Khí Nữ Mãn Thích

Chương 92: CHƯƠNG 92: HƯNG SƯ VẤN TỘI



CHƯƠNG 92: HƯNG SƯ VẤN TỘI

Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu để Thanh Sơn đến Bách Thảo đường thỉnh Bích Ngọc đến chữa thương cho Thúy Liễu, bản thân ngồi trên nhuyễn tháp nhìn Thu Thủy không nói nửa lời. Bởi nàng biết, cho dù nàng hỏi mọi chuyện cũng sẽ chỉ có một chiều, nhưng nàng vẫn còn cần nàng ta làm giúp mình ít chuyện, tạm thời chưa thể loại bỏ được.

Thu Thủy sợ đến nhũn chân quỳ trước mặt Tiết Nhu, mở miệng liền mang mọi chuyện đổ hết lên đầu Thúy Liễu, sau đó còn nói, “Thúy Liễu không hiểu chuyện hiện còn trọng thương, tiểu thư tuyệt đối đừng phạt nàng.”

Tiết Nhu đương nhiên biết đây là chặn miệng nàng trước rồi, nếu nhân lúc Thúy Liễu bị thương mà hỏi tội vậy thì không xứng làm chủ tử. “Được rồi, ngươi cũng bị thương về phòng trước đi, chút nữa đại phu sẽ đến xem cho ngươi.”

“Thu Thủy thay Thúy Liễu đa tạ tiểu thư không truy cứu.” Dập đầu xong Thu Thủy liền an tâm mà rời khỏi phòng. Nàng cũng muốn đi nửa đường thì quay lại nghe đoạn hội thoại của huynh muội bọn họ, thế nhưng Thúy Liễu bị thương nên hạ nhân chạy tới chạy lui làm việc nàng không tiện đứng ngoài nghe ngóng.

Sau khi người đi, Tiết Nhu hạ thấp giọng hỏi, “Nhị ca cảm thấy chuyện này thế nào?”

“Đều do nha hoàn kia không kín miệng, theo ta A Nhu không nên lưu nàng bên người nữa, mắt thì chẳng nhìn thấy, chẳng được tích sự gì.” Tiết Tinh Vân đương nhiên là hiểu lầm Thúy Liễu, hắn còn nghĩ nàng ta chịu không nỗi gia pháp nên khai hết ra.

Tiết Nhu lắc đầu cười, “Ý A Nhu là, chuyện này trùng hợp đến nỗi huynh tìm A Nhu đến thanh lâu giải quyết chuyện, trong phủ lại lập tức có người phát hiện A Nhu không ở sao? Yên Hà trai này của chúng ta một năm có thể tiếp được bao nhiêu khách nhân, huynh còn không biết sao?”

“Trương Thiên Hồng giở trò đúng không?” Nói rõ đến thế này nếu Tiết Tinh Vân còn không hiểu chứng tỏ hắn là heo tinh tái thế.

“Nếu huynh đã biết thì không nên gây thêm nhiều chuyện nữa, chờ ngày A Nhu đứng vững gót chân thì ai cũng không cần sợ nữa.” Vừa nói, ánh mắt của Tiết Nhu càng lạnh càng bén, hệt như nàng đang lập một lời thề vậy.

“Biết rồi, ta trở về trước đây, A Nhu nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tiết Tinh Vân xong chuyện liền phất tay rời đi, phó mặc hết tất cả cho Tiết Nhu.

Tiết Nhu ngã xuống nhuyễn tháp thở một hơi thật dài. Di nương a, người mau cho A Nhu chút kiên cường để tiếp tục chống đỡ đi.

Thanh Sơn trở về mang theo Bích Ngọc đưa đến phòng chữa trị cho Thúy Liễu cùng Thu Thủy rồi nàng trở về phòng Tiết Nhu. “Tiểu thư, chuyện này. . .”


Tiết Nhu nâng tay ý bảo nàng không nên nói nữa, “Bỏ qua đi, ngược lại ta có chuyện khác cần người đi làm.” Tiết Nhu đến bàn trang điểm lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Thanh Sơn rồi thì thầm bên tai nàng ta.

Thanh Sơn tiếp nhận hộp rồi rời đi làm theo phân phó.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Qua mấy ngày, Thúy Liễu đều sợ Tiết Nhu hiểu lầm mình, muốn giải thích đều bị Thu Thủy chặn miệng. Tiết Nhu cũng nói chuyện đã qua không muốn truy cứu nữa.

Tiết phủ bình yên sóng lặng, ngược lại bên ngoài lại phi thường ồn ào, nhất là triều đình bên kia. Triều đình mở khoa cử trước dự tính, mọi thứ chuẩn bị sẵn sàn thì đột nhiên phát hiện đề thi bị lộ, hội thi buộc hoãn lại. Mà quan phủ bắt được không ít thí sinh mua đề.

Đây vẫn còn bình thường, quan trọng nhất chính là đề thi còn y hệt như đề triều đình đưa ra nữa chứ. Rất nhanh tra đến trên đầu của Bỉnh Khách Từng, chừng cứ xác thực hoàng đế không thể làm gì khác hơn là hạ lệnh tru di tam tộc.

Ngày cuối cùng của mùa thu tuyết rơi trắng xóa, ngày như đêm chẳng phân biệt được canh giờ. Đường xá vắng vẻ không một bóng người, dân chúng oán than không ngớt nhưng Tiết Nhu lại nằm trong chăn êm nệm ấm đếm bạc.

Nàng cầm một xấp ngân phiếu to ôm vào lòng hệt như đang dùng nó sưởi ấm mình vậy. Nếu không phải năm đó Chung Hạng Siêu đưa nàng đến biệt viện nàng làm sao biết được nhiều chuyện như vậy chứ.

Gần biệt viện cũng có không ít người lên kinh ứng thí, nhưng đều không đậu mà trở về. Lúc đó nàng lo lắng Chung Hạng Siêu thi không đậu nên cũng ra đó hỏi thăm rất nhiều. Trùng hợp từ miệng bọn hắn, không chỉ biết được hắn đỗ trạng nguyên, còn biết được đề thi.

Do đó, nếu được trọng sinh liền phải dùng nó để kiếm ít bạc chứ. Năm đó hoàng thất đối xử với nàng như vậy, nàng há có thể để yên a. Chạm không được tay chân của bọn họ thì nàng cũng có thể để bọn họ sướt đi lớp áo đẹp đẽ kia chứ.

Người biết đề thi ngoại trừ nàng còn có Chung Hạng Siêu cùng Lạc Bích Nhu. Thế nhưng vì sao phụ thân của Bỉnh Chi lại có liên quan trong chuyện này???

Chẳng lẽ là do Chung Hạng Siêu sao, hắn thường nói với nàng Bỉnh Chi không như vẻ bề ngoài.

Mặc kệ thế nào, bạc nàng kiếm được, cũng cắt đứt con đường làm quan quang minh chính đại của hắn, xem như đạt chút được thắng lợi rồi. Tiết Nhu đặt xấp ngân phiếu sang một bên, lại tiếp tục đếm những tờ ngân phiếu còn ở trên giường.

Có thể thấy được chiến lợi phẩm lần này nàng thu về là bao nhiêu.


Đột nhiên cửa bị đẩy ra rồi lại đóng lại để hồn phách của Tiết Nhu chỉnh tề nhập thể xác. Nàng cảnh giác vội vã giấu hết ngân phiếu trên tay xuống nệm rồi xoay người nhìn ra ngoài.

Lúc này không khí trong phòng nhờ chậu than nóng mà có chút khói, dù gì đi nữa thì Tiết phủ của nàng cũng không mua nỗi loại than không khói đắc tiền như những phủ đệ khác. Tuy là buổi sáng nhưng an thần hương đã sớm tan hết rồi, thế nên biết rõ người đến không phải nha hoàn nhà mình thì nàng càng cảnh giác hơn nữa.

Chỉ thấy một nữ tử đầu hơi cúi dần dần bước đến, nàng cau mày hỏi: “Kẻ nào?”

“Ngươi không nhớ ta sao?” Nói, nữ tử kia dần dần ngẩng đầu lên, môi mỏng mang theo nụ cười hàm chứa hận ý nồng đậm, ánh mắt như đạo sắc lẹm cắm thẳng lên mặt Tiết Nhu.

Tâm của Tiết Nhu nhảy lên một cái, “Bỉnh. . .Bỉnh tiểu thư?” Sao nàng ta lại có thể đến đây?

Bỉnh Chi nhân lúc Tiết Nhu kinh ngạc mà xông tới cầm trâm đặt ngay yết hầu của Tiết Nhu, không chế người trong vòng mấy hơi thở. Âm thành gằng gằng hỏi: “Không ngờ đúng không?”

Tiết Nhu thực sự không ngờ nhưng cũng không hiểu gì cả mà vội vã nói: “Bỉnh tiểu thư, ngươi trước chớ kích động, ta không biết đã làm gì để người hận đến muốn giết ta như vậy, còn hy vọng ngươi công khai. Nếu thực sự có hiểu lầm. . .”

“Hiểu lầm?” Âm thanh của Bỉnh Chi rất thấp nhưng hận ý dày đặc vang bên tai Tiết Nhu, “Chung Hạng Siêu giá họa phụ thân ta, để toàn phủ tao nạn diệt môn, ngươi còn nói có hiểu lầm?”

Chuyện chặn giết Đậu Cương Đức cùng cướp lương thực thực sự phụ thân nàng còn làm. Thế nhưng chuyện làm lộ đề thi, phụ thân nàng thực sự không biết gì. Phụ thân nàng vì chuyện lương thực bận rộn tới lui thật không ngờ lại bị vu cho một tội danh khác.

Chung Hạng Siêu tham chính? Đây là cách nghĩ đầu tiên mọc lên não của Tiết Nhu. Bất quá đó không quan trọng, quan trọng chính là mạng của nàng hiện tại đáng nghìn cân treo sợi tóc rồi.

“Nhưng đó là Chung Hạng Siêu, ta cũng không liên quan a.” Mặc dù Bỉnh phủ tao kiếp nạn này là do nàng tiết lộ đề thi mà ra, thế nhưng ngoài nàng ra thì nào còn người nào biết chuyện này nữa. Vì vậy nàng lựa chọn xem như không biết gì.

“Nhưng ngươi lại là người hắn trao tim móc phổi mà truy cầu.” Bỉnh Chi nhếch môi cay độc đưa mũi nhọn trên trâm tới gần một chút, đâm đến da của Tiết Nhu bị rách chảy chút máu.

Tiết Nhu nghe vậy liền tìm được sinh lộ mà bật cười hai tiếng, “Ta nói Bỉnh tiểu thư thông minh như vậy sao lại có thể bị lừa như thế a. Uổng công ta còn thưởng thức ngươi một phen.”


“Ngươi cười cái gì?” Bỉnh Chi không muốn nhiều người biết nên mới không thét to, lúc này nàng đang nghĩ xem nên giải quyết Tiết Nhu thế nào để giải mối hận trong lòng. Giết ngay tại chỗ, hay giết trước mặt Chung Hạng Siêu, mới tốt? Phản chính nàng cũng thoát không được tội chết, vậy còn cần gì cố kỵ đây.

“Ta cười Bỉnh tiểu thư học cao hiểu rộng lại bị người ta lừa nha.” Tiết Nhu chép chép miệng, biểu hiện ra như nàng không sợ chết thế nhưng sớm đã muốn tát Bỉnh Chi mấy cái, ai bảo nàng ta nói linh tinh lại còn uy hiếp nàng nữa chứ

Không đợi Bỉnh Chi nói, nàng lại tiếp tục, “Lúc đầu ta chỉ cho rằng, Chung Hạng Siêu truy cầu không được Lạc tiểu thư nên mới mang ta làm thế thân để thỏa mãn ý thích thôi, nhưng sau khi nghe ngươi nói ta liền có cách nghĩ khác rồi.”

Bỉnh Chi như được khai thông tư tưởng, đôi mắt xinh đẹp trợn to một cái nhỏ giọng kinh hô: “Ý ngươi là, hắn đoán trước được chuyện ta sẽ sử dụng chiêu này nên mới cố ý lợi dụng ngươi để bảo toàn Lạc Bích Nhu?”

Không thể trách nàng nghĩ như vậy được. Nàng cùng Chung Hạng Sâm chỉ còn kém một hôn lễ liền chính thức trở thành phu thê, thế mà Chung Hạng Siêu nháo lớn phải hủy bỏ cho bằng được. Sau đó lại không có nguyên do quay đầu truy cầu Tiết Nhu, chỉ sợ đều là vì ngày hôm nay đi.

Mà nàng cũng đoán Chung Hạng Siêu là lợi dụng Tiết Nhu, vì vậy mới kết thân với nàng ta. Lạc Bích Nhu luôn bày tư thái cao cao tại thượng nàng cũng không với đến được. Vốn nghĩ lợi dụng Tiết Nhu giúp nàng bắt được Chung Hạng Sâm không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Tiết Nhu chính là đoán được nên mặc cho Chung Hạng Siêu truy cầu thế nào cũng không động tâm đi. Trách không được a, với một nữ tử thanh danh bại hoại không người thích mà nói, được truy cầu nhu thế là vinh dự cỡ nào, động tâm cỡ nào. Là nàng thiếu chu toàn rồi, còn cho rằng Tiết Nhu ngu ngốc, mấy lần nói chuyện còn cố ý kéo nàng ta với Chung Hạng Siêu nữa chứ.

Nguyên lai kẻ ngu ngốc thực tại lại là nàng. Thật đáng buồn biết bao!

Cảm giác được Bỉnh Chi thả lỏng , Tiết Nhu vội vã hất nàng ta tránh xa mình ra. Bất quá đột nhiên nàng có ý định lợi dụng nàng ta vì vậy không có hô lớn gọi người mà khom người nhìn Bỉnh Chi ngã trên đất nói: “Ta cùng ngươi đều là vật hy sinh, còn hy vọng ngươi có thể thanh tĩnh mà giải quyết vấn đề a.”

Vì hành động không hô người này của Tiết Nhu để Bỉnh Chi một lần nữa tin tưởng tuyệt đối lời của nàng ta không hề có bất kỳ hoài nghi nào. Nàng chật vật đứng từ trên đất lên, nhìn chằm chằm Tiết Nhu, lòng tin nhưng miệng hoài nghi nói: “Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”

“Một, ta đâu có gọi người bắt ngươi đâu.” Tiết Nhu tự tin nhe răng cười, âm thanh dõng dạc nói như bản thân thực sự không hề có dính líu đến chuyện đề thi bị tiết lộ vậy, “Hai, Lạc Bích Nhu có thể làm chứng cho ta.”

“Nàng ta?” Bỉnh Chi nhíu đôi mày thanh tú âm thanh có hơi nâng lên.

“Đúng, nếu không tin chờ hôm nào ta thử hẹn nàng ta, chúng ta cùng đối chứng.”

Nên biết, Lạc Bích Nhu là trọng sinh, nàng ta biết trước được kết quả cuối cùng sẽ gả cho Chung Hạng Siêu nên không có dây dưa như đời trước nữa. Không muốn bị nàng cướp mất chính thê vị, do đó mỗi lần gặp nàng luôn sẽ khoe khoang những thứ này. Lại nói, đời trước chính miệng nàng ta nói, Chung Hạng Siêu vì bảo hộ nàng ta nên mới lấy nàng làm thế thân, nói vậy cũng chính là bọn họ sớm có một chân từ trước.

“Ta không thể đợi lâu như vậy.” Bỉnh Chi nghiến hàm răng, hận hận rũ mi nói.


Tiết Nhu chép chép miệng nhún vai, thanh thản nói: “Vậy ta cũng không có cách nào a.” Nói xong còn thong dong nằm nghiên trên giường, bày tư thế ta không làm nên không phải sợ cho Bỉnh Chi xem.

Bỉnh Chi mím chặt môi hơi cúi đầu suy nghĩ.

Tiết Nhu nâng đôi mắt hàm tiếu lên nhìn người đối diện. Đời trước Bỉnh Chi im lặng không giúp nàng cũng chưa từng đến thăm nàng, Lạc Bích Nhu sỉ nhục nàng, đánh Thanh Sơn, vậy đừng trách nàng giật dây nha.

“Ta còn chưa biết ngươi làm sao vào được đây nga.” Nói xong đột nhiên nàng phát hiện ra trên đuôi tóc của nàng ta dính một ít rau. Vậy liền là chui vào trong sọt rau để người mang từ hậu môn vào đi. Bất quá, phủ bị niêm phong, toàn gia đều vào đại lao, thực sự có thể an toàn trốn thoát sao?

“Không phải chuyện của ngươi.” Bỉnh Chi lạnh như băng phun ra mấy chữ này, cho thấy rõ tuy tin lời Tiết Nhu nhưng cũng không có khả năng mang chuyện của mình nói cho nàng ta nghe.

“Được thôi.” Tiết Nhu gật gật đầu xem như bỏ qua chuyện này, “Vậy có phải cũng nên đi tìm hung thủ mà tính sổ rồi không?” Nếu không tin tưởng có muốn day dưa nữa cũng chẳng được gì, bất quá nàng ta chính là tìm không tới Chung Hạng Siêu cùng Lạc Bích Nhu nên mới đến đây. Do đó câu này của nàng tuy là đuổi người nhưng thực chất là thúc đẩy vấn đề, để Bỉnh Chi mau chóng có quyết định thủ tiêu Lạc Bích Nhu.

Bỉnh Chi mở to đôi mắt trừng Tiết Nhu, cư nhiên đuổi nàng? Bất quá nàng sẽ không đi đâu. Lạc phủ canh gác sâm nghiêm lại to lớn, nàng cũng chẳng lẻn vào được như Tiết phủ. Chỉ có Tiết Nhu mới có thể giúp nàng gặp được nàng ta.

Nàng đang mở miệng muốn nói gì đó thì âm thanh của Thanh Sơn từ ngoài truyền vào. “Tiểu thư, Lạc tiểu thư đến tìm.”

Hai người đồng loạt hai mắt nhìn nhau, không ai nghĩ đến sẽ trùng hợp như vậy. Tiết Nhu mím môi một chút mới nói: “Ta đã biết, ngươi thỉnh nàng đến đây đi.” Đúng là trời cũng giúp ta báo thù nga.

“Vâng.” Thanh Sơn đáp xong liền cúi đầu bước ra ngoài.

“Xem như trời giúp ta chứng minh trong sạch, cũng là giúp ngươi biết được chân tướng. Chút nữa làm gì thì ngươi tự biết, chớ do dự cơ hội không có lần sau đâu.” Lúc nãy Bỉnh Chi vốn là có thể giết nàng tại chỗ nhưng nàng ta đã do dự, nhưng một lát nữa nàng không hy vọng nàng ta có điều do dự đâu, nên vẫn là tiên hạ thủ vi cường, đề tỉnh Bỉnh Chi trước.

“Giữa các ngươi ai thật ai giả ta còn chưa phân được, chớ ở đây đắc ý.” Bỉnh Chi vẫn rất cứng miệng. Nàng hiện là chó nhà có tang rồi, cái gì cũng không còn nữa nên cũng chẳng sợ mất đi. Thế nhưng nàng cho rằng mình thông minh lại không biết bản thân đang biến thành đao trên tay Tiết Nhu.

Tiết Nhu nghèo đương nhiên sợ ngân phiếu giấu dưới nệm bị người phát hiện rồi. Nàng hất cằm ra phía ngoài nói, “Ta thay y phục, ngươi trước ra ngoài chờ đi.”

Bỉnh Chi cũng bước ra ngoài, chỉ là không mở cửa mà đưa lưng về phía Tiết Nhu. Tay nàng cầm chặt chiếc trâm vừa nhặt từ trên đất lên, nàng tuyệt không để Chung Hạng Siêu đắc ý được.

Tiết Nhu mặc xong y phục liền khoác áo choàng bước ra ngoài, đẩy cửa chỉ vào phòng của di nương ở đối diện nói: “Nơi này không có hoa cỏ gì để ấn núp, trước vào đó đi.”

Bỉnh Chi không nói một lời bước đến, Tiết Nhu còn cao giọng dặn dò nàng: “Đó là nơi đặt linh vị của di nương, còn thỉnh Bỉnh tiểu thư tôn trọng tiên nhân, chớ làm bẩn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.