CHƯƠNG 77: DIỄN GIẢ NHƯ THẬT
Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu xuống xe ngựa thấy được một hành lang ngói xanh tường đỏ cao sừng sững để mắt nàng có chút sáng lên. Đúng là hoàng cung a, cả hai đời lần đầu nàng bước đến đây, đúng là không phải nơi khác có thể tùy tiện so sánh được.
Gió thu có chút mạnh để nàng long áo khoác chặt hơn một chút, cả người nàng khom lại hệt như sợ bị gió thổi bay đi vậy. Không phải nàng sợ lạnh nhưng gió quả thực rất lợi hại với thân thể ốm yếu của nàng để chân nàng khó khăn lắm mới có thể đứng được.
Tiết Vân Lãng quay đầu lại nhìn thấy liền nói nhỏ với Ôn Uyển, “Nàng đi cùng tam muội đi.” Hắn là nam nhân không thể đỡ Tiết Nhu nhưng thê tử hắn thì có thể.
Ôn Uyển khẽ gật đầu rồi bước đến bên cạnh Tiết Nhu mỉm cười nói: “Gió thật lớn a, vẫn là hai người chúng ta cũng đi thôi.” Tay nàng khoác lên vai Tiết Nhu nhẹ kéo nàng ta tựa vào người mình mới cùng bước, đương nhiên bước đi cũng nương theo Tiết Nhu.
Trong lòng nàng không biết tư vị gì, Tiết phủ là nuôi dưỡng thế nào để Tiết Nhu ốm thành như vậy a, gió hơi lớn chút liền như con diều vậy dễ bị thổi bay.
Tiết Nhu vốn không muốn nhờ người khác, thế nhưng nàng thực sự không có cách nào khác. Áo khoác nặng lại to gió thổi qua liền để nàng khó trụ được. Buộc lòng phải tựa vào Ôn Uyển, “Đa tạ đại tẩu.”
“Nói sỏa cái gì đó.” Ôn Uyển khẽ trách một câu rồi cũng không biết nói gì nữa. Lúc nãy nàng có góp ý phần trang điểm của Tiết Nhu cũng có gợi ý để bản thân đến giúp nhưng nàng ta từ chối. Lúc này là vãn tịch a, nhìn không khác nào nữ quỷ vậy. . .
Tiết Tinh Vân cau mày có chút nhẫn không được việc Tiết Nhu đi chậm như vậy, thế nhưng. . .làm sao dám mở miệng ra trách nàng được. Khoan nói đến mấy lần nàng cứu hắn, chỉ thấy dáng vẻ kia hoàn toàn khác với thái độ hung hăng của lúc trước đã để hắn áy náy rồi.
Tiết Triệt lại rất kiên những đứng ở trước cung môn nhìn Tiết Nhu ở xa xa đang chậm rãi bước đến. Trên gương mặt không có gấp gáp cũng không có ý tứ muốn thúc giục.
Do quan phẩm của hắn không cao nên mã xa phải đậu cách cung môn một đoạn khá xa. Nơi đó cũng có cửa nhỏ tiến vào hoàng cung thế nhưng nó cũng như là hậu môn của các trạch viện mà thôi, bình thường cũng chỉ có người chở nguyên liệu tiến vào ngự trù phòng mới vào bằng đường đó.
“Bình thường A Nhu là ăn những thứ gì?”
Một câu hỏi vang lên không chủ ngữ nhưng Trương Thiên Hồng vẫn biết là hỏi mình, lập tức trả lời: “Tam cô nương vẫn ăn như Diệp nhi Văn nhi các nàng, thế nhưng dường như là ăn không vừa miệng nên lúc nào cũng sót lại rất nhiều.”
Từ hôm đó trở đi, nàng nào dám mắt nhắm mắt mở để hạ nhân cắt xén phần ăn của Tiết Nhu nữa. Thế nhưng đây là do nàng ta tự mình không chịu ăn nên mới dẫn đến như vậy a.
“Sau này phần ăn của A Nhu sẽ như Hân nhi.” Không phải hỏi ý kiến, Tiết Triệt trực tiếp quyết định như vậy.
Tiết Nhã Hân lập tức dẫm chân phẫn nộ phản bác: “Phụ thân, sao lại có thể như vậy được a.” Do nàng là đích nữ, lại còn là đích xuất duy nhất trong phủ nên khẩu phần của nàng còn hơn cả trưởng tử như Tiết Vân Lãng nữa, có thể nào để một thứ nữ ti tiện như Tiết Nhu ngồi cùng hàng với mình được.
Tiết Triết lệ mắt một cái để nàng im bặt cúi đầu. Sao phụ thân có thể thiên vị như vậy a.
Trương Thiên Hồng vội vã kéo kéo tay áo của nữ nhi tránh nàng lại xao động chọc giận Tiết Triệt. Mọi người đều nhìn thấy địa vị của nàng vẫn vững chắc thế nhưng nàng biết rõ không phải như vậy, Tiết Nhu đã có dấu hiệu hơn hẳn nàng rồi.
“Vâng, thiếp nhớ kỹ sẽ phân phó hạ nhân.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau khi Tiết Nhu đi tới liền cùng nhau tiến cung. Do Tiết Triệt làm giáo úy vì vậy vừa đến liền phải đưa thê tử cùng nhi tử đi chào hỏi đồng liêu. Vì vậy rất nhanh thì Tiết Nhã Hân cùng Tiết Nhu đã bị bỏ lại.
Tiết Nhã Hân tuy không có tiến cung nhiều, thế nhưng vẫn là có, đối với hoàng cung nàng cũng xem như có hiểu biết chút ít. Vả lại nàng cũng có không ít khuê mật, vì vậy liền chán ghét bỏ một mình Tiết Nhu đứng đó mà chạy đi tìm khuê mật trút tâm sự.
Tiết Nhu lần đầu tiến cung nhưng kinh qua hai năm làm nhị thiếu phu nhân của Chung gia, nên tràng diện hoa lệ trước mắt vẫn không làm nàng thất thố. Tuy tràng diện ở Chung gia không thể so được với hoàng cung, nhưng nàng cũng không có hiếu kỳ trầm trồ như trước nữa.
Ôn Uyển phải đi cùng Tiết Vân Lãng nên nàng cũng không tiện giữ người. Một mình dạo bước trên đường, đầu vẫn còn nhớ lời dặn của phụ thân trước khi rời đi ‘không nên đi quá xa, nếu bị lạc có thể hỏi cung nhân’.
Buổi tối hoàng cung treo đèn kết hoa cực kỳ lộng lẫy, đương nhiên điều này sẽ khiến cho quan cảnh hoa cỏ xung quanh kém phần sắc. Tiết Nhu long áo choàng bước theo bước chân vội vã của những cung nhân đang bận rộn trên đường.
Nhìn thấy tay họ cầm đăng lung, người thì trái cây người thì khay rượu, đương nhiên chính là đi đến yến tịch còn gì. Chỉ là cước bộ của nàng sẽ không nhanh như họ thôi.
Nàng thấy trời cũng có chút tối rồi, vì vậy mở miệng tùy tiện gọi một người trên đường: “Thật làm phiền, có thể cho ta một chiếc đăng lung được không?”
Một cung nhân bị nàng gọi lại, nhìn nàng một mắt, có chút giật mình lui về phía sau. Sau khi xác định đối phương là người, mới có chút an tĩnh lại hỏi: “Ngươi là. . .”
“Tiết giáo úy chi tam nữ.” Tiết Nhu ngắn gọn giới thiệu bản thân.
Nghe là biết người trước mắt không cùng thân phận với mình rồi, vì vậy nào dám kỳ kèo, lập tức hành lễ rồi nhường đăng lung.
Tiết Nhu nhận lấy cảm tạ xong lại tiếp tục bước đi.
Đột nhiên có âm thanh tiếng bước chân rất to từ xa truyền đến, cước bộ cục nặng nề lại gấp gáp nhưng nàng vẫn không lưu ý. Đời trước cũng vì lo chuyện bao đồng nên mới rước lấy họa, đời này đương nhiên không ngu dại nữa.
Chỉ là đi chừng mười bước đã thấy trước mắt xuất hiện một dáng người mập mạp, người đó tuy khom lưng cúi đầu mà liều mạng thở dốc, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra đó là ai. Chán ghét xuất hiện trong mắt, nàng không nói một lời tiếp tục đi về phía trước.
Chung Hạng Siêu ngẩng đầu lên thấy Tiết Nhu bước về phía mình, mặc kệ hiện tại bản thân có bao nhiêu chật vật, tóc tai có bao nhiêu loạn, y phục có bao nhiêu không chỉnh tề, trước tiên vẫn là cười, khó khăn gọi: “A Nhu!”
Biết trước nàng sẽ không lưu ý đến mình đâu, hắn đứng thẳng lưng vuốt vuốt ngực cho thuận khí, sau đó nhân lúc nàng lướt qua mình mà sánh vai đi cùng nàng: “Nàng đến bao lâu rồi?”
Tiết Nhu không đáp mắt vẫn nhìn trước.
“Vì sao không vận Ngân Hải Nhai Trung ta đưa đến? Chẳng phải nàng rất thích nó sao?” Chung Hạng Siêu biết rõ nàng thích nên mới cố ý gấp rút cho người may thành mà tặng đi, nay nàng không những không mặc mà còn trang điểm thành như vậy nữa chứ.
Nàng mặc hay không có liên quan gì đến hắn? Đã tặng đi rồi còn quản nàng có mặc hay không? Thật buồn cười nha!
Tiết Nhu khinh bỉ nhếch môi, trong đầu nàng đang suy nghĩ cách lấy lại băng vải. Nếu đời trước hắn dám mang nó ra để buộc nàng gả cho hắn, vậy đời này chỉ sợ cũng sẽ như vậy, nàng há để hắn toại nguyện.
“Nàng muốn đi đâu? Có phải đến chỗ tịch yến không? Hiện tại còn sớm vẫn chưa bắt đầu đâu, ta đưa nàng đi dạo hoàng cung được không?”
Chung Hạng Siêu ném ra bao nhiêu câu hỏi vẫn không có được bất kỳ âm thanh trả lời nào của Tiết Nhu, thế nhưng cũng chẳng thấy hắn có nản lòng. Đây có thể thấy được mặt hắn dày bao nhiêu.
Lúc đến ngã rẽ, liền có một đôi nam nữ cùng đi về phía của bọn họ, nữ tử vừa thấy người đã thốt lên: “Siêu.”
Chung Hạng Siêu quay đầu đã thấy Lạc Bích Nhu chạy về phía mình, nam nhân bên cạnh hắn cũng bước nhanh theo ở phía sau.
“A, phía trước chẳng phải là Chung huynh sao.” Không để ai mở miệng, nam nhân kia đã lên tiếng trước. Miệng nói với Chung Hạng Siêu nhưng mắt hàm tiếu lại tập trung lên trên người của Tiết Nhu rồi.
Âm thanh đến, mặt người cũng dần lộ ra ngoài sáng, để Tiết Nhu thấy được người đến chính là Lạc Bích Nhu và Vương Thể Chiêu. Nàng có chút không hiểu về mối quan hệ của bọn họ.
Nhìn Lạc Bích Nhu dường như rất thân cận với Chung Hạng Siêu, thế vì sao lúc trước lại không gả cho hắn? Mà Vương Thể Chiêu với Chung Hạng Siêu lại như nước với lửa, Lạc Bích Nhu lại đi cùng Vương Thể Chiêu?
Lạc Bích Nhu dừng ở trước mặt Chung Hạng Siêu nhưng ánh mắt lại nhìn Tiết Nhu sau đó vờ kinh ngạc hỏi: “Đây là. . .?”
“Tiết cô nương cũng ở a.” Vương Thể Chiêu dừng lại trước mặt của hai người, nhân tiện giải đáp nghi vấn không chân thật của Lạc Bích Nhu. Chỉ là khi nhìn thấy Tiết Nhu, lòng hắn cả kinh không ít, nàng khác lần đó rất nhiều.
“Nga. . .” Lạc Bích Nhu mở to mắt bước đến trước mặt Tiết Nhu quan sát, hệt như lần đầu tiên nhìn thấy người giống mình vậy. Trong lòng lại đầy đắc ý, Tiết Nhu thế này làm sao đấu lại nàng đây.
Chung Hạng Siêu nhìn thấy cũng rất khâm phục kỹ năng diễn xuất của nàng. Bất quá sớm biết rõ rồi nên cũng không có bao nhiêu kinh ngạc nữa, chỉ lạnh mắt đứng nhìn thôi.
Tiết Nhu cũng quan sát Lạc Bích Nhu, so với đời trước thì lúc này nhìn nàng ta không hề có địch ý với mình. Nàng còn quan sát nhìn thấy bộ Bạch Vũ trên người nàng ta, đó là một kiện y phục phấn sắc, loan đến dưới váy lại trắng, chất liệu lụa mền mại lại thêm chiếc phi bạch trắng tinh.
Nàng biết nó vì đã từng thấy nó trong bức họa ở thư phòng của Chung Hạng Siêu. Bên cạnh còn có một đoạn thơ ‘Bạch vũ y thường tự trích tiên, đô bì bất thượng duẫn nhân dung”. Vì vậy vừa nhìn nàng liền có thể đoán được rồi.
(Luna: Khâm phục bản thân quá đi 😛 viết truyện bao lâu đột nhiên hôm nay xuất khẩu thành thơ rồi :D)
“Hai người giống nhau như vậy a, nếu như Tiết cô nương bảo dung một chút, nhất định bổn thế tử nhận không ra nha.” Vương Thể Chiêu châm chọc nói ra một câu, đôi mắt nhìn đao phóng lên trên gương mặt đầy mồ hôi cùng mỡ thừa của Chung Hạng Siêu.
Nàng làm sao có thể giống một nữ nhân xấu xa như Lạc Bích Nhu được. Tiết Nhu khó chịu trong lòng, nên âm thanh cũng mang theo khó chịu đáp: “Vậy nghĩa là lúc này không giống rồi.”
Lạc Bích Nhu ngược lại bày vẻ hứng thú vươn tay muốn khoác tay Tiết Nhu nhưng lại bị nàng tránh né. Không thể làm gì khác hơn là hạ tay xuống nói: “Nguyên lai là Tiết tiểu thư a, vừa gặp ta đã cảm thấy chúng ta rất có duyên rồi, biết đâu sau này có thể trở thành bằng hữu.”
Tiết Nhu cách xa nàng ta hai bước chân, mắt lom lom nhìn đối phương. Nàng trọng sinh, nàng ta thì không, vậy nàng cũng có thể lợi dụng nàng ta rồi, nếu nàng ta chịu gả cho Chung Hạng Siêu vậy chẳng phải nàng vừa làm được việc tốt, tác hợp một đôi tra nam tiện nữ tránh bọn họ gây hại chúng sanh sao.
“Lạc tiểu thư nói cũng có lý a, có thể trở thành bằng hữu của ngươi, Tiết Nhu ta cũng cảm thấy vinh hạnh.”
Chung Hạng Siêu bắt đầu cảm thấy có chút gì đó không đúng, các nàng đều lại trọng sinh, thế nhưng lại. . .Đầu hắn đột nhiên toát ra một câu nói ‘kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu’, vậy Tiết Nhu liền lợi dụng câu này. Còn Lạc Bích Nhu không biết Tiết Nhu trọng sinh, nên muốn nhân cơ hội này cản hôn sự của hắn cùng nàng(TN).