Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi

Chương 28: Đá xuống xe ngựa



Sở Thanh Y là người phương nào?

Đó là quần áo lụa là nổi danh khắp kinh thành, săn chó, đá gà, ăn uống đánh cuộc, có thể nói mọi thứ đều là lão luyện, cũng chỉ kém không có giết người phóng hỏa, cường thưởng dân nữ .

Hắn là nhi tửđộc nhất của Thiên Ức vương phủ. Thiên ức vươngchính là một trong hai họ vương lớn nhất Trung Tử quốc, trong tay nắm ba mươi vạn binh mã, đại tướng quân phủ Tiêu gia này là nếu so với Thiên ức vương phủ thì thật sự không đáng giá nhắc tới, vương phủ thế lớn, Sở Thanh Y lại là lão niên của vương phủ, độc miếu, từ mức độ nhận được sủng ái của hắn có thể thấy, thế lực phía sau hắn to lớn đến cỡ nào.

Tên này lại định làm gì xấu xa với Y Diễm, chắc chắn không phải trò tốt đẹp gì rồi!

Tử Nhi biết thế tử của phủ Thiên Ức Vương này là đồ háo sắc, tuyệt đối không phải là loại người tốt bụng lương thiện, lúc này lại dùng ánh mắt toả sáng nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình, còn tốt bụng cho đi nhờ xe ngựa, thân thiết gọi cái gì mà Thịnh muội muội. Nhớ trước đây khi Sở Thanh Y nhìn thấy tiểu thư dù không như những công tử tiểu thư khác lấy việc làm nhục tiểu thư làm trò vui, nhưng sẽ ra vẻ lạnh nhạt hờ hững coi như không thấy, bây giờ hắn đột ngột thay đổi thái độ như thế nhất định là không có lòng tốt.

Bây giờ tiểu thư được trời phù hộ khỏi bệnh nói lắp, chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất mỹ nhân thực sự của nước Trung Tử Quốc, không biết sẽ được bao nhiêu mỹ nam thương nhớ, có lẽ thế tử hư hỏng này đã có ý định với tiểu thư chăng!

Tử Nhi liền xù lông lên ngay lập tức, nàng như gà mái bảo vệ Y Diễm, toàn thân cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Thanh Y, nói: "Đa tạ Sở thế tử đã cho đi nhờ xe, nhưng sao có thể phiền Sở thế tử đưa tiễn, chúng nô tì có thể tự chăm sóc tốt cho tiểu thư, không để thế tử ngài lo lắng."

Tính cách Tử Nhi thẳng thắn mạnh mẽ, nếu mấy năm nay Thịnh Y Diễm không có Tử Nhi ở bên cạnh, với tính tình yếu đuối của Thịnh Y Diễm thì đã sớm mất mạng, nhưng dù sao Tử Nhi cũng chỉ là nô tì, mấy năm nay nàng cố gắng che chở cho Thịnh Y Diễm không biết đã chịu bao nhiêu gian khổ.

Đó là một nha đầu ngốc nghếch, nhưng cũng là một nha đầu đáng yêu, giờ phút này Y Diễm nhắm mắt lại cảm nhận sự bảo vệ của Tử Nhi, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.

Nhưng trong vòng một ngày, sao Thịnh Y Diễm nàng lại có thêm hai người ca ca? Diễm Nhi muội muội? Thịnh muội muội? Hừ, đều không phải loại tốt đẹp gì!

"Làm càn, sao có thể nói với thế tử như thế, còn không mau cút ra cho ta!"

Tử Nhi vừa nói xong, Thịnh Dịch Dương liền trầm giọng quát một tiếng, Tử Nhi cắn môi định nói tiếp thì Y Diễm đang dựa vào lòng nàng lại nhéo lòng bàn tay nàng một cái, viết một chữ.

Trong lòng Tử Nhi biết tiểu thư đang ngăn cản nàng, nàng không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ tiểu thư không nhận ra lòng dạ xấu xa của Sở thế tử? Mặc dù nghi ngờ trong lòng nhưng nàng vẫn nghe lời không dám cãi lại.

Thịnh Dịch Dương thấy thế mới nói với Sở Thanh Y: "Thế tử có thể cho đi nhờ thì thật tốt quá, Thái tử bị thương, thần còn phải hộ tống Thái tử điện hạ tới Đông Cung, tiểu nữ đành nhờ thế tử ngài vậy."

"Thái phó đại nhân đi đi, Thái tử quan trọng hơn, cứ giao Thịnh muội muội cho tại hạ." Sở Thanh Y vỗ ngực ra vẻ mọi chuyện cứ giao hết cho ta, vừa nãy hắn bỏ lỡ màn từ hôn hay ho, nhưng lại được chứng kiến Y Diễm dạy dỗ cha con Tiêu Hổ, đệ nhất mỹ nhân nói lắp yếu đuối đã trở thành yêu nữ quyết đoán. Loại chuyện thú vị như vậy sao hắn có thể không tham gia! Đã lâu chưa thấy chuyện thú vị như thế...

Sở Thanh Y nói xong liền phất tay áo, quát đám thị vệ: "Không nghe thấy gia nói gì sao. Xe ngựa đâu, thật là không có mắt, làm Thịnh muội muội mệt, gia lột quần áo các ngươi lưu phố." Trước giờ Sở Thanh Y nói được làm được, đương nhiên bọn thị vệ biết hắn không nói đùa, sao dám lề mề, lập tức kéo một xe bốn ngựa kéo ra, mui xe khắc hoa, vách thiếp vàng, khảm đá quý lấp lánh.

Tử Nhi không làm sao được đành dìu Y Diễm đi về phía xe ngựa, Sở Thanh Y nhắm mắt theo duôi. Tử Nhi đỡ Y Diễm vào trong xe ngựa, liếc qua thấy Sở Thanh Y định vào theo, lập tức trừng mắt nói: "Thế tử, tiểu thư chúng ta không được khoẻ, lại là nữ tử chưa lấy chồng, ngồi chung một xe ngựa với thế tử ngài có vẻ không tốt, Tử Nhi mời thế tử sang xe khác. Tử Nhi sẽ thưa lại với lão gia, sau này tới phủ cảm tạ ngài."

Sở Thanh Y nơi nào lại để nha hoàn này ở trong mắt,nghe vậy cước bộ ngừng cũng không ngừng liền hướng xe ngựa đi đến, nói: "Không quan hệ, gia không sợ tiểu thư các ngươi ảnh hưởng , hơn nữa, đây là xe ngựa của gia, gia vì sao không thể lên? Ngươi khi nào gặp qua gia cưỡi ngựa trên đường? Không phơi nắng hỏng da thịt mềm mại của gia sao!"

Nha , trời đã tối rồi, chưa từng nghe qua ánh trăng cũng có thể phơi nắng hỏng làn da !

Tử Nhi xem thường, từng bước che ở cửa xe ngựa , lại phúc thân, nói: "Thế tử gia hiện tại đã là buổi tối , hi vọng thế tử gia suy nghĩ về khuê danh của tiểu thư chúng ta , nhân nhượng một hai, nô tỳ thay tiểu thư đa tạ ngài."

Sở Thanh Y bị chặn lại, sắc mặt thay đổi, lông mày nhướn lên, lạnh lùng nói: "Tránh ra! Để gia nhìn xem ai dám đàm tiếu , phá hoại thanh danh của gia! Ngươi nha đầu này làm như gia ăn tiểu thư của ngươi không bằng! Mau làm cho..."

Hắn im bặt, chỉ cảm thấy một tia sáng màu vàng mang theo tiếng gió lao thẳng vào mặt hắn, hắn hoảng sợ nghiêng mình tránh né, không đứng vững trên càng xe, đầu gối lập tức bị một vật cứng đập mạnh một cái, hắn thất thanh hét lên , tay áo tung bay phấp phới như hồ điệp ngã từ trên xe ngựa xuống.

"Ai ui!" Mông của hắn, đưa mắt nhìn lên, trước mặt là nhuyễn tháp khảm vàng ròng trong xe, phía sau là gối mềm cạnh một quyển Đông cung đồ.

Hắn nhìn qua cửa vào xe ngựa, cười hì hì, sau đó mới xoa xoa mông bật dậy, quát ầm lên: "Dẫn ngựa tới cho gia!"

Ở nơi khác Quân Khanh Liệt cũng được đỡ lên xe ngựa, thị vệ Đông cung chia làm hai đội, một đội thị vệ hộ tống xe ngựa Thái tử trở về Đông cung, đội kia bao vây Tiêu phủ.

Xe ngựa chuyển động, Quân Khanh Liệt ở trong xe đã sớm khôi phục trạng thái bình thường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vết thương đã được Mặc Vân băng bó, nhìn qua cửa sổ thấy Sở Thanh Y bị đẩy xuống xe ngựa, khoé môi hơi cong lên, tấm lưng đang tựa vào xe cứng lại, toàn thân bỗng có vẻ lo lắng.

Thị vệ Mặc Vân thấy vậy giật mình há miệng định hỏi, nhưng không dám tò mò quá đáng, lại cúi đầu.

Bên kia Tử Nhi thấy trong xe bắn ra cái gì đó đẩy Sở Thanh Y xuống xe ngựa liền biết Y Diễm đã tỉnh, vui vẻ bước vào xe ngựa, quả nhiên thấy Y Diễm đang ngồi trên nhuyễn tháp, đôi mắt rực sáng, không có nửa điểm bộ dáng suy yếu. Tử Nhi đoán được tiểu thư mới vừa rồi là giả bộ bất tỉnh , cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Tiểu thư, công tử kia trước đây đã từng cứu nô tì, nếu không có hắn, e rằng nô tì đã sớm chết dưới tay Tiêu phu nhân, nay công tử kia hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, vừa nãy còn nôn ra một ngụm máu tươi, nô tì cầu xin tiểu thư nể tình công tử kia là ân nhân cứu mạng của nô tì mà mang về phủ cứu chữa."

Nghe Tử Nhi nói xong Y Diễm mới giật mình nhớ ra người Tử Nhi nói là Đế Tu.

Mới vừa rồi Tiêu phu nhân cùng Tiêu Hổ tấn công trước sau nàng, Tử Nhi xông lên, quả thật Đế Tu kia đã ngăn cản Tử Nhi, còn tiếp được một chưởng của Tiêu phu nhân. Nhưng bằng võ công và bản lĩnh của yêu nghiệt kia có thể đánh bay Tiêu phu nhân vào đám người, hắn sao có thể lại bị thương ngất đi?

Thật là buồn cười! Rõ ràng là hắn có lòng dạ đen tối, muốn nhân cơ hội trêu chọc đùa giỡn.

Lúc nãy nàng không kịp nghĩ lại, còn không hiểu tại sao hỗn đản kia đột nhiên hôn mê bất tỉnh, bây giờ nghe Tử Nhi nói xong sao còn không rõ!

Chắc chắn yêu nghiệt kia đã sớm đoán được sau khi hắn ngất đi, Tử Nhi nha đầu ngốc ngay thẳng thật thà coi trọng tình cảm này sẽ không bỏ mặc, nhất định sẽ cầu xin, vì thế mới làm vậy. Vì muốn vào phủ Thái phó nhờ nàng ư? Rốt cuộc yêu nghiệt này định làm gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.