Khí Nữ Mãn Thích

Chương 97: CHƯƠNG 97: THẤT THỦ



CHƯƠNG 97: THẤT THỦ

Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu chạy theo bên cạnh lo lắng nói, “Chân nàng sưng to như vậy rồi, chi bằng để ta bế trở về trước, chút nữa lại để Bích Ngọc đến bó thuốc.” Hắn cũng chẳng phải chưa từng bế nàng, tuy hiện tại ngoài hắn và nàng ra không người biết mà thôi.

Còn nhớ ngày đại hôn hôm đó, hắn ôm một lòng vui vẻ đá cửa kiệu. Màn kiệu vừa vén lên, chính là thấy nàng ngồi tựa vào sa bích mà ngủ, nói chính xác chính là hôn mê.

Khăn đỏ che khuất mặt nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được thụy dung của nàng lúc đó. Đó là gương mặt hắn từng nhớ mong bao năm, tuy lúc đó lòng hắn nghĩ đến vẫn chưa phải là nàng. Tay chân bị dây thừng trói lại, hắn chỉnh tay áo và váy che lại, sau đó hạnh phúc ôm lấy nàng, bỏ qua nghi lễ phức tạp trực tiếp bế vào tân phòng.

Cái ôm thứ hai chính là lúc cứu được nàng từ dưới nước lạnh. Máu hòa với nước lạnh không ngừng chảy xuống để lòng hắn đau nhói. Cả hai lần đều là nàng hôn mê nằm im trong lòng hắn, nhưng tâm trạng của hắn lại bất đồng.

Mặt của Tiết Nhu từ đỏ vì đau mà chuyển sang hắc sắc, đầu mày của nàng dán thật chặt vào nhau, để người chẳng biết do đau hay khó chịu nữa. Tay nàng bám thật chặt vào cánh tay của Ôn Uyển, hận đó không phải là cái mặt heo của Chung Hạng Siêu.

Ôn Uyển bị túm đến tay đau, nàng cố nhịn nặn ra nụ cười nói, “Chung thiếu gia nói đi đâu rồi a, A Nhu nhà chúng ta còn chưa thành thân, hôn cũng chưa từng hứa sao lại có thể tùy tiện để nam tử chạm vào người.”

Trong lòng Chung Hạng Siêu thầm mắng vài trận, ai bảo nàng chưa thành thân??? Nếu chưa thì hắn là cái gì??? Thế nhưng vì hắn không biết Ôn Uyển cũng là trọng sinh, vì vậy chỉ có thể nhịn mà đáp.

“Hiện tại nàng đi đứng khó khăn, nếu còn cố chống vết thương sẽ càng thêm nặng, thời gian điều trị càng dài. Tiểu gia ta là nhịn không được khi thấy nàng chịu đau thôi.”

Tiết Nhu khinh bỉ vài trận trong lòng. Nàng cũng chẳng muốn bình luận bất kỳ thứ gì nữa, lời trong miệng hắn một chữ nàng cũng không nên tin.

Tiết Vân Lãng sớm đã đứng bên ngoài viên môn chờ, vừa thấy người ra đến liền bước đến cười cười tiếp lời, “Đa tạ Chung thiếu gia quan tâm gia muội. Chuyện này vẫn là để gia muội tự quyết định đi thôi, ta cùng người không nên can thiệp mới tốt.”


“Đại ca, A Nhu muốn trở về nghỉ ngơi một chút.” Tiết Nhu ngẩng đầu nói, không ngừng cố sức lê cái chân đau của mình.

“Được được, ta cùng Uyển nhi đưa A Nhu về phòng.” Đáp xong, Tiết Vân Lãng ôm quyền khom người với Chung Hạng Siêu, “Đa tạ Chung thiếu gia đã đưa tiễn.”

Ý đuổi người rõ như ban ngày. Cho dù Chung Hạng Siêu là ngu thật đi chăng nữa cũng không thể không hiểu được. Hắn phất mạnh tay áo cố chấp nói, “Đa tạ cái gì, tiểu gia vẫn chưa tiễn xong.”

Nói xong lời này, hắn lại liên tục ở bên tai Tiết Nhu huyên thuyên hỏi nàng muốn ăn cái gì, có cảm thấy chỗ nào không khỏe nữa không, đêm qua ngủ có ngon không, có gặp ác mộng không…các loại lời. Tiết Nhu xem như không nghe được mà quay đầu trò chuyện với Ôn Uyển.

Tiết Vân Lãng nhìn tràng diện này cũng chẳng nói được lời nào. Hễ Tiết Nhu mở vấn đề gì Chung Hạng Siêu đều có thể xen vào nói, quan trọng nhất chính là nàng không đáp trả hắn mà tiếp tục câu chuyện của mình. Quả thực hắn không hiểu nổi vì sao Chung Hạng Siêu có thể vứt bỏ hết thể diện hạ mình với một nữ nhân không xem mình ra gì như vậy.

Tiết Nhu trở về đến phòng mới có thể thoát khỏi Chung Hạng Siêu. Nàng ngồi trên giường thở dài một tiếng còn nghe âm thanh to tướng của hắn vọng vào áp cả tiếng thở dài của nàng.

“Chút nữa ta cùng Bích Ngọc đến xem chân cho nàng, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Tiết Nhu chẳng thèm để vào tai, chân đương nhiên nàng sẽ trị, Bích Ngọc được nhiên nàng sẽ nhận, đây vốn là quyền lợi của nàng, chẳng cần hắn nhắc nhở dặn dò. Nàng tháo hài tháo tất nằm ở trên giường lại bắt đầu suy nghĩ về việc kiếm bạc.

Thế nhưng không biết qua bao lâu đột nhiên cửa phòng bị người mở ra, lòng nàng nhấc lên tận cổ họng. Còn không để nàng quay đầu lại đã thấy một miếng vải nhét đầy trong miệng cũng một màn đen phủ xuống ngăn chặn tầm mắt của mình.

Thân thể đột nhiên bị nhấc bỏng lên rồi mang đi. Nàng liều mạng giùng giằng, cố sức kêu thét thế nhưng chẳng thành công. Nàng cảm giác được mình đang nằm trên vai của người nào đó, mà cước bộ của người đó rất gấp gáp, chẳng hề ngừng lại.

Tự trấn định bản thân, phải bình tĩnh mới có thể giải quyết vấn đề. Bản thân là một người không quyền không thế không sắc, không có đạo lý bị đạo tặc hay hái hoa tặc bắt được. Nhất định là Lạc Bích Nhu ở sau lưng giở trò rồi.


—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên kia, Bích Ngọc vừa rời khỏi chỗ thái hậu liền bị Chung Hạng Siêu gọi đi. Vừa đi còn vừa nghe hắn lải nhải rằng chân của Tiết Nhu nhất định phải trị cho bằng được.

Đứng trước phòng Tiết Nhu, Bích Ngọc muốn tiến lên gõ cửa thì bị Chung Hạng Siêu giành trước một bước. Hắn cẩn thận gõ vài cái lên cửa lại nâng giọng nói: “A Nhu, ta đưa Bích Ngọc đến xem chân cho nàng.”

Thế nhưng chờ một lúc bên trong cũng không người trả lời để hắn nghĩ rằng nàng đã ngủ. Lấy thái độ làm người của A Nhu từ lúc trọng sinh đến nay tuy không lưu ý đến hắn nhưng đồ hắn đưa đến nàng chưa từng từ chối thứ gì. Nhất là hiện tại chân nàng đang bị thương, nàng sẽ không từ chối Bích Ngọc đến đâu.

Bích Ngọc vốn là không muốn chữa, nhưng qua lần bị phạt lần trước cũng chẳng dám nhiều lời. Thấy qua mấy lần gõ cửa bên trong vẫn một mảnh an tĩnh nàng liền nói, “Thiếu gia, có lẽ Tiết tam tiểu thư đã ngủ rồi, chi bằng để một mình Bích Ngọc vào là được.”

Chung Hạng Siêu thấp giọng phản đối, “Sao có thể, lúc nãy thấy chân nàng sưng to như vậy, để một mình ngươi vào tiểu gia làm sao có thể an tâm được.”

Hắn lại xoay người hướng cửa nói vọng vào, “Ta đếm đến ba, nàng không lên tiếng ta đẩy cửa vào đó.”

Bên trong vẫn an tĩnh đến lạ thường.

“Một.” Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm cửa.

“Hai.” Tay to béo đã đặt lên phiến cửa, chuẩn bị sử lực.

Sau tiếng thứ ba thì Bích Ngọc đã nhịn không được thay Chung Hạng Siêu đá cửa. Âm thanh trục cửa cũng vang lên, cửa bị lực từ ngoài đẩy vào.


Chung Hạng Siêu cố che đi tiếu ý thỏa mãn trên khóe môi, dù sao thì là Bích Ngọc đẩy cũng không phải hắn, A Nhu không thể giận hắn được. Hắn nâng vạt áo bước qua bậc cửa tiến thẳng đến giường. Còn chưa đến giường đã thấy chăn rơi trên mặt đất, hài vẫn ở trên bục nhưng chiếc thì đứng chiếc lại nằm, còn trên giường không một bóng người.

A Nhu từ nhỏ đã có hoàn cảnh sống không tốt, nên thứ nào nàng cũng trân quý vô cũng. Nhất là lúc đến Bình An bá phủ, nàng chạm vào thứ nào cũng vô cùng cẩn thận. Ánh mắt của nàng nhìn chúng nó hệt như là muốn mang khóa lại làm của riêng không để người chạm vào.

Mà giờ đây mọi thứ lại như vậy chứng tỏ nàng xảy ra chuyện rồi.

Hắn vừa cao giọng hạ lệnh vừa xoay người gấp gáp bước ra ngoài, “Mau, gọi người tìm nàng. Dù cho lật tung nơi này cũng phải tìm cho bằng được.”

Bích Ngọc lĩnh mệnh lập tức đi tìm đám người Điều Dong.

Chung Hạng Siêu sải bước thật nhanh đi tìm Lạc Bích Nhu. Hắn cảm thấy nàng chính là nhân vật khả nghi nhất. Chuyện đêm qua hắn vẫn còn chưa tính sổ với nàng, hiện lại tiếp đến chuyện này, càng ngày càng quá quắc để hắn không thể chấp nhận được.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu bị ném lên trên một chiếc giường mềm ấm, thế nhưng vẫn chấn đến nàng cau mày. Nàng muốn ngồi dậy nhưng lại bị người đè xuống, bên tai còn truyền đến âm thanh nho nhỏ của một nam nhân.

“Mau đốt chút an thần hương đi, chờ nàng ngất xỉu liền cởi trói.”

“Cởi trói?” Một nữ nhân như là không hiểu mà lặp từ hỏi lại. Tay cũng không ngừng mà cột cả người Tiết Nhu vào giường.

“Ngươi cũng biết chủ tử không thích nữ nhân không ngoan, nếu trói lại chứng tỏ nàng có kháng cự, vẫn là để nàng hôn mê mới tốt.” Nam nhân kia vừa dứt lời thì xoay người bước ra ngoài. “À đúng rồi, xong việc nhớ đi càng xa càng tốt tránh quấy rối chủ tử.”

Nữ nhân kia nhìn bóng lưng nam nhân đi rồi thì cho an thần hương vào lư, sau đó cũng ra ngoài đóng cửa.

Tiết Nhu trầm mặc chốc lát, vì sao hai đời nàng đều bị trói lại rồi ném lên trên giường của nam nhân? Đến cũng nàng đã sai ở nơi nào?


Trước tiên khoan nói đến người nào chủ mưu, thoát khỏi đây mới là quan trọng nhất. Dùng an thần hương với nàng thì đừng mong đắc thủ.

Khóe môi nàng cong lên một ý cười khinh bỉ. Nàng nằm an tĩnh trên giường xem như bản thân bị trúng hương mà hôn mê.

Qua một lúc, cửa lại được mở ra, lúc này có một đôi nam nữ tiến vào, cả hai đều cất bước tiến về phía giường. Nam nhân nhìn qua một mắt có chút thất vọng nói, “Hừ, vẫn còn như vậy, mau chuẩn bị đi, bổn thế tử tắm xong liền muốn mọi thứ hoàn hảo.”

“Vâng, nô tỳ lập tức chuẩn bị.” Nữ nhân kia đáp trả, tay hướng về phía một bên bình phong nói, “Nước nóng của người đã chuẩn bị xong.”

“Tay chân mau lẹ một chút.” Nam nhân phất mạnh tay áo xoay người bước. Hắn vừa đi vừa tự cởi y phục ra còn đã nghĩ đến viễn cảnh xuân sắc sắp diễn ra.

Hắn cũng giống Chung Hạng Siêu, sớm đã muốn thú Lạc Bích Nhu. Thế nhưng nữ nhân kia quá mức kiêu ngạo, đến nửa mắt cũng chẳng thèm nhìn bọn hắn. Hiện Chung Hạng Siêu tìm thế thân, mà Chung Hạng Siêu lại là oan gia của hắn, đương nhiên hắn phải tiên hạ thủ vi cường đoạt trước rồi.

Như vậy, vừa có thể thỏa mãn bản thân, vừa chọc tức được Chung Hạng Siêu, lại còn hạ được mặt mũi của Chung gia nữa, hắn há có thể không vui. Dưới mắt thái hậu, thứ nữ Tiết gia giữa thanh thiên bạch nhật câu dẫn thế tử, há không phải đang đánh mặt Tiết Triệt cùng Chung Lâm.

Giúp Ly vương khử bớt chút phiền phức, mà hắn cũng xuất được khẩu ác khí lần trước. Vừa nghĩ đã để hắn cảm thấy khoan khoái trong lòng.

Từ lúc người bước vào Tiết Nhu đã vờ nhắm mắt, nghe được âm thanh của Vương Thể Chiêu nàng cười lạnh trong lòng. Hóa ra còn có chiêu số này, bất quá mộng đẹp của hắn chống tàn rồi.

Nữ nhân kia bắt đầu cởi trói cho Tiết Nhu, nàng tháo dây thừng ra rồi kéo bao bố ra khỏi người Tiết Nhu. Từng động tác đều rất thận trọng, như sợ bao bố thô nhám là hỏng đi túi da xinh đẹp của Tiết Nhu vậy.

Nhân lúc nữ nhân kia xoay người muốn đi ra, Tiết Nhu bật người đứng lên, dùng chăn nhét vào miệng của nàng ta, nhấn thật chặt. Cánh tay gầy nhỏ của nàng dùng lực cố siết vào cái cổ của nữ nhân.

Cố gắng kiềm thật chặt tránh người chạy thoát, cũng không để người có cơ hội hô to kinh động đến Vương Thể Chiêu đang khoái hoạt tắm rửa gần đó. Tiết Nhu đảo mắt thấy được lư hương là đặt ở ghế nhỏ bên gường, nàng xoay người để mũi của nữ nhân kia đến gần lư hương.

Nữ nhân giùng giằng mãi cũng không cách nào thoát được, muốn bật thanh kêu cứu cũng không thể. Ngay lúc nàng cố gắng hít thở cùng động tay chân thì bị Tiết Nhu kéo đến lư hương, mắt nàng mở thật to, cật lực nín thở. Thế nhưng vì mạng nhỏ, cuối cùng vẫn là hít không ít hương rồi ngất đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.