Khí Nữ Mãn Thích

Chương 59: CHƯƠNG 59: CHÂN TƯỚNG PHÙ HIỆN



CHƯƠNG 59: CHÂN TƯỚNG PHÙ HIỆN
Tác giả: Luna Huang
Hắn nghe Điều Dong báo, hắn biết nàng vẫn có thể uống các loại chất lỏng. Chỉ là hắn uy bao nhiêu thì từ khóe miệng nàng chảy ra bấy nhiêu, yết hầu của nàng không hề động, hoàn toàn không có dấu hiệu uống nước. Hắn biết nàng còn rất giận, nếu có thể động, hiện nhất định là đánh chết hắn.

“Đừng như vậy được không? Nàng uống nước trước đi, môi đã khô hết rồi này.”

Tiết Nhu vẫn nhắm chặt mắt, trong bụng muôn vàn phỉ nhổ, khóa chặt cổ họng đánh chết không dùng đồ hắn đưa. Hiện nàng ở trong phủ hắn, dùng đồ của hắn là chuyện bình thường. Mà Thanh Sơn cùng Chung Hạng Sâm cũng nói, nhất định tìm cách chữa khỏi cho nàng, vì vậy nàng muốn tiếp tục kiên cường, tiếp tục sống.

Hắn đến đây làm gì, rốt cuộc còn muốn lấy gì từ nàng nữa, nàng đã không còn gì nữa rồi, đến tận việc nhỏ nhất là chăm sóc bản thân cũng không làm được. Nếu hắn cùng nữ nhân kia là lưỡng tình tương duyệt thì nên sớm cút đến đó đi.

Vì sao thân phận địa vị tốt như vậy lại không bức hôn nàng ta mà trêu chọc nàng? Đây là không muốn ủy khuất người trong lòng nên bức nàng làm kẻ chết thay. Đáng hận, đáng hận, thật đáng hận!!!

Hại nàng thành ra bộ dáng hiện tại còn đến đây giả mèo khóc chuột cho thế nhân xem. Ghê tởm!!!

Chung Hạng Siêu đặt chén xuống, cầm khăn lên xếp làm bốn nhẹ nhàng thay nàng thấm nước cháo chảy từ khóe miệng xuống cổ. Miệng không quên nói ra suy nghĩ trong lòng với nàng:

“Nàng cố chấp như vậy làm gì, ta từng hứa với nàng sẽ tặng nàng một hôn lễ thật to để bồi thường vì sao nàng không lưu lại đó chờ, còn chạy về đây làm gì?”

Hắn biết rõ tính tình của nàng vì vậy đại công cáo thành liền thú Lạc Bích Nhu. Chờ khi nàng(LBN) vào cửa, gạo cũng đã thành cơm nàng nhất định không thể thay đổi được gì. Trăm triệu lần không ngờ nàng(TN) lại chọn lúc này mà trở về, càng không ngờ nàng cứng rắn rời khỏi phủ, hắn đi tìm chẳng những không trở lại mà còn nhảy vực tự sát nữa.


Ta phi! Ngươi chỉ hứa với ta mỗi câu đó thôi sao? Nàng vì lo lắng cho loại vô lương tâm như hắn mới chạy về, thân thể cũng không màng, thế mà hắn mở miệng liền trách nàng làm chuyện dư thừa. Hiện tại, nàng cũng cảm thấy bản thân làm chuyện rất dư thừa, hắn căn bản không xứng với sự quan tâm của nàng.

Tiết Nhu rất giận cũng rất đau lòng thế nhưng lại không làm gì được. Lúc này nàng hận trời xanh sao lại không để nàng chết đi, nếu không cũng có thể để nàng mất đi thính lực, đỡ phải nghe những lời dối trá này.

Nàng rất hối hận, hối hận vì sao lúc đầu không chịu lắng nghe nguyên nhân khiến Thanh Sơn thay đổi. Nếu nàng chịu bỏ chút thời gian, vì vậy liền không thành ra thế này. Nói chính xác hơn là nàng không nên quá tin tưởng hắn, để bị hắn lừa đến không còn gì. Hoặc là nên sớm phát giác hắn thay đổi, nên tìm hiểu nguyên nhân hắn lạnh nhạt nàng.

Chung Hạng Siêu nào nghe được tiếng lòng của Tiết Nhu, mà hắn chính là vì cảm thấy nợ Tiết Nhu nên dùng hôn lễ thật to để bù cho nàng. Nếu không lấy thanh danh của nàng, lúc chưa xuất khuê cũng chẳng ai dám thú, đừng nói đến chuyện bị hưu.

Thế nên hắn chỉ có cách ủy khuất Lạc Bích Nhu làm thiếp. Cũng may tính tình của Lạc Bích Nhu ôn hòa, lại vì hắn mà không tranh nên mới đáp ứng. Mà qua chuyện này hắn cũng nhận được không ít chỉ trích từ mọi người, nào là ủy khuất Lạc Bích Nhu, nào là không nên đổi xử với Tiết Nhu như vậy. Chỉ cần nhìn phụ thân, đại ca cùng đám thuộc hạ liền biết, lòng bọn họ đều nghiên về phía Tiết Nhu.

Chỉ là tay hắn còn chưa kịp chạm đến Tiết Nhu, Xích Diễm đã từ trên cây bay xuống, liên tục mổ vào tay hắn. “Đồ phản bội, đồ phản bội. Không cho chạm, không cho chạm.”

Tiết Nhu cảm thấy rất an ủi, nàng chính là bài xích hắn chạm mình thế nhưng vì nhắm mắt nên không nhìn thấy. Nếu nói, có người đáng để nàng tin tưởng, ngoại trừ Thanh Sơn còn có Xích Diễm. Tuy nói đám người Chu Nhụ bọn họ cũng sẽ đến thăm nàng, có khuyên nhủ, tuy người sai là Chung Hạng Siêu, chung quy lòng của bọn họ vẫn là có hắn, nàng cũng sẽ không tin tưởng bọn họ.

Chung Hạng Siêu cau mày rụt tay về, hắn còn chưa kịp Thanh Sơn từ ngoài vào thấy được, liều mạng chạy đến kéo mộc lăn về phía sau rồi chạy ra trước chắn lại. Ở hiên nhà của người không thể không cúi đầu là đạo lý nàng học từ lúc bước vào Tiết phủ, vì vậy đến Chung phủ nàng cũng chưa từng quên.

Tuy hận Chung Hạng Siêu, nhưng lại không thể làm gì được hắn. Nàng giận đến run người, ánh mắt cố đè xuống, để người nhìn không ra nàng đang muốn đánh chết người trước mặt. Nếu không phải lúc nãy nghe hạ nhân bàn tán Chung Lâm cùng Chung Hạng Sâm rời kinh nàng chạy về không kịp sợ là tiểu thư lại phải bị hạng vô lương lương tâm này tra tấn rồi.


“Đến giờ tiểu thư nghỉ ngơi rồi, Chung thiếu gia thỉnh về cho.”

Tuy đây vốn là viện của Chung Hạng Siêu, thế nhưng từ lúc hắn quyết định thú Lạc Bích Nhu, đồ của hắn liền chuyển hết đến chỗ của nàng ta rồi. Vì vậy Thanh Sơn đuổi người lúc này không được xem là sai. Nếu cũng đã dọn đi rồi, còn có gì đáng để nói nữa.

Điều Dong, Bích Ngọc đến theo dõi tình trạng sức khỏe của Tiết Nhu thấy được cũng mở miệng khuyên nhủ, “Thiếu gia đừng cố chấp nữa, Tiết tiểu thư chịu không nỗi đả kích nữa đâu.”

Chung Hạng Siêu vốn muốn phản đối nhưng nhìn thấy mắt của Tiết Nhu không hề mở cũng tự hiểu rõ trong lòng. Hắn đứng lên nhìn nàng thêm vài mắt, “Gọi thêm vài người đến đây chăm sóc nàng đi.”

Thanh Sơn thầm phỉ nhổ trong lòng, hạ nhân trong phủ này nàng chính là một người cũng không tin tưởng, kể cả Kiết Câu. Đừng hy vọng nàng cho phép bất kỳ người nào chạm vào tiểu thư nhà nàng.

“Một mình ta hoàn toàn có thể chăm sóc tiểu thư.”

Nàng cúi người khó khăn đỡ Tiết Nhu nằm lên người mình rồi khó khăn bước lên bậc tam cấp để vào phòng. Lúc trước Hồng Diệp, Bích Ngọc ở đây, Lạc Bích Nhu nói muốn các nàng Chung Hạng Siêu chẳng suy nghĩ liền mang đi, giờ còn muốn đưa người khác đến thì không cần nữa.

Điều Dong muốn giúp thế nhưng hắn thân là nam nhân, Tiết Nhu lại không thích bị nam nhân chạm vào vì vậy hắn lực bất tòng tâm. Mà lời của Thanh Sơn không phải không có lý, đây là do thiếu gia làm việc không suy nghĩ trước. Nếu lúc đầu Hồng Diệp, Bích Ngọc còn ở vậy cũng không cần Thanh Sơn một mình làm mọi việc rồi.

Bích Ngọc đứng ở một bên cũng không dám động, nàng không muốn kích động Tiết Nhu. Chung đụng bao lâu tính tình đây đó đều một chữ hiểu rõ, nếu hiện tại chạm vào sẽ không tốt.


“Vậy liền gọi Hồng Diệp về đi, Bích Ngọc, ngươi cũng lưu lại.” Chung Hạng Siêu nhìn thấy chủ tớ hai người cũng có chút không đành lòng. Lúc Lạc Bích Nhu đề nghị với hắn, hắn vẫn còn rất do dự, nhưng cuối cùng cũng theo ý nàng ta. Đột nhiên hiện tại lại cảm thấy sai lầm rồi.

“Chung thiếu gia hậu đãi tiểu thư nhà ta như vậy là đủ nhiều, không cần thiết thêm nữa, chúng ta còn phải đa tạ người a.” Châm chọc trong câu nói này không hề nhẹ, nhất là hai từ ‘hậu đãi’ Thanh Sơn cũng chẳng ngại dùng.

Nàng còn hy vọng hắn đuổi chủ tớ nàng đi nữa, lúc đó nàng có thể mang tiểu thư đi khắp nơi tìm người trị liệu. Cho dù thực sự chữa không khỏi, ít nhất cũng không cần mỗi ngày đối mặt với sự giả tạo của đám người này.

Chung Hạng Siêu vốn muốn cho người xây lại viện tử, để Thanh Sơn đỡ vất vả khi chăm sóc Tiết Nhu, mà Tiết Nhu cũng không cần cực khổ nằm trên lưng Thanh Sơn mỗi khi di chuyển về phòng nữa. Thế nhưng Lĩnh Hồ bọn họ lại phản đối trong thời gian xây dựng để Tiết Nhu chuyển đến cùng viện với Lạc Bích Nhu. Mà mấy viện khác kiến trúc đã cũ, còn ở khá xa không thích hợp với nàng. Hắn thấy lý do phản đối cũng có lý nên liền không đề cập đến nữa.

Mỗi ngày cứ như vậy trôi qua, Chung Hạng Siêu vì cảm thấy bản thân có lỗi với Tiết Nhu nên cũng chẳng thèm bước vào phòng Lạc Bích Nhu nửa bước. Mà nàng ta có đến tìm hắn cũng viện cớ đuổi đi.

Biết rõ Tiết Nhu thấy hắn sẽ không chịu ăn uống, vì vậy mỗi lần hắn cũng chỉ ở xa xa nhìn nàng ngồi một chỗ. Khi thì phơi nắng, khi ngồi dưới mái hiên ngắm cảnh, dù thế nào đi nữa cũng nhìn không thấy dáng vẻ hoạt bát càng nụ cười tươi tắn của nàng nữa.

Đến một hôm, Đàm thị giục hắn chuyện tôn tử, lại nói hắn vắng vẻ Lạc Bích Nhu để nàng đau lòng, hắn mới miễn cưỡng bản thân mà đáp ứng. Dung mạo của hai người hệt nhau như vậy, nhìn nàng hắn không khỏi nghĩ đến Tiết Nhu, nhớ đến hôm nàng khóc rống ở đại thính, hôm nàng cười thê lương thả mình xuống vực sâu.

Đàm thị như biết hắn trăn trở thứ gì liền nói với hắn, tắt đèn rồi thì ai cũng như nhau. Hắn nghĩ cũng cảm thấy có lý, vì vậy chọn một đêm không trăng mà đến phòng Lạc Bích Nhu.

Chỉ là hình như hắn ra cửa không xem ngày đến không đúng lúc, hôm đó, khi hắn bước gần đến phòng, hắn nghe được âm thanh đập đồ từ bên trong truyền đến. Lạc Bích Nhu vốn ôn nhuận như ngọc trong lòng hắn gần như phát điên mà rít lên vô số lời cực chói tai, để hắn không thể tin tưởng vào tai của mình.

Qua đó hắn biết được một số chuyện không nên biết để hắn không thể nào lưu lại thêm bất kỳ giây phút nào nữa. Hắn đã điều tra vô số người, nghĩ vô số nguyên do nhưng không nghĩ đến sự thật sẽ nằm trên người mà hắn chưa từng hoài nghi như vậy.


Trong phòng, Lạc Bích Nhu nâng tay phủi hết mọi thứ bày trên bàn tròn xuống đất, tạo nên âm thanh loảng xoảng trong đêm thanh tĩnh, nhân tiện che giấu luôn cả tiếng bước chân thật nhỏ của Chung Hạng Siêu. Nàng tức giận trừng mắt nha hoàn vừa hội báo tin tức, hắn đến viện của Tiết Nhu, quát thật to:

“Nói, đến cùng ta và tiện nhân kia người nào tốt hơn? Vì sao từ lúc tiện nhân kia trở về, hắn đều không nhìn đến ta?”

Nha hoàn sợ đến run quỳ bên chân Lạc Bích Nhu, biết lúc này chủ tử đang tức giận, nên dù là sợ bao nhiêu đi nữa, vẫn phải mở miệng dỗ ngọt trước, “Là do cô gia tâm tính lương thiện, lại bị lời nàng ta đả kích mới như vậy.”

Nghe thế, Lạc Bích Nhu không chút do dự một tay tát xuống gương mặt trắng bệt vì sợ của nha hoàn, “Ý ngươi là tiện nhân kia hơn cả ta, vì vậy cho dù tâm tính hắn có lương thiện hơn đi nữa cũng sẽ không thèm áy náy bỏ ta từ ngày đại hôn đến nay không nhìn đến?”

Nha hoàn bị tát ngã ngồi trên đất, nhưng vì không muốn chọc tức chủ nhân lại từ dưới đất bò lên, quỳ ngay ngắn, “Nô tỳ không dám.”

“Nếu không phải lúc đầu do hắn, Huân làm sao không thèm nhìn đến ta? Ta tân tân khổ khổ bao lâu rốt cuộc được cái gì?” Lạc Bích Nhu không hề ý thức được bên ngoài phòng có người, mà vẫn không ngừng trách mắng Chung Hạng Siêu.

“Hôm trên miếu vô tình ta thấy được nàng ta liền thiết kế nàng ta gặp hắn, vốn nghĩ chỉ cần kéo được bọn họ với nhau, Huân sẽ không ngại hắn mà để ý đến ta. Thật không ngờ, hắn thú công chúa đã đành, lại còn từ chối ta, ngươi nói đến cùng ta có thứ gì không tốt.”

Dứt lời Lạc Bích Nhu lại bước đến giá trưng bày, tùy tiện cầm một thứ ném xuống xả cơn giận của mình. “Ta cho người để lộ tin tức bọn họ trao tặng tín vật cũng để cho hắn đừng bám lấy ta nữa mà thôi, tuy nói ta vì mình nhưng cũng là tác thành bọn hắn cơ mà. Hiện tại cũng chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình thôi, tiện nhân kia có cái gì mà không cam lòng, hắn có gì để áy náy chứ?”

Chân nàng đạp trên mảnh vỡ, lại di di như thể đang di người mà mình ghét nhất vậy. Tay lại tiếp tục ném một vật xuống đất, mắng: “Nếu không phải Huân cự tuyệt ta, ta sao lại phải thay đổi kế hoạch chứ. Xinh đẹp thông minh như ta lại phải làm thiếp cho một kẻ vô tài vô đức như hắn đã là phúc mấy đời của hắn rồi, còn dám lạnh nhạt vắng vẻ ta.”

. . .

Hóa ra là vậy, hóa ra tất cả chính là như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.