Trong phòng làm việc, An Diệp Lạc đang ky những hợp đồng trên giấy, bên ngoài có tiếng gõ cửa "cộc... cộc" nhẹ vang lên.
- Mời vào!
Bước vào là nữ nhân viên, nhìn chủ tịch của mình cô nói:
- Thưa chủ tịch, Triệu phu nhân tới rồi ạ! Đây là chứng minh nhân dân của Triệu phu nhân!
Nói xong ữ nhân viên cung kính đưa chứng minh của Triệu Hạ Nhiên cho An Diệp Lạc. Cầm chứng minh trên tay, nhìn người trong ảnh An Diệp Lạc lạnh lùng, trong lòng cô ngĩ: "Triệu Hạ Nhiên! Chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự trả thù của An Diệp Lạc tôi!".
Gật đầu với nữ nhân viên, An Diệp Lạc dặn:
- Cô xuống dưới nói là tôi muốn gặp Triệu phu nhân!
- Dạ!
Nữ nhân viên bước ra ngoài, đi xuống nơi làm việc của mình gặp Triệu Hạ Nhiên đang đứng ngồi không yên. Bước lại gần, nữ nhân viên nói:
- Phu nhân Triệu! Chủ tịch của tôi muốn gặp phu nhân, mời phu nhân đi theo tôi!
Triệu Hạ Nhiên không ngờ vị chủ tịch kia lại muốn gặp mình, vui mừng cô ta gật đầu đáp:
- Được, mời cô dẫn đường!
Đi theo nữ nhân viên, Triệu Hạ Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy một cơ ngơi đồ sộ như vậy, trong mắt chỉ là ước ao cùng ghen tị.
Tới phòng làm việc của An Diệp Lạc, sau khi được sự cho phép, Triệu Hạ Nhiên bước vào bên trong, nhìn lướt qua căn phòng Triệu Hạ Nhiên kinh ngạc không thôi, một căn phòng thiết kế đơn giản, thế nhưng, mọi thứ bên trong đều thuộc về hàng cao cấp.
Lúc này, An Diệp Lạc ngẩng đầu lên, một cái nhếch mép thoáng qua không làm Triệu Hạ Nhiên bắt gặp, An Diệp Lạc ngạc nhiên vôi nói:
- Hạ Nhiên! Là cậu sao?
- Ơ...! Chủ tịch biết tôi sao?- Triệu Hạ Nhiên kinh ngạc hỏi.
- Mình là Diệp Lạc Nguyên đay, cậu không nhoé ra mình sao? Chúng ta trước kia từng học cùng nhau khi học trường phỏ thông đó!- An Diệp Lạc tỏ vẻ vui mừng nói.
- Tôi... tôi...!- Triệu Hạ Nhiên ấp úng nói.
- Ngồi đi, cậu là Triệu Hạ Nhiên đúng không?- An Diệp Lạc mừng rỡ hỏi.
Triệu Hạ Nhiên định từ chối, chợt cô ta nghĩ: "mình rõ ràng không quen vị chủ tịch M.A này, nhưng nếu đã muốn nhận định mình là bạn thì mình cứ giả vờ là quen biết đi, như vậy biết đâu mình lại có thể nhờ vả gì thì sao?". Nghĩ vậy, Triệu Hạ Nhiên giả vờ nói:
- Xin lỗi, lần trước mình bị tai nạn nên không còn nhớ chuyện cũ nữa!- Khẽ cười Triệu Hạ Nhiên nói.
- Vậy hả? - Tỏ ra kinh ngạc An Diệp Lạc hỏi.
- Ừm!- Triệu Hạ Nhiên gật đầu xác định.
- Ài!- An Diệp Lạc khẽ thở dài.
Lúc Triệu Hạ Nhiên cúi đầu cô ta không nhìn thấy nụ cười đầy bí ẩn của An Diệp Lạc, nhìn Triệu Hạ Nhiên, An Diệp Lạc hỏi:
- Cậu hôm nay tới công ty mình có chuyện gì sao?
- À! Chẳng là...!- Triệu Hạ Nhiên tỏ vẻ khó nói, cô ta ấp úng.
An Diệp Lạc nghe vậy chỉ cười chứ không hỏi tiếp, thấy An Diệp Lạc không hỏi mình, Triệu Hạ Nhiên trong lòng buồn bực, nếu An Diệp Lạc hỏi thì cô ta sẽ theo đó nói ra, khiến cho mình càng khổ sở để được sự giúp đỡ từ An Diệp Lạc nhiều hơn, đáng tiếc, An Diệp Lạc lại không nói gì. Thấy vậy, Triệu Hạ Nhiên đành phải nói tiếp:
- Mình muốn tới vay tiền để làm ăn!
- À! Thì ra là vậy!- Gật gật đầu, An Diệp Lạc nói- Cậu vay tiền mình sẽ cho vay, nhưng phải làm theo thủ tục!
- Được! Chỉ cần chỗ cậu cho vay là tốt rồi!- Triệu Hạ Nhiên vội trả lời ngay như sợ An Diệp Lạc sẽ thay đổi ý kiến.
An Diệp Lạc đứng dậy tới vàn làm việc đưa tới một bản thủ tục vay vốn, nhìn thủ tục vay vốn mà An Diệp Lạc đưa, Triệu Hạ Nhiên thấy không có vấn đề gì liền vui vẻ ký tên.
Mỉm cười nhìn Triệu Hạ Nhiên đặt bút ký tên xong An Diệp Lạc nói:
- Hôm nay chúng ta có duyên gặp lại, mình mời cậu đi ăn nhé!
- Vậy sao được! Là mình đưa ra đề nghị thì nên để mình mời chứ?- An Diệp Lạc từ chối.
- Không sao đâu! Lần sau cậu mời lại mình là được!- Triệu Hạ Nhiên không đồng ý, trong lòng cô ta lại nghĩ: "mình phải để cô ta nợ mình, như vậy lần sau mới có cớ gặp nhau!".