Khi Nữ Phụ Thành Nhân Vật Chính

Chương 5



- Bảo vệ đâu, vào đưa cô ta ra ngoài cho tôi!

Tiếng cô ả vang lên, khi các bảo vệ vào, Diệp Lạc Nguyên nhìn họ, không để ý cô nói:

- Gọi quản lý tới cho tôi!

- Hừ! Các anh còn đứng đó làm gì? Kéo cô ta ra ngoài cho tôi!

Thật là, Diệp Lạc Nguyên cô chỉ muốn mua vài bộ quần áo thôi, có được không? Trước kia, chủ nhân của thân thể này bị mọi người coi thường cười chê, nhưng cũng đâu đến nỗi bị đuổi đi như cô chứ? Đúng là số cô là số nhọ mà!

Bảo vệ thấy cô ả hét lên liền xông vào định kéo cô đi thì "bụp... bụp... bụp" vài tiếng kêu vang lên, sau đó mọi người nhìn lại thì thấy các bảo vệ nằm lăn ra đất khiến ai cũng tròn xoe nhìn.

Họ biết Diệp Lạc Nguyên cô từ trước đã rất phách lối, lại không nghĩ cô ta dám đánh bảo vệ, xung quanh bỗng nhiên im lặng, chừng khoảng 10 phút sau, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong không khí im lặng:

- Chị, chị sao lại ở đây? Em nhớ chị lắm!

Nói xong, một bóng người chạy tới, Diệp Lạc Nguyên bất ngờ sững sờ, sau đó cảm nhận được mình bị nhéo, cô liền đẩy bóng người đó ra khiến cô ta lạng chạng té nhưng lại rơi vào cái ôm của một người con trai, giọng anh ta lạnh lùng vang lên:

- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy???

Tuy là hỏi nhưng ánh mắt của anh ta lại khoá chặt vào Diệp Lạc Nguyên, như định sẵn cô là kẻ gây chuyện vậy. Nhún vai, cô không nói gì mà ngồi xuống ghế, hành động của cô khiến anh ta khó chịu khẽ nắm tay, sau đó ánh mắt nhìn về phía nhân viên. Cô ả thấy anh ta nhìn mình liền run run nói:

- Tôi nói với Diệp tiểu thư rằng cửa hàng chúng tôi không có đồ cô cần lại không nghĩ cô ấy lại làm loạn, tôi gọi bảo vệ vào đưa Diệp tiểu thư ra ngoài, ai ngờ bảo vệ bị cô ta đánh!

Nói xong ả khẽ nhếch mép cười, trong lòng thì nghĩ: "Diệp Lạc Nguyên! Xem cô còn mặt mũi nào ở đây!".

Gật đầu, anh ta nhìn lại Diệp Lạc Nguyên nói:

- Cô còn gì để nói? Không phải tôi và cô đã chia tay và huỷ hôn ước rồi sao? Vì sao còn bám theo chúng tôi nữa???

Mọi người xung quanh nghe vậy đều ồ lên khẽ bàn tán:

- Thật không ngờ thì ra chia tay là thật!

- Ài, cô ta là kẻ chẳng ra gì, lại không nghĩ có được hôn phu là cậu Vương Khải Thiệu, con trai của chủ tịch tập đoàn K.H!

- Giờ cũng đâu còn là hôn của cô ta nữa!

- Cũng may cậu ta huỷ hôn nếu lấy cô ta chắc chắn sẽ là nỗi nhục của gia tộc cậu ta!

- Đúng vậy, mọit người đi khắp nơi gây chuyện còn là mê trai nữa thì chắc đức hạnh của cô ta chẳng ra gì!

- Đúng vậy! Nhưng mà... nhìn cô ta cũng ngon đấy chứ? Xinh đẹp thật!

- Xuỳ, xinh đẹp thì sao? Còn không phải nằm dưới nam nhân sao!

- Cũng đúng! Không biết cô ta đã ngủ với bao nhiêu người rồi nhỉ???

.....

Nghe những lời dâm uế vậy, Diệp Lạc Nguyên vẫn bình tĩnh không để ý, cô lười so đo cùng những kẻ đó. Đôi mắt của cô hiện giờ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô gái trước mặt mình, người vừa nãy nhào vào lòng cô rồi nhéo cô một cái khiến cô đau điếng người liền hất cô ta ra.

Ký ức của chủ nhân tràn về, đó là buổi tối cách đây hai ngày, đúng vào sinh nhật của cô, bởi vì buồn vị hôn phu không cùng cô cắt bánh sinh nhật, cho nên cô đi dạo cho lòng thoải mái, lại không ngờ nghe được cuộc đối thoại của hai người. Lúc đó, cô đứng sững sờ tại chỗ, không tin vào mắt mình và tai mình. Những điều cô nghe thấy, thật sự khiến cô rất sốc, trong bóng tối, giọng hai người nhẹ vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.