Khi Diệp Hoành Nghị bước vào phòng, đập vào mắt ông là cảnh bà Diệp nằm dưới đất, trên ngực là chiếc kéo máu từ nơi ngực chảy ra, Diệp Hi Nghi bàn tay vẫn đang nắm đuôi kéo cười. Thấy vậy, ông ta vội chạy vào lôi Diệp Hi Nghi ra, ôm lấy Diệp phu nhân nói:
Nói đoạn ông ta móc trong túi quần mình ra chiếc điện thoại bấm số gọi cứu thương, lúc này, Diệp phu nhân nói với chồng:
- Ông đừng cho cảnh sát bắt con của chúng ta đi!
Nắm chặt tay chồng, bà ta cầu xin, Diệp Hoành Nghị thở dài gật đầu, lúc này ông đưa mắt nhìn sang Diệp Hi Nghi, nhẹ đặt vợ nằm xuống, ông ta bước lại gần cô ta đưa tay lên tát "bốp" một cái rồi nói:
- Con mất dạy! Ngay cả mẹ mình cũng muốn giết!
- Hừ! Ai bảo bà ta lắm mồm làm gì? Bà ta và ông đều không phải là cha mẹ tôi, các người đều là những kẻ giả dối!- Diệp Hi Nghi vẫn không cho là đúng, cô ta cười nói.
- Chúng ta lừa mày cái gì? Mày bỏ đi đú đởn cùng với một đám đàn ông, giờ mày về mày còn nói chúng tao không phải là cha mẹ mày? Là ai mang nặng đẻ đau nuôi mày khôn lớn đến giờ?
- Vậy ông có biết tôi vì sao ở cùng lũ ghê tởm đó không? Tôi bị bắt cóc, là bắt cóc đó ông biết không? Lúc đó các người ở đâu?
- Cái gì? Là ai dám bắt cóc mày? Mày cùng một đám đàn ông không mảnh vải che thân cùng nhau, giờ mày nói mày bị bắt cóc, ai không biết mày là tiểu thư Diệp gia? Nếu bị bắt cóc thì phải gọi điện đòi tiền, nhưng chúng tao không hề nhận được cuộc gọi nào đến!- Diệp Hoành Nghị không tin lời Diệp Hi Nghi nói, nếu như ông ta không thấy được vẻ mặt vui vẻ của cô trên chiếc đĩa CD thì có lẽ ông sẽ tin. Chỉ tiếc là oing đã nhìn thấy biểu hiện vui vẻ của cô.
- Ha ha! Là ai bắt cóc tôi? Chính là con Diệp Lạc Nguyên, chính nó đã bắt cóc tôi! Tôi hận tất cả các người, tất cả các người nên chết đi!- Diệp Hi Nghi điên cuồng la hét.
Lúc này, bên ngoài tiếng còi xe cứu thương vang lên, Diệp Hoành Nghị không muốn đôi co với cô ta liền bế vợ chạy xuống lầu. Sau khi được các nhân viên y tế đón và làm sơ cứu cầm máu liền đưa bà ta tới bệnh viện. Trước khi rời đi, Diệp phu nhân nắm tay Diệp Hoành Nghị nói khẽ:
- Ông đừng đưa con bé tới cảnh sát! Tôi... tôi cầu xin ông! Nếu ông mà đưa nó tới cảnh sát thì tôi sẽ chết!
Trước lời nói của Diệp phu nhân, Diệp Hoành Nghị gật đầu đáp ứng. Diệp phu nhân lúc này yên tâm nhắm mắt để các nhân viên y tế đưa lên xe.
Diệp Hi Nghi đứng trên lầu trong phòng nhìn chiếc xe cứu thương rời đi, cô ta nhếch mép cười sau đó cười to một cách điên dại.
Mọi chuyện xảy ra trong nhà của Diệp Hoành Nghị, An Diệp Lạc đều được báo lại, sau khi nghe xong, cô im lặng. Không nghĩ tới Diệp Hi Nghi sẽ đâm chính mẹ ruột của mình, qua vài ngày nữa cô cũng nên tới gặp bà ta nhỉ?
"Reng... reng" chiếc điện thoại trên bàn làm việc vang lên, liếc nhìn tên người gọi hiện lên hai chữ "Hạ Nhiên" An Diệp Lạc bắt máy:
-...
- Ừ, có gì không bạn?
-...
- Hôm nay không được rồi, hẹn bạn khi khác nhé!
-...
- Ừ, khi nào rảnh mình sẽ điện cho cậu gặp sau!
-....
Vất chiếc điện thoại trên bàn làm việc, An Diệp Lạc tiếp tục vào công việc của mình, dạo này cô chuẩn bị để mở thêm một công ty ở Hà Lan cho nên công việc rất bận rộn.
Tại công ty R.S Tống Nghiêm Tịch cũng nhận được báo cáo chi tiết về mọi chuyện diễn ra ở Diệp gia, anh chỉ nhìn thoáng qua cũng không quan tâm gì nhiều, đều anh muốn là kết quả, mà kết quả thì lại khiến anh không biết nói gì. Chuyện của Diệp phu nhân có được gọi là nhân quả không?