Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi

Chương 25: Âu yếm



Tiêu phu nhân cũng xuất thân từ nhà võ tướng. Khi còn là tiểu cô nương, nàng ta rất thích múa thương vung kiếm, cộng thêm đại lục Tinh Vân này không hạn chế việc nữ tử tập võ, cho nên thiên phú không sai, Tiêu phu nhân cũng được coi như là nữ tử võ nghệ xuất chúng ở Trung Tử quốc. Nàng ta vốn ở trong nhà tiễn nữ nhi xuất giá, thấy nữ nhi ra ngoài rồi mới lặng lẽ rơi nước mắt, ai ngờ lại nghe thấy tin Thịnh Y Diễm tìm tới gây phiền toái. Nàng ta liền ra ngoài phủ trợ trận.

Ai có thể tưởng tượng được, nàng ta mới đến gần cửa phủ đã thấy nhi tử Tiêu Khiếu bị đánh trọng thương đang được hạ nhân khiêng về. Nàng ta vừa đau lòng vừa tức giận, sau khi đem con an trí tốt, nàng ta lại lao thẳng ra ngoài tìm Thịnh Y Diễm báo thù. Ai ngờ, lần thứ hai chạy đến gần cửa phủ lại đón được ái nữ Tiêu Diệp Nhi. Thấy nữ nhi cũng trong tình trạng không biết sống chết, nàng ta quả thực muốn lôi Thịnh Y Diễm ra mà bầm thây vạn đoạn.

Cho nên, cố gắng chiếu cố nữ nhi một chút, nàng ta liền hướng thẳng cửa phủ chạy đi. Lại chưa từng nghĩ tới, vừa ra ngoài cửa phủ, nàng ta cư nhiên nhìn thấy một màn Thịnh Y Diễm cầm kiếm đâm về phía mi tâm của phu quân. Nàng ta lập tức ném ra một mũi ám khí đánh trật đường kiếm của Thịnh Y Diễm, ngay sau đó tung ra một chưởng về phía nàng. Giờ phút này, nàng ta hận ý đầy tâm, căn bản chính là Thịnh Y Diễm chết cũng không giải được mối hận trong lòng, nháy mắt liền vọt tới bên người Thịnh Y Diễm.

Mới vừa rồi Tiêu Diệp Nhi đột nhiên ra tay, Tử Nhi liền bị dọa cho ngây người, sau lại thấy tiểu thư mệnh lớn tránh được một kiếp, Tử Nhi liền mở to hai mắt nhìn, rất sợ ra lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần nữa. Lúc này, nàng thấy bóng dáng của tiểu thư nhà mình còn trên không trung, Tiêu phu nhân cũng giống như nữ nhi không biết thẹn kia của nàng ta, cũng đánh lén sau lưng người, tiểu thư tất nhiên không có cách ứng phó, Tử Nhi trố mắt nhìn chằm chằm, không hề nghĩ ngợi gì liền chạy lên, muốn dùng thân thể của mình thay tiểu thư đỡ một chưởng này.

Nghe thấy động tĩnh, khóe mắt lại thấy Tử Nhi chạy tới, Thịnh Y Diễm quýnh lên, phiền một cái là giờ phút này thân mình nàng căn bản không ngăn cản được. Nhưng lại đúng vào lúc này, một bóng dáng hồng sắc lóe lên, nhanh như chớp ngăn cản Tử Nhi. Oành một tiếng, một chưởng của Tiêu phu nhân đánh lên hồng ảnh kia, đồng thời chính nàng ta vậy mà cũng bị nội lực dời non lấp biển của người nọ đánh bay ra ngoài, bay thẳng hơn mười thước mới hung hăng nện vào giữa đám người, rồi phốc một cái, phun ra máu tươi, hiển nhiên là bị nội thương nghiêm trọng!

Mà bóng dáng hồng sắc kia, ngoại trừ Phượng Đế Tu thì còn có thể là ai nữa?

Hắn bị một chưởng của Tiêu phu nhân đánh trúng ngã về phía sau, vừa vặn ngã dưới bóng dáng đang rơi xuống đất của Thịnh Y Diễm. Hai tay hắn mở ra, đem Thịnh Y Diễm ôm vào lòng, tiếp đó, hai người song song ngã nhào.

Nháy mắt, trong không khí tràn ngập hơi thở mát lạnh sạch sẽ khỏe mạnh, chóp mũi cùng cái trán đều đập vào lồng ngực kiên cường lại cực kỳ co giãn của nam nhân, thân mình còn bị một đôi cánh tay như sắt kiềm chế ôm chặt. Hơi thở, còn có ôm ấp ấm áp mà cường thế kia, đều hoàn toàn xa lạ. Thân mình Thịnh Y Diễm lập tức cứng đờ, nàng chưa từng bị chiếm tiện nghi như vậy, tức giận giãy giụa muốn đứng lên.

Nhưng lúc nãy nàng mới vừa mạnh mẽ xoay thân, vốn là xoay một cái lại khiến thắt lưng bị thương, giờ còn bị Phượng Đế Tu ôm chặt vào lòng, khiến nàng không có chút sức nào, làm sao có thể giãy giụa thoát ra?

Hai mắt nàng nhất thời trở nên sắc bén, lật tay muốn đánh nam nhân đáng giận này. Nhưng mà một đánh đó còn chưa xuất ra, nam nhân kia liền co chặt cánh tay lại, đồng thời dịch chuyển thân hình, hai người cùng nhau té trên mặt đất, hắn dưới nàng trên.

Hắn chỉ dùng một chút lực, thì nàng đã không thể không gắt gao nằm trên người hắn, cái trán trượt qua mặt hắn, cánh môi dán trên mũi hắn. Nàng trợn mắt trừng trừng nhìn hắn, trong mắt chứa đầy mũi nhọn lạnh lẽo, mỗi một cái giống như đều có thể hóa thành dao sắc đem hắn cắt thành mảnh nhỏ.

Ngũ quan của hắn dưới tình huống gần gũi như này càng trở nên rõ nét, một đôi mắt sâu thẳm lại chớp chớp lông mi nhìn chằm chằm vào nàng, như gợn sóng xanh đỏ, đồng tử đen láy kia phản chiếu mắt đẹp lóe ra hỏa diễm của nàng. Một cái ý cười như nước chảy xuôi, một cái tức giận như lửa đỏ rực rỡ, phản chiếu hình ảnh của nhau.

Nhìn thấy nam nhân này cư nhiên đang cười, Thịnh Y Diễm nháy mắt thu lại lửa giận, mắt đẹp khôi phục vẻ trong trẻo lạnh lùng, phảng phất giống như bị hắn ôm như vậy nhưng tâm vẫn có thể lạnh nhạt như nước. Hài lòng nhìn thấy trong mắt nam nhân này thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nàng lại giãy giụa lần nữa, như trước không có kết quả, cánh môi dán trên mũi hắn mở ra, hung hăng cắn mạnh xuống!

Mỹ nhân trong ngực, ôn ngọc nhuyễn hương. Ngửi được hương thơm như lan của nữ tử quanh quẩn trong không khí, tâm Phượng Đế Tu như bị một đôi tay nhỏ bé mềm nhũn nắn một chút, ngưa ngứa, sao có thể buông tay? Thấy cả người Thịnh Y Diễm trong trẻo lạnh lùng bức người, vô tình vô tự, hắn sửng sốt một chút nhưng cũng có chút thất vọng, chỉ là vẫn không tính cứ buông tha nàng như vậy, nhưng làm sao nghĩ tới nữ nhân này lại như không biết thẹn thùng là gì, thế nhưng há mồm liền cắn hắn.

Theo động tác này của nàng, hắn rõ ràng cảm giác được cánh môi đỏ mọng mềm mại kia đang in vào mũi hắn thật mạnh, mềm mại như vậy, thơm mát như ngọc, khiến lòng người lâng lâng. Đó là cánh môi nữ tử hoàn toàn bất đồng với nam tử, khiến tim hắn nhất thời đập loạn, trên mặt xoát một cái, nổi lên đỏ ửng. Hắn còn chưa lấy lại tinh thần, bên kia Thịnh Y Diễm đã cắn mạnh cái nữa, hắn tránh cũng không thể tránh, lại ôm Thịnh Y Diễm lăn một chút, nhất thời lại là nam trên nữ dưới.

Nhưng nếu nói tới vật lộn như này, Thịnh Y Diễm dám xưng thứ hai liền không có người nào dám xưng thứ nhất. Vừa rồi chẳng qua do thân thể này có khí lực quá nhỏ mới khiến nàng rơi vào thế hạ phong, giờ phút này Phượng Đế Tu vừa động, lực đạo kiềm chế khẽ giảm, Thịnh Y Diễm căn đúng thời cơ, bên này lưng hắn còn chưa chạm đất, không biết Thịnh Y Diễm đã làm như thế nào, ngực hắn chịu một cái đánh, tiếp đó, mắt cá chân bị ăn một cước, khiến cho mắt cá chân của hắn âm ỉ đau đớn. Như thế vẫn chưa xong, nữ nhân này cư nhiên có thể nâng gối đá vào vị trí quan trọng giữa hai chân hắn.

Phượng Đế Tu không chút nghi ngờ nàng chỉ cần nâng gối thêm chút nữa, hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không còn là nam nhân chân chính nữa. Hắn không nghĩ tới bằng vào năng lực như hắn, nay cư nhiên còn có thời điểm bị ăn đánh, càng không dự đoán được là một nữ nhân không hề có nội lực có thể đả thương được hắn. Dưới tình huống vừa sợ lại vừa ngạc nhiên, hắn nhớ ra mười năm qua hắn không còn phải nếm trải tư vị đau đớn nữa, giờ lại cảm nhận được, cảm giác thật không sai.

Bị nữ nhân này đá một cước, đấm một cái, thật đúng là uất ức, nhưng lại có chút tư vị ngọt ngào vào tận trong tim. Dù vậy, hắn cũng không dám ôm Thịnh Y Diễm lần nữa, lập tức nhắm chặt mắt, nhẹ buông tay, nghiêng thân né qua đỉnh đầu Thịnh Y Diễm, nằm bất động trên mặt đất.

Thịnh Y Diễm đẩy hắn sang một bên, thấy lúc nãy Phượng Đế Tu còn động thủ động cước với mình giờ lại nằm hôn mê bất tỉnh, nàng ngạc nhiên.

Hỗn đản này đang làm cái gì a?

Cô Lỗ vốn nằm ngủ trong tay áo của Phượng Đế Tu, khi hắn ôm lấy Thịnh Y Diễm thì nó đã bay ra ngoài. Mở to đôi mắt còn ngái ngủ nhìn chủ tử nhà mình đang âu yếm với nữ tử kia, nó giật mình uỵch một cái, suýt rớt xuống đất. Sau lại thấy chủ tử đánh không lại nữ nhân thế nhưng giả vờ bất tỉnh, nó liền khinh bỉ bay xa.

Nó không biết người này, không có quan hệ gì với người này, nó là con chim vũ có tiền đồ có cốt khí nha!

Một kiếm của Tiêu Hổ chưa đâm trúng, lại bị Thịnh Y Diễm chém cả nửa khuôn mặt, hắn sửng sốt nhận ra kiếm của hắn ngay cả một góc áo của Thịnh Y Diễm cũng chưa chạm tới, giờ sao hắn có thể không oán hận, không phản kích cho được? Rốt cuộc hắn vẫn là hán tử đã từng chinh chiến sa trường, lập tức, hắn nâng tay lau vết máu trên mặt, lại đâm một kiếm về phía Thịnh Y Diễm.

Một kiếm này của hắn cùng một chưởng kia của phu nhân cơ hồ tới cùng lúc. Đồng thời, Quân Khanh Liệt thấy Thịnh Y Diễm hai bên đều bị giáp công, lúc này liền ra tay. Hắn thấy Tử Nhi chạy lên thay Thịnh Y Diễm chặn một chưởng đến từ phía sau, cho nên hắn chỉ tung chưởng về phía Tiêu Hổ.

Sau khi thấy một chưởng này thành công ngăn cản Tiêu Hổ, hắn vừa quay đầu đã thấy Phượng Đế Tu ôm Thịnh Y Diễm. Mắt thấy hai người cứ thế nằm cùng một chỗ nhìn nhau, tuấn nhan trong trẻo lạnh lùng của hắn không khống chế được phủ đầy hàn sương, chẳng qua, biểu hiện này cũng chỉ kéo dài vài giây, nháy mắt hắn liền khôi phục như thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.