thể Chiêu? Sao bức họa của hắn lại lọt vào trong phủ nàng, lại còn nằm trên tay Trương Oánh. Ngón tay cách ống tay áo bị may kín của nàng cũng vương ra chỉ vào góc phải bên dưới bức họa, “Chẳng phải đã ghi đầy đủ rồi sao?”

“Sáng nay bà mai đến thay hắn cầu thú ngươi.” Trương Oánh hùng hùng hổ hổ nói.

“Sau đó?” Tiết Nhu tiếp nhận sự thật này vô cùng bình tĩnh, tay chậm rãi thu về cũng chẳng có chút kích động nào.

Trương Oánh quan sát Tiết Nhu một lúc vẫn không thấy đối phương có phản ứng, trong lòng có một cổ lửa nhỏ mọc lên. Nàng lại tiếp tục nói, “Nhưng di mẫu nói Chung thiếu nhìn trúng ngươi rồi, bá gia cùng phu nhân năm lần bảy lượt đến cửa cầu thân không dám đắc tội.”


“Nên?” Tiết Nhu khom người phủi đóng tuyết trên ghế đá rồi đặt mông người xuống. Chân dưới làn váy lục sắc của nàng di di đóng tuyết như thể đang dùng nó để trút giận.

“Nên thay bằng đại biểu muội.” Trương Oánh nào nhìn thấy hành động kia, nên vẫn nghĩ Tiết Nhu không giận là vì chưa biết chuyện. Đôi mắt mở to rất sợ bỏ qua bất kỳ biểu cảm tức giận nào trên mặt đối phương, nhưng lại để nàng thất vọng rồi, đối phương hoàn toàn không chú ý đến.

“Ồ.” Tiết Nhu gật gù biểu thị đã hiểu, đã tiếp thu tin tức.

“Ngươi không giận?” Trương Oánh giận nhưng nén lại mà hỏi.

“Vì sao phải giận?” Tiết Nhu mỉm cười phản vấn. Nàng có giận, nhưng là giận vì người ta dùng lý do nàng thuộc về Chung Hạng Siêu mà từ chối.

“Rõ ràng người ta cầu hôn ngươi, còn là thế tử hào hoa phong nhã hơn hẳn người kia.” Trương Oánh tức đến dậm chân.

“Nhưng ta không thích nên không để trong lòng.” Tiết Nhu nói ra lời này chân cũng ngừng di tuyết. Nàng không thích nên không để trong lòng, vậy cần giận tức giận chứ.

Nghĩ đến đây, nàng có chút buồn cười, xuy cười ra miệng một cái.

Trương Oánh nhìn Tiết Nhu hơn nửa ngày mà nói không ra lời nào. Cư nhiên không giận mà còn cười, đây là bị chọc đến điên rồi đi?

Tiết Nhu điều chỉnh lại biểu hiện lại hỏi: “Thế nào, tức giận thay ta?”

Trương Oánh chẳng hề chột dạ vì câu hỏi kia, ngược lại mặt dày thêm vài phần, kéo ống tay áo của Tiết Nhu nói, “Nếu. . .nếu ngươi đã không thích, vậy có thể. . .có thể không?”

“Nhìn trúng hắn?” Quả nhiên như nàng đoán, cuối cùng vào chủ đề rồi.

Trương Oánh bẽn lẽn gật đầu, gương mặt lại hồng phác phác của thiếu nữ trúng gió xuân. Thân thể thủy linh của nàng lắc lắc, nũng nịu với Tiết Nhu, để nam nhân nhìn thấy nhất định moi tim ra cho nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.