Tử Nhi làm sao có thể nghĩ đến tiểu thư thiện lương của mình lại có thể hướng ân nhân cứu mạng xuống tay, đến khi nàng phát hiện chuyển biến, động tác của nàng làm sao có thể nhanh hơn Y Diễm khi cố ý làm vậy, nàng chỉ có thể kinh hô một tiếng, trơ mắt nhìn nước sôi bắn tung tóe ra, mang theo nóng bỏng hướng mặt và cổ của Đế Tu rơi xuống.
Đế Tu đang nằm đương nhiên hiểu được Y Diễm này là một nữ nhân nhẫn tâm sẽ không đột nhiên phát ra hảo tâm đổ nước cho hắn uống, khi bắt gặp Y Diễm ngăn cản Tử Nhi hắn liền âm thầm đề phòng, nhưng hắn lại không dự đoán được Y Diễm lại tàn nhẫn như thế, dùng nước nóng hổi dội vào người hắn, cũng may hắn trước đó đã có phòng bị. Khi tay của Y Diễm vung lên, hắn liền ngưng thần vận động chân khí trong cơ thể, nhất thời hơi thở cao lẻn.
Nháy mắt thân thể hắn liền tản mát ra một cỗ hàn khí thấu xương, hàn khí kia quả thực so với băng sơn ngàn năm càng thêm rét lạnh, Tử Nhi dang nắm tay hắn, đột nhiên bị đông lạnh cả người liền thu tay lại, như thế đồng thời, khi dòng nước nóng vẫn tiếp tục rội xuống, cực hạn hàn khí cùng cực hạn nhiệt khí gặp nhau, trong không khí hình như có thanh âm tê tê truyền ra, tiếp theo khói trắng toát ra, đột nhiên môt màn kì dị trong không gian này đột nhiên lại biến mất không thấy, giống như là ảo giác.
Còn lại một chút rớt ra, tiếp tục rơi xuống, Đế Tu đang nằm bỗng nhiên cử động, cánh tay đưa ra, ống tay áo rung động, cuốn nước kia lên, hắn hạ cánh tay xuống, chống lại Y Diễm, đồng thời một dòng nước hướng về phía đỉnh đầu của Y Diễm trút xuống dưới.
Y Diễm làm sao tưởng tượng ra sẽ có một màn này, nàng còn đang kinh ngạc vì sao trong không khí bỗng nhiên toát ra khói trắng, đối với dòng nước đang tới kia, nàng chỉ có thể kịp tránh được một phần, nước lại đều đều rơi đến váy dài của nàng.
Dòng nước ấm áp, ôn hoà, giống như là đầu mùa hè nóng bức mà có cơn gió mát lạnh thổi qua vải chui vào trong, dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh duyên dáng của nàng, đi tới đường cong trước ngực nàng, dọc theo khe rãnh say lòng người giống thanh tuyền rơi xuống khe núi.
Trên người khăn quàng hồng y là vật liệu may mặc bình thường, tầng tầng bọc thân thể xinh đẹp của Y Diễm, giờ phút này bị dòng nước ấm thẩm thấu, quần áo mỏng manh kia trong nháy mắt trong suốt một mảnh, ánh sáng phát ra từ dạ minh châu, sa mỏng được thêu đóa mẫu đơn lớn càng thêm diễm lệ, sắc thái nồng đậm hiện ra, đường cong trước ngực, hai đóa hoa nửa hở nửa kín che ở trên người, một trái một phải cố định lấy.
Tình cảnh này, quả thực so với không che đậy gì càng dụ hoặc gấp trăm lần, kiều diễm vạn lần, Y Diễm ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà tức đến hộc máu, Duệ mâu trừng hướng Đế Tu đang nằm, thế nhưng nàng lại nhìn thấy tên hỗn đản kia không biết từ khi nào đã mở đôi mắt, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng, si ngốc, trong đáy mắt kia rõ ràng bắt đầu khởi động vô hạn kinh hãi, như trong sơn động tối tăm thân thủ không tốt sẽ không thấy dõ năm đầu ngón tay, tỏa ra ánh sáng sâu thẳm, không chút nào che dấu dã tâm cùng ý đồ trong đó.
Ánh mắt của hắn khiến Y Diễm nháy mắt nhớ tới khi ở trong phủ có gió mát cọ qua cánh môi nàng, giờ phút này cảm nhận được dòng nước ấm kia dọc theo da thịt chảy xuôi xuống, ôn nhu lại ngứa ngáy. Nhìn loại ánh mắt này của Đế Tu quả thực so với nam nhân trực tiếp động thủ càng khiến cho nàng lông mao dựng thẳng!
Nam nhân ánh mắt có dâm ý nàng tự nhiên không xa lạ, mỗi lần nàng đều hận không thể đem tròng mắt đó móc ra, mà ánh mắt của Đế Tu, nàng là nhìn tận mắt, du tạc vạn lần đều khó tiêu giận giữ ở trong lòng!
Ngũ quan xinh đẹp của Y Diễm đều toát ra lửa, không hề suy nghĩ cầm lấy một khối gỗ vuông đựng chung trà trên bàn liền hung hăng ném về hướng Đế Tu.
Khiến cho nàng không nghĩ tới là, chung trà kia thế nhưng ném trúng! Hắn lại không có né tránh, chung trà nện ở trên trán Đế Tu vỡ tan tành, cái trán trắng nõn của hắn xuất hiện vết máu. Lửa giận của Y Diễm hơi tiêu tan một ít, giây lát lại nhìn thấy ánh mắt Đế Tu như cũ có chút si ngốc, nhất thời chưa kịp phản ứng, tên hỗn đản này không phải không né tránh, căn bản chính là nhìn nàng mà choáng váng!
Lửa giận của nàng vừa tiêu tan một chút trong nháy mắt lại bắt đầu bùng lên đóm lửa nhỏ, đang định tiếp tục phát tác, ngoài xe ngựa lại truyền đến âm thanh cười đùa.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ người phải đi sao?"
"Chúng ta về sau còn có thể nhìn thấy tiên nữ tỷ tỷ không?"
"Tiên nữ tỷ tỷ không cần thương tâm, Dực Vương là đồ ngốc, Hổ tử sẽ cố gắng ăn cơm, chờ Hổ tử trưởng thành Hổ tử đến thú tiên nữ tỷ tỷ!"
...
Là đám nhỏ kia thay nhau kêu gọi nàng, nguyên lai xe ngựa đã sắp ra tới trước cửa Tiêu phủ, bọn nhỏ thấy nàng sắp phải đi đều đuổi theo.
Kiếp trước tuy Y Diễm làm sát thủ, tâm lạnh như băng, nhưng mà nàng cũng đối xử rất tử tế với chính mình, hàng năm cuộc sống trong bóng đêm, lâu ngày ở dài trong bể máu, nàng cần ánh mặt trời chiếu rọi ở đáy lòng, nàng sẽ không dễ dàng làm cho chính mình trở thành một cỗ máy giết người, cho nên không người nào biết nàng thường xuyên đến cô nhi viện tặng đồ cho bọn nhỏ, càng không người nào biết nàng thường xuyên nghỉ ngơi tại nông thôn, khi ở trong sơn thôn lại làm một giáo sư bình thường.
Nàng thích ở cùng một chỗ với bọn nhỏ, bọn họ sẽ trở thành ánh mặt trời, để chiếu rọi lòng của nàng, cứu lại linh hồn của nàng. Cho nên mặc kệ lòng của nàng có bao nhiêu lạnh lùng cùng cứng rắn, khi ở với bọn nhỏ, nàng sẽ kiên nhẫn sẽ tĩnh tâm cũng sẽ ôn hòa.
Giờ phút này nghe được tiếng kêu bên ngoài của bọn nhỏ, nàng không thể không áp chế cả người tức giận, hít sâu một hơi, bình phục hơi thở, hướng bên ngoài nói: "Cầm một trăm lượng bạc đến chia cho mấy đứa nhỏ này mua kẹo đường."
Rốt cuộc lửa giận trong lòng không tiêu tan, âm thanh của nàng có chút rét run, giống như theo giữa hàm răng truyền ra, Sở Thanh Y đang ngồi trên lưng ngựa nghe vậy ngẩn người, quay đầu trái phải xem xét, bắt gặp bên này trừ bỏ mình hắn thì không có một người nào khác, thế này mới ý thức được là nữ nhân trong xe dĩ nhiên là hướng về hắn ra lệnh, hắn sờ sờ cái mũi, chẳng lẽ nhìn hắn như vậy rất giống hạ nhân sao? Rõ ràng vẫn là một người ngọc thụ lâm phong, phong thái tuyệt diễm, có quyền thế có núi để dựa, nhắm hai mắt đi ngang không người nào dám chọc Hỗn Thế Ma Vương thế tử a!
Nếu là ngày thường, cho dù lão tử Thiên Ức Vương kia dùng loại giọng điệu này cùng hắn nói chuyện hắn cũng sẽ xù lông cãi lại, kể ra hôm nay nói cũng kỳ quái, có lẽ là do giọng điệu được tập mãi của Y Diễm đã thành thói quen, tự nhiên như vậy, Sở Thanh Y hôm nay xuất môn thực sai lầm rồi, dù vậy lại hướng tùy tùng bên cạnh phân phó một tiếng, để cho tùy tùng cầm bạc đi chia cho bọn nhỏ ở ngoài phố đang đứng nhìn theo xe ngựa.
Để tùy tùng đi, hắn mới ý thức được chính mình làm cái gì, không khỏi hướng xe ngựa nói: "Thịnh muội muội dùng tiền của ta nhưng lại coi như đúng lý hợp tình, bất quá, ta đối với mỹ nhân luôn luôn cũng rất hào phóng ."
Hắn nói xong, trong xe ngựa liền truyền đến một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Ta cá là tiền ngươi thắng bạc không chỉ có từng đó đi? Phần còn lại ngươi tốt nhất tính toán rồi đưa đến phủ Thái phó cho ta, nếu thiếu một đồng tiền ta cũng sẽ đuổi đến tận cửa để đòi nợ ."
Sở Thanh Y nghe vậy sửng sốt, tiếp theo mới nhớ tới đến phía trước Y Diễm hạ giọng nói chuyện đến, không khỏi dương môi cười, nói: "Ngươi thật ra là đang tính kế, tuy không tham tài nhưng là gia phần đông đều ưu điểm, Thịnh muội muội còn sợ ta lấy tiền của ngươi sao? Bất quá, Thịnh muội muội lúc này thật đúng là tiểu phát nhất bút, lúc này hạ chú mọi người không áp trung, bồi dẫn gia đến chứng kiến lớn nhất một hồi, Thịnh muội muội thắng bạc đều đủ lấy lòng vài cái phủ thái phó , hắc hắc, nếu không phải còn có một người cùng Thịnh muội muội giống nhau, Thịnh muội muội đâu thắng được càng nhiều, Thịnh muội muội liền không hiếu kỳ ai là người đoạt tài lộ giúp muội muội?"
Sở Thanh Y khí thế bừng bừng nói xong, chạy ngựa tới gần cỗ kiệu, vẻ mặt quyến rũ người khác, dào dạt đắc ý, chờ Y Diễm thay đổi vẻ mặt, lại nghe trong xe ngựa truyền đến một thanh âm cực kỳ khinh thường .