Phương Tiếu Quân tới nhà Trương Doanh, nhìn cánh cửa đóng anh gõ cửa "cộc, cộc, cộc" ba tiếng vang lên. Chờ đợi mãi không thấy cô ra mở cổng Phương Tiếu Quân nói thầm:
- Không lẽ hôm nay đi làm sớm?
Nghĩ vậy, anh ra xe quay đầu xe chạy thẳng tới công ty R.S của Tống Nghiêm Tịch, nơi Trương Doanh làm việc. Theo thói quen, anh đi thẳng tới phòng làm việc của Trương Doanh, thế nhưng, anh lại không hề thấy bóng dáng của cô đâu. Trong lòng anh một cỗ lo lắng xuất hiện, cảm giác như hôm qua vậy.
Lấy điện thoại, Phương Tiếu Quân bấm số, hồi chuông vang lên, tiếng chuông kéo dài khiến Phương Tiếu Quân trong lòng suốt ruột không thôi, chuông đổ dài, anh gọi liên hồi cũng vẫn không thấy chủ nhân của số điện thoại đó bắt máy, lòng anh càng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng anh bấm số gọi cho Tống Nghiêm Tịch, đầu máy vang lên, thì người đầu dây bên kia nhấc máy, anh vội vàng hỏi:
- Nghiêm Tịch, Doanh Doanh có ở gần cậu không?
-....
- Cô ấy đi đâu nhỉ? Tao gọi cho cô ấy mấy cuộc mà không thấy cô ấy nhấc máy!
-....
- Tao tới nhà rồi! Không thấy nên đang ở công ty của mày!
-....
- Ừ!
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tống Nghiêm Tịch, Phương Tiếu Quân gọi điện cho một người:
- Mày cho người tìm kiếm một cô gái cho tao, tao gửi ảnh qua cho mày, tìm xem cô ấy hiện giờ đang ở đâu cho tao! Càng nhanh càng tốt!
- Alo, cha! Con có việc cần nhờ tới cha! Cha tìm giúp con Doanh Doanh, cô ấy chắc bị bắt cóc rồi!
-....
- Dạ! Con sẽ gửi ảnh của cô ấy qua cho cha ngay!
Cuộc nói chuyện kết thúc, Phương Tiếu Quân lo lắng đi đi lại lại nơi làm việc của Trương Doanh. Cùng lúc đó, ba thế lực hai chính một ngầm bắt đầu vào công việc điều tra chỉ để tìm kiếm một người con gái có tên là Trương Doanh.
Tại một căn nhà bỏ hoang cách xa thành phố, bên trong, căn nhà gỗ rách nát, một nhóm người cùng hai cô gái, một đứng, một bị trói chặt trên giá gỗ. Cô gái bị trói nhìn cô gái còn lại nói:
- Mạc Đinh! Cậu vì sao lại bắt cóc tôi?
- Vì sao? Mày còn hỏi tao vì sao? Trước kia còn đi học, Đổng Ngạc yêu mày, không ngờ hiện giờ mày lại có một người giàu có, đẹp trai hơn Đổng Ngạc, mày nghĩ vì sao?
Thì ra, hai cô gái đó là Trương Doanh đã mất tích cùng bạn của mình là Mạc Đinh.
- Không phải cậu cùng Đổng Ngạc chuẩn bị cưới sao?- Trương Doanh kinh ngạc nhìn Mạc Đinh.
- Cưới? Giờ tao đã không còn yêu Đổng Ngạc nữa, mà là người bên cạnh mày hiện giờ, anh ấy phải thuộc về tao!
Mạc Đinh giữ tợn nhìn Trương Doanh cười và hét lên, cô ta ghen tị với Trương Doanh, cô ta là thiên kim tiểu thư, vì sao lại không có một chàng trai nào yêu thương cô ta? Còn Trương Doanh, cô ta chỉ là một đứa mồ côi con nhà nghèo, vậy mà bên cô ta lúc nào cũng có những người thật lòng yêu thương lo lắng cho cô ta, Đổng Ngạc như vậy, giờ anh ấy cũng vậy. Cô hận cô ta (Trương Doanh).
- Cậu trước kia đã cướp Đổng Ngạc, giờ cậu lại muốn cướp Tiếu Quân?- Trương Doanh nhìn Mạc Đinh không biết nói gì hơn.
- Anh ấy là Tiếu Quân sao? - Mạc Đinh lẩm bẩm nói, trên khuôn mặt cô ta là nụ cười vui vẻ. Quay qua nhìn Trương Doanh, Mạc Đinh nói- Trương Doanh, tôi sẽ khiến cô không thể ở bên Tiếu Quân được nữa!
Nói xong, Mạc Đinh hất mặt với mấy người bên trong, trên tay cô ta là chiếc điện thoại. Trương Doanh nhìn những người đàn ông đang bước về phía mình thì tron lòng cô lo lắng không thôi, cô vội vàng nói:
- Các người... các người định làm gì?- Giọng sợ hãi của Trương Doanh.
- He he, cô em xinh đẹp này để tụi anh phục vụ cho em l, chúng ta cùng vui vẻ a!- một tên trong số họ lên tiếng.
Tới gần nhìn khuôn mặt trắng bánh bao loli của Trương Doanh, cả bọn khẽ liếm môi, cùng xúm lại xé quần áo của Trương Doanh, mặc cô kêu gào:
- Các người buông tôi ra! Tiếu Quân! Anh đang ở đâu?
Mạc Đinh đứng ngoài, cô ta im lặng theo dõi tất cả, trên môi là nụ cười vui vẻ khi nhìn thấy cảnh Trương Doanh quần áo bị xé rách, toàn bộ bên trong cơ thể được phơi bày thì cô ta càng cười to hơn. Cô ta sẽ không để cho Trương Doanh được nguyên vẹn, như vậy dù cho là Đổng Ngạc hay Tiếu Quân có yêu Trương Doanh thế nào thì sẽ không thể chấp nhận được một người đã bị huỷ đi sự trong trắng của mình.