Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính

Chương 2: Chương 2



Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Hứa Lũng và Vưu Thanh Thanh bắt đầu yêu đương. Chính vì tôi lúc nào cũng kiếm chuyện với cô ta, nên Hứa Lũng đã giam giữ và gi.ết ch tôi một cách tàn nhẫn. 

 

Hề Hề nói hôm nay chị ấy ngăn tôi lại, là vì sau khi tôi đánh nữ chính đến thương tích đầy mình, cô ta vẫn gắng gượng đi cho mèo hoang ăn, sau đó bị Hứa Lũng nhìn thấy. 

 

Đó cũng chính là lúc mà cậu ta bắt đầu rung động. 

 

Cuối cùng, hai người bọn họ sống hạnh phúc bên nhau.

 

Còn tôi thì không.

 

Sau khi nghe xong, trong lòng tôi chẳng có chút cảm xúc nào, thậm chí còn muốn cười. 

 

"Tiểu thuyết có nhắc đến lý do tại sao tôi lại đối xử với nữ chính như vậy không?"

"Không có...những đoạn về em chỉ được đề cập đến một cách qua loa, phần lớn đều là miêu tả sự ác độc."

 

Thế à?

 

Tôi không kiềm chế được nữa, cười không ngừng. Cuối cùng, nước mắt từ khóe mắt trào ra.

 

Thật là thú vị.

 

Hề Hề ngơ ngác hỏi: "Em không sao chứ?"

 

Tôi cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên, "Tôi đương nhiên là không sao rồi."

 

Sao tôi có thể có chuyện gì chứ?

 

"Vậy tiếp theo, em định làm gì?"

 

Tôi nói một cách nhẹ nhàng: "Chị yên tâm, giờ tôi đã biết trước tương lai của mình rồi, tôi sẽ tìm cách thay đổi nó."

 

Nếu như có thể sống tốt thì ai lại muốn ch chứ? 

 

Hề Hề thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy mới đúng! Mấy ngày nay chị đã quan sát em rồi, cảm thấy em không xấu xa lắm, vậy nên mới muốn cứu em. Sau này đừng bắt nạt nữ chính nữa nhé.” 

 

Tôi mỉm cười, không trả lời.

 

Không bắt nạt cô ta? Tôi sợ mình làm không được đâu. 

 

Dù cho tôi có là nữ phụ độc ác đi nữa, dù cho bản thân sẽ ch thảm thì đã sao? 

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Vưu Thanh Thanh, cô ta không xứng đáng có được hạnh phúc, mà ngược lại còn phải bị trừng phạt thật nặng nữa kìa. 

 

Còn một món quà tiềm năng như nam chính, tôi cũng phải có. 

 

Nửa năm, đủ để tôi hoàn thành mọi nguyện vọng của mình rồi. 

 

3.

 

Ngày hôm sau.

 

Nhà trường tổ chức lễ trao giải và phê bình học sinh. 

 

Những buổi lễ thế này, mỗi tháng đều được tổ chức một lần. Mục đích là để khen thưởng những học sinh có thành tích học tập tốt hoặc có sự tiến bộ lớn, bên cạnh đó cũng sẽ phê bình những học sinh không nghe lời và vi phạm kỷ luật.

 

Đúng tám giờ sáng, tôi có mặt tại sân trường. 

 

Trên sân khấu, hiệu trưởng đang luyên thuyên một đống thứ, còn tôi ngồi bên dưới buồn ngủ đến mức sắp ngủ gật.

 

Dù sao mấy chuyện này đều không liên quan đến tôi, nghe hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

 

Hề Hề đột nhiên nhắc nhở tôi, “Thức dậy đi, Vưu Thanh Thanh sắp lên sân khấu rồi.” 

 

Tôi miễn cưỡng mở mắt, uể oải nói: "Ồ."

 

“Em còn ồ à? Tập trung một chút đi được không?” 

 

Tôi ngáp một cái: "Biết rồi, biết rồi."

 

Hề Hề không biết phải nói gì, đành chọn im lặng, tiếp tục nhìn chằm chằm lên sân khấu.

 

"Vưu Thanh Thanh được khen thưởng có tiến bộ."

 

"Ồ."

 

"Hiệu trưởng gọi tên Vưu Thanh Thanh rồi, cô ấy sắp lên sân khấu."

 

"Ồ."

 

"Vưu Thanh Thanh sắp ám chỉ tới em rồi, em chú ý nghe đi."

 

Tôi mở mắt, khóe miệng nhếch lên một cái. 

 

Tối hôm qua, Hề Hề nói với tôi rằng hôm nay Vưu Thanh Thanh sẽ mập mờ chỉ điểm tôi trước toàn trường. 

 

Mà tôi, bởi vì quá tự cao tự đại nên đã rơi vào cái bẫy dựng sẵn của cô ta. Không chỉ bị gọi phụ huynh, mà còn mất mặt trước mọi người trong trường.

 

Chậc. 

 

Tôi thầm nghĩ, hôm nay chắc chắn sẽ có trò hay để xem. 

 

Cũng không biết lần này, ai mới là người bị mất mặt.

 

Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp và khoé mắt ngập nước của Vưu Thanh Thanh trên sân khấu, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thương xót, đúng là không tin nổi đấy. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.