Mọi người nghe vậy liền vội hỏi người phụ nữ vừa lên tiếng, thấy mọi người hỏi mình, bà ta gật đầu nói:
- Biết! Mới mấy hôm trước tôi theo ông chồng đi tới nhà họ, cái cô đứng kia kìa tên là Diệp Lạc Nguyên, còn cô nằm dưới đất kia là Diệp Hi Nghi. Họ là con gái của ông chủ Diệp, nhưng mà cái cô Diệp Lạc Nguyên bị ông chủ Diệp đuổi khỏi nhà và từ con rồi!
Người phụ nữ nói tóm tắt cho mọi người biết tên của Diệp Lạc Nguyên cùng Diệp Hi Nghi. Nói xong bà ta thở dài lắc đầu.
- Sao cái cô Diệp Lạc Nguyên lại bị đuổi vậy???
- Haizzz! Nghe nói cô ấy đẩy ngã em gái cùng cha khác mẹ của mình là Diệp Hi Nghi, thấy bảo cô Diệp Lạc Nguyên ấy là một cô gái chưa lấy chồng nhưng rất điêu ngoa, khắp nơi bắt nạt em gái của mình!
- Lại có chuyện như vậy??? Tôi mà có con trai cũng không muốn con tôi lấy cô ta về!
- Mà sao bà lại thở dài vậy?
Mọi người nghe vậy đều nói ra suy nghĩ của mình là không muốn con trai của mình lấy Diệp Lạc Nguyên về làm vợ, Diệp Hi Nghi nghe mọi người bàn tán xì xào như vậy, cô ta khẽ nhếch miệng sau đó lén lút đưa ánh mắt nhìn biểu hiện của An Diệp Lạc cùng hai người Tống Nghiêm Tịch và Phương Tiếu Quân.
Chỉ là, khiến cô ta phải thất vọng, hai người họ trên khuôn mặt không hề có biểu hiện gì, họ vẫn bình thường. Điều đó làm cho Diệp Hi Nghi trong mắt loé lên sự ác độc rồi biến mất, ngay lập tức cô ta cụp mắt xuống như không có gì xảy ra, vẫn giả bộ một tiểu thư yếu đuối mong manh.
- Ài! Các vị không biết chứ cái cô Diệp Lạc Nguyên kia cũng tội, chồng chưa cưới của mình đòi huỷ hôn để lấy em gái cùng cha khác mẹ với Diệp Lạc Nguyên!
- Lại còn có chuyện đó sao???
- Chứng tỏ cái cô Diệp Hi Nghi kia cũng chẳng ra gì!
- Đúng vậy! Nếu không sao có thể làm ra chuyện đồi bại đến vậy? Cướp chồng chưa cưới của chị mình, không lẽ cô ta không có đầu óc? Hay cô ta không biết ngại ngùng là gì???
Mọi người nghe người phụ nữ đó nói vậy liền nhao nhao bình luận. Diệp Hi Nghi nghe người phụ nữ kia nói chuyện cô cướp Vương Khải Thiệu của Diệp Lạc Nguyên thì trong lòng rất tức giận và hận.
An Diệp Lạc nhìn Diệp Hi Nghi muốn tức giận mà không dám phát tiết liền khẽ nhếch miệng, sau đó quay đi, nhưng chỉ đi được vài bước thì người nằm dưới đất khẽ "ưm" một tiếng, sau đó mắt khẽ mở, nhìn thấy Diệp Lạc Nguyên rời đi cô ta vội lên tiếng:
- Chị, chị về nhà đi, cha và mẹ nhớ chị lắm!
Nói xong, nước mắt Diệp Hi Nghi khẽ rơi, ánh mắt nhìn An Diệp Lạc nhưng thỉnh thoảng lại lướt qua hai người con trai e dè, đôi má khẽ ửng đỏ.
An Diệp Lạc không nói gì, vẫn cứ bước đi. Thấy vậy, Diệp Hi Nghi nhìn cô đầy oán độc, trong lòng nghĩ: "Diệp Lạc Nguyên! Tôi sẽ cướp hai người đàn ông bên cô cho cô coi! Tôi nói rồi, tất cả những gì thuộc về cô, tôi đều cướp hết!".
Lúc này, Vương Khải Thiệu bên cạnh khuyên nhủ:
- Hi Nghi, kệ cô ta đi em!
- Hừ, anh biết gì mà nói em kệ?
Diệp Hi Nghi giọng nói khinh thường vang lên, nghe vậy Vương Khải Thiệu im lặng không nói gì. Một lúc sau, anh ta lên tiếng:
- Chúng ta về thôi!
- Về? Vì sao phải về?- Diệp Hi Nghi khó chịu hỏi lại.
- Em đang bị thương mà!- Vương Khải Thiệu lo lắng nói.
- Không việc gì! Đi thôi!
Lạnh lùng bỏ lại mấy câu, Diệp Hi Nghi bước đi theo hướng mà An Diệp Lạc cùng ba người rời đi. Trong đầu thì nghĩ: "hừ! Rốt cục cũng là đồ lẳng lơ, bám vào đàn ông. Tôi sẽ đi theo để xem xem cô có tiền mua chúng không!".
Tại một khu vực mua hàng khác,
Khi cả bốn người đang đi dạo thì bất chợt một giọng nam và nữ đồng thanh vang lên: