Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi

Chương 2: Có từng



Tô Ý Nhan đứng ở cửa thang lầu nhìn xuống đám nữ tử ngã một đống ở phía dưới, lại nhìn hỉ bào đỏ thẫm trên người, cười tự giễu một tiếng.

Nàng – Tô Ý Nhan, sát thủ của tổ chức Thị Huyết, chuyên môn dạy mị thuật quyến rũ chính trị gia cho nhóm nữ sát thủ. Những nữ sát thủ nàng dạy dỗ đều mị hoặc động lòng người, khiến nam nhân cam tâm tình nguyện dâng lên tính mạng. Cho nên, người ngoài đều đồn thổi nàng trời sinh khuynh quốc khuynh thành, tư thái mị hoặc, chọc người đối diện thần hồn điên đảo, mỉm cười một chút liền đoạt hồn người ta.

Diễm danh của nàng vang xa, khiến cho không ít người bất phàm đem chuyện bản thân là nhiệm vụ của nàng cảm thấy được tôn sùng, đem chuyện đó thành vinh quang của nam nhân. Mặc dù, Tô Ý Nhan nàng đã ra tay thì tuyệt đối không người nào sống sót!

Mà trong những người đối với nàng cảm thấy hứng thú đó, có cả lão đại của tổ chức sát thủ Ám Dạ – Hắc Ưng.

Giết chết Hắc Ưng, Ám Dạ chắc chắn sẽ loạn. Thị Huyết liền có thể nhân cơ hội này trở thành tổ chức sát thủ lớn mạnh nhất trên thế giới. Hắc Ưng làm lão đại của Ám Dạ, hắn quen thuộc tất cả các chiêu thức ám sát, bên người lại có nhóm sát thủ xuất sắc nhất Ám Dạ bảo vệ, làm sao dễ dàng ám sát được hắn?

Vì thế, nhiệm vụ này liền rơi xuống đầu Tô Ý Nhan, người mà Hắc Ưng cảm thấy hứng thú nhất. Cũng vì nàng phải đích thân hoàn thành nhiệm vụ này, đích thân giết chết Hắc Ưng, mà nàng liền ngồi lên ghế giáo chủ của Thị Huyết, trở thành lão đại của Thị Huyết!

Nhưng, ai có thể nghĩ đến, Tô Ý Nhan diễm danh vang xa, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa từng cho người ta, giết người cũng không thèm sử dụng mị thuật, chỉ nhờ vào đầu óc cùng thân thủ, nàng mới chỉ sử dụng một chiêu minh tu sạn đạo, liền dễ dàng tiếp cận Hắc Ưng, một tay chặt đầu Hắc ưng như lấy đồ trong túi. Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng vẫn bị sơ sẩy mất mạng.

Giờ, linh hồn nàng xuyên qua thời không đến nơi này. Ngày xưa Tô Ý Nhan diễm danh vang xa, nhưng ngày đại hôn lại bị chồng ruồng bỏ.

Ý Nhan, Y Diễm (1), tên hai người lại giống nhau như thế. Là số phận, hay là trời cao đang trêu đùa nàng?

Thân thể này, tên là Thịnh Y Diễm, nàng ấy sống một cuộc đời thật uất ức. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này, Tô Ý Nhan nàng đã thay thế Thịnh Y Diễm, nàng sẽ trở thành Thịnh Y Diễm, cũng sẽ thay nàng ấy tạo ra một cuộc đời tràn đầy phấn khích!

Bởi vì, trong từ điển của Tô Ý Nhan, cho tới bây giờ chỉ có ‘duy ngã độc tôn’, không hề có ‘tạm nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục’!

Tô Ý Nhan, không, giờ đây là Thịnh Y Diễm. Thịnh Y Diễm đứng ở lầu hai lạnh lùng nhìn đám nữ tử ngã thành một đống ở phía dưới, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Nguyệt Hân, người vừa phun ra hai cái răng nanh. Suy nghĩ một chút, vẻ mặt lại trong trẻo, lạnh lùng vô ngần, toàn thân tỏa ra khí chất cao ngạo lại tao nhã, như đóa hoa kiều diễm yên lặng nở rộ.

“Tiểu… Tiểu thư… Người… Người không lắp bắp nữa? Tiểu thư, người khỏi rồi?”

Nghe thanh âm dè dặt của Tử Nhi từ phía sau truyền tới, Thịnh Y Diễm liền quay đầu lại.

Theo trí nhớ, mẹ nàng mất sớm, cha nàng không thương. Người không được ai yêu thương như nàng, lại chỉ có tiểu nha hoàn này là không rời không bỏ, nguyện ý theo hầu bên người nàng, cho nàng cảm nhận hơi ấm tình thân.

Thịnh Y Diễm thấy hai mắt Tử Nhi sưng đỏ, ánh mắt lại ánh lên vẻ không tin tưởng cùng sợ hãi, giống như sợ tất cả chuyện trước mắt đều là ảo giác của chính mình. Lòng nàng lập tức liền ấm lại, nhoẻn miệng nở nụ cười ấm áp đầu tiên, nói: “Đúng, ta đã khỏi rồi. Tử Nhi, về sau chúng ta sẽ không bao giờ bị người khác giễu cợt nữa, cũng không bao giờ bị người khác sỉ nhục nữa! Từ nay về sau, người nào chọc ngươi, ta chắc chắn sẽ khiến người đó trả giá gấp ngàn lần!”

Cà lăm là tật xấu của thân thể này.

Có một loại cà lăm là do trời sinh, mà một loại khác, là do tâm lý tạo thành.

Thời điểm học nói lúc nhỏ, nếu xung quanh có người cà lăm, đứa trẻ sẽ nhanh chóng học được, dần dần cũng bị càm lăm theo. Hoặc khi đứa trẻ bị người lớn ngược đãi, trừng phạt nghiêm khắc, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, dưới sự sợ hãi kinh hoảng, sẽ mất đi khả năng nói chuyện bình thường, biến thành cà lăm. Một khi cà lăm, tâm lý sẽ tồn tại cảm giác sợ hãi cùng tự ti, bởi vậy trước khi nói chuyện, bị người khác vô tình giễu cợt sẽ cảm thấy lo âu bất an, nóng vội không thôi, khiến cà lăm lại nặng thêm. Lâu dài, mặc dù thân thể sinh ra không có chỗ khuyết thiếu, nhưng người cũng bị biến thành cà lăm hàng thật giá thật.

Mà đối với thân thể này, có người cố ý đem nàng nuôi thành người bị cà lăm!

Nay, Thịnh Y Diễm đã chết, linh hồn biến mất, đổi thành một linh hồn mới. Linh hồn này lại là Tô Ý Nhan cường hãn tràn đầy tự tin nhất của tổ chức sát thủ Thị Huyết, tật xấu cà lăm này tự nhiên là không chữa mà khỏi!

Tử Nhi nghe xong câu nói khẳng định của Thịnh Y Diễm, nhất thời vui quá, liền nghẹn ngào, tiếp đó, nàng quỳ xuống, hướng về phương Đông liên tục dập đầu, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, trong miệng lẩm bẩm, nói: “Tạ ơn bồ tát, tạ ơn phật tổ, tạ ơn thái thượng lão quân, tạ ơn vương mẫu nương nương, tạ ơn chư vị thần tiên yêu ma quỷ quái, chư vị thổ địa,… Các vị cuối cùng đã hiển linh, tiểu thư nhà ta cuối cùng cũng khổ tận cam lai!”

Trong miệng Tử Nhi tạ ơn một chuỗi dài, trong chốc lát, các vị thần tiên cùng yêu ma quỷ quái trong phật giáo bị nàng ấy nói ra hết, linh tinh trộn lại thành một đống, khiến Thịnh Y Diễm sửng sốt xong, liền phốc một tiếng, bật cười.

Tử Nhi nghe được tiếng cười của tiểu thư, nàng ngẩng đầu nhìn, lại giật mình đứng im tại chỗ. Chỉ thấy, ánh mặt trời buổi chiều tối chiếu lên người tiểu thư, chiếu lên đầu vai, sợi chỉ tơ vàng được thêu trên hỉ bào tỏa ra ánh sáng lấp lánh quanh người tiểu thư, đem gương mặt nhiễm chút ánh vàng ấy tỏa sáng như châu báu ngọc ngà. Tiểu thư cười tươi như hoa, đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly, tràn đầy lưu quang, cánh môi hồng nhuận như cánh hoa đọng lại chút sương sớm, chậm rãi nở rộ. Dung nhan tuyệt diễm kia tỏa sáng lấp lánh như sao, thoáng chốc, một cỗ khí thế bức người cùng sức quyến rũ nhiếp hồn tỏa ra từ người tiểu thư, rực rỡ động lòng người, quả thực khiến nàng phải nhắm chặt hai mắt.

Tử Nhi chỉ cảm thấy một mảnh lung linh tuyệt đẹp, nửa ngày đều không lấy lại hơi sức, hồi lâu mới ngơ ngác nói: “Tiểu thư, người thật đẹp…”

Thịnh Y Diễm thu lại nụ cười, xoay ngươi tự mình nâng Tử Nhi dậy, rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau hai hàng nước mắt trên gương mặt Tử Nhi, thế này mới nói: “Về sau ngươi đi theo ta, ta nhất định sẽ không để ngươi phải rơi lệ nữa. Ngươi phải nhớ, thời điểm ngươi cười phải như ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn, thời điểm ngươi hạnh phúc phải như đóa hoa nhỏ đang ra sức nở rộ. Vui quá mà khóc cũng là một loại ủy khuất, loại chua xót trong lòng này, về sau ta sẽ không để ngươi phải nhấm nháp lại nữa! Đi, chúng ta xuống dưới đòi nợ!”

Thanh âm của Thịnh Y Diễm không lớn, nhưng cũng đủ rơi vào tai người có nhĩ lực cường đại như Phượng Đế Tu. Nghe vậy, hắn vươn ngón tay trắng noãn của mình, vuốt lên mi tâm bị ánh mặt trời chiếu vào, bạc môi khẽ nhếch, lẩm bẩm: “Hạnh phúc phải như đóa hoa nhỏ đang ra sức nở rộ… Vui quá mà khóc cũng là một loại ủy khuất… Cách nói này rất mới mẻ! Không thể tưởng tượng được, đệ nhất mỹ nữ Trung Tử quốc không những không chết, còn gặp họa được phúc, ngay cả tật cà lăm cũng không chữa mà khỏi, thật sự là chuyện kỳ diệu… Nhưng là, người này thắt cổ ước chừng nửa canh giờ, vậy mà còn có thể tỉnh lại. Chuyện này cũng là một chuyện kỳ diệu a!”

“Chuyện kỳ diệu, chuyện kỳ diệu! Chuyện kỳ diệu, chuyện kỳ diệu!”

Hắn nói xong, một thanh âm cổ quái từ trong tay áo của hắn truyền ra. Tay áo hắn giật giật một chút, liền có một con chim anh vũ nho nhỏ mỏ hồng sặc sỡ, bộ lông hơi xù xanh biếc như lá cây non từ trong chui ra. Đôi mắt vừa nhỏ lại vừa tròn cô lỗ chuyển động, lặp lại lời hắn vừa nói. Bộ dáng kia dường như đang cực kỳ nghi hoặc, giống như nó cũng không hiểu tại sao Thịnh tiểu thư thắt cổ nửa canh giờ còn có thể tỉnh lại.

Đại thụ này cách lầu các ước chừng hai trăm thước, Thịnh Y Diễm cũng không biết lời nói của chính mình đã bị người ta nghe lén. Nàng hướng Tử Nhi nói xong, liền dẫn đầu đi từng bước xuống dưới.

Tử Nhi sửng sốt, nàng mặc dù không biết vì sao tiểu thư của nàng lại biến hóa lớn như thế, nhưng đây hẳn là chuyện tốt, nàng nên vì tiểu thư mà cảm thấy cao hứng.

Nàng tinh tế đánh giá câu nói vừa rồi của tiểu thư, chỉ cảm thấy trái tim một cỗ kích động. Có một loại tâm tình vui sướng tự nhiên nảy sinh, lập tức, tràn ngập mọi ngóc ngách trong ngực nàng. Nàng vui vẻ đi theo tiểu thư xuống lầu.

Cửa thang lầu, Thịnh Nguyệt Hồng tự mình lăn xuống đụng trúng Thịnh Nguyệt Hân, cả hai người đều không chịu nổi đau đớn liền ngất xỉu. Đại tiểu thư Thịnh Nguyệt Như cùng Thịnh Nguyệt Hân đều là con ruột của đại phu nhân. Là tỷ muội cùng cha cùng mẹ nên khi thấy muội muội bị Thịnh Y Diễm bẻ gãy ngón tay, còn mất hai cái răng nanh, trong lòng nàng ta tràn ngập hận ý.

Thấy Thịnh Y Diễm từ trên lầu đi xuống, ánh nắng trời chiều chiếu lên người rõ ràng có bóng, vừa rồi nàng ta bị chuyện Thịnh Y Diễm có thể tỉnh lại dọa cho cực kỳ sợ hãi, giờ mới nhận ra Thịnh Y Diễm không phải hồn ma, làm sao còn sợ hãi?

Nàng ta tiến lên, phẫn hận muốn cào vào mặt Thịnh Y Diễm, trong miệng không ngừng hô: “Ngươi, con tiện nhân này, lại dám đối đãi với chúng ta như thế. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận!”

Thịnh Y Diễm thấy nàng xông tới, lại đứng im không nhúc nhích. Tử Nhi chớp mắt liền thấy tay Thịnh Nguyệt Như sắp đánh vào mặt tiểu thư nhà mình, dũng cảm xông lên định thay tiểu thư nhận cái tát này.

Nhưng thân mình nàng vừa động, liền bị Thịnh Y Diễm gắt gao túm lại, hơi dùng chút lực, Tử Nhi đã được Thịnh Y Diễm bảo vệ sau lưng. Đồng thời, Thịnh Y Diễm nâng tay kia lên, chuẩn xác bắt được cổ tay của Thịnh Nguyệt Như, hung hăng đánh một cái.

Thịnh Nguyệt Như bị cỗ kình lực ngoan độc này đánh cho xoay vòng vòng. Thịnh Y Diễm nhấc chân liền đá vào lưng nàng ta. Sau đó, nàng thả tay ra, Thịnh Nguyệt Như liền bị đá ngã ra ngoài, úp sấp xuống đất, cái trán hung hăng cụng xuống, vừa đau vừa rát.

Nàng ta nâng tay lau trán một chút, tay dính đầy máu tươi, liền hét lên một tiếng. Thịnh Nguyệt Kiều thấy đại tỷ bình thường hung hãn nhất nay lại ăn khổ trong tay Thịnh Y Diễm, hơn nữa, mẹ ruột của Thịnh Nguyệt Hân cùng Thịnh Nguyệt Như là đại phu nhân vẫn luôn nắm quyền chưởng gia, mà Thịnh Y Diễm còn dám làm như thế, càng đừng nói tới mẹ ruột của nàng chỉ là tứ di nương không được sủng ái nhất.

Nàng cũng thông minh, lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: “Nhị tỷ tỷ tha mạng, nhị tỷ tỷ tha mạng!”

Thịnh Y Diễm bước xuống bậc thang cuối cùng, đôi hài đỏ thẫm thêu uyên ương hí thủy dừng lại trước mặt Thịnh Nguyệt Kiều, chậm rãi nói: “Nha đầu Lam Nhi của ta, vừa trung thành vừa tận tâm, lại lanh lợi đáng yêu, chỉ vì nàng không cẩn thận đụng phải ngươi một chút, khiến móng tay ngươi bị đứt một đoạn, ngươi liền cho người rút hết móng tay nàng ra. Không may, lúc đó đúng hôm trời cực kỳ nóng, nếu nàng không được chữa trị kịp thời, cũng không được bôi thuốc chữa thương, sẽ khiến mười đầu ngón tay của nàng mưng mủ, thối rữa, chậm rãi chết đi. Khi đó ta quỳ gối ngoài viện của ngươi khẩn cầu, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, sai người đi tìm lang trung chữa trị cho nàng, ngươi có từng vì ta mà tha cho Lam Nhi một mạng? Có từng làm vậy không? Nói!” Thanh âm của Thịnh Y Diễm tràn đầy tức giận.

Tử Nhi ở phía sau nghe xong, lại đưa tay che miệng, nước mắt lã chã rơi.

Lam Nhi là muội muội song sinh của nàng, hai người đều được phu nhân chọn làm nha hoàn bên người tiểu thư lúc phu nhân còn sống. Về sau phu nhân mất, người hầu bên người tiểu thư đều bị thay đổi, chỉ có nàng cùng Lam Nhi vì tuổi còn nhỏ, không làm được việc gì lớn lao, mới có thể được lưu lại bên người tiểu thư. Đáng tiếc, mệnh Lam Nhi không lớn, lúc mười tuổi liền bị tra tấn dã man mà chết.

Nhoáng một cái đã tám năm, chuyện kia xảy ra lúc tiểu thư mới có sáu tuổi, nàng thật không ngờ tiểu thư luôn ghi tạc chuyện này trong lòng!

Tiểu thư vậy mà còn nhớ rõ. Mới vừa rồi khi tiểu thư đột nhiên tỉnh lại, tính tình xảy ra biến hóa lớn khiến nàng nghi hoặc không thôi, nhưng giờ đây, nàng chỉ hận không thể tự vả vào miệng mình a!

Nàng là người hiểu tiểu thư nhất, mặc kệ tiểu thư xảy ra chuyện gì, tiểu thư đều thiện lương như vậy.

Lam Nhi, muội muội đáng thương của ta, ngươi ở trên trời có nhìn thấy không? Tiểu thư còn nhớ rõ ngươi đâu, ngươi chết không ủy khuất, cũng không uổng a!

Tử Nhi khóc nấc, Thịnh Nguyệt Kiều lại bị dọa cho cả người đều run rẩy, lắp bắp nói: “Ta… Ta… Ta sai lầm rồi…”

Thịnh Y Diễm lạnh lùng nhíu mày, hung hăng nhấc chân đạp xuống tay phải của Thịnh Nguyệt Kiều. Một cước này của nàng lực đạo rất lớn, chỉ cần nàng tiếp tục nhay nhay vài cái, tay của Thịnh Nguyệt Kiều nhất định sẽ như ngón trỏ của Thịnh Nguyệt Hân, đều bị phế bỏ, mưng mủ thối rữa!

Nhưng, ngay lúc Thịnh Y Diễm muốn nhay nhay vài cái, một tiếng hét lớn từ ngoài viện truyền tới: “Dừng tay! Nghịch nữ đáng chết muốn giết hại tỷ muội ruột thịt này!” Đồng thời, một cỗ chưởng phong lăng liệt hướng Thịnh Y Diễm đánh đến.

**********

Ghi chú:

(1) Ý Nhan, Y Diễm: Ý Nhan gốc là 意颜 (phiên âm: yì yán), Y Diễm gốc là 旖滟 (phiên âm: yǐ yàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.