Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính

Chương 5: Chương 5



6.

 

Bởi vì đã bị đình chỉ học, tôi cũng không có ý định ở lại trường nữa. 

 

Lúc quay về lớp, bạn học xung quanh đều vây lấy tôi. 

 

Tôi chỉ nói vài câu để đuổi họ đi, rồi nhanh chóng thu dọn sách vở và bước ra khỏi trường. 

 

Cổng trường lúc này vắng tanh, không một bóng người. 

 

Tôi đến bên lề đường, lấy điện thoại ra và mở ứng dụng gọi xe. 

 

"Meo."

 

Không biết từ đâu truyền đến tiếng mèo kêu.

 

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng tôi lại nghe thấy: "Có tiếng mèo kêu."

 

Hề Hề: "Chúng ta qua đó xem thử đi."

 

Tôi nhíu mày, trong vô thức cảm thấy không muốn: "Thôi, đừng đi làm gì."

 

Hề Hề như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, vì dù sao tôi mới là chủ của cơ thể này.

 

Có lẽ là vì nghe thấy tiếng người ở gần, tiếng mèo kêu càng cấp bách hơn. 

 

Những tiếng kêu yếu ớt liên tục phát ra, như thể đang cầu cứu.

 

Tôi khựng lại một chút, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cuối cùng vẫn mềm lòng, “Đi xem thử đi, nghe tiếng của nó hình như bị thương rồi.” 

 

Theo tiếng kêu, tôi bước đến bên một con hẻm gần đó. 

 

Con mèo vằn nằm trên mặt đất lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Vừa nhìn thấy tôi, nó liền đứng dậy và kéo lê thân mình về phía tôi. Lúc sắp đến gần, mèo vằn lập tức nhào đến bên tôi. 

 

Tôi khom người xuống quan sát nó.

 

Trên đầu mèo vằn có một vết thương sâu, lông nó nhuốm m.á.u lộn xộn. Một trong hai chân còn bị cong ra phía sau, gần như gãy một nửa.

 

Đôi mắt ướt sũng của nó nhìn chằm chằm vào tôi, dường như đang cầu xin tôi cứu nó.

 

Tôi nhìn vết thương còn đang rỉ máu, có vẻ nó vừa bị thương không lâu. 

 

Dường như mèo vằn nghĩ rằng tôi là người tốt, sẽ không làm hại nó, vậy nên liền dùng đầu cọ cọ vào ống quần tôi. 

 

“Rốt cuộc là ai làm nó ra nông nổi như vậy chứ? Thật sự quá độc ác rồi!” Hề Hề mắng một hồi, toàn là lời lẽ gay gắt. 

 

Một lúc sau, chị ấy cẩn thận hỏi, "Chúng ta đưa nó đến bệnh viện nhé?"

 

Tôi cúi đầu.

 

Vừa mới bị thương mà đã buông bỏ phòng bị, cầu xin người khác cứu vớt sinh mệnh mỏng manh của mình. 

 

Nó giống hệt như tôi vậy…mang trong mình khát vọng sống cực kỳ mãnh liệt. 

 

Giọng tôi nhẹ nhàng, “Được.” 

 

Tôi chìa tay ra, mèo vằn nhìn tôi với ánh mắt do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt chân bị thương lên tay tôi.

 

Đây là toàn tâm toàn ý tin tưởng vào tôi rồi à? 

 

Tôi mỉm cười ôm mèo vằn vào lòng, cố gắng không chạm vào vết thương của nó, nhẹ nhàng vuốt ve. 

 

Xe tôi vừa gọi cũng đã đến, tôi lên xe: "Bác tài, đến phòng khám thú y Dư Sinh."

 

7.

 

“Ồ? Đây chẳng phải là bạn học Dụ Du sao? Hiếm lắm mới thấy cậu xuất hiện ở đây đấy.”

 

Vừa bước vào cửa, tôi liền nghe thấy giọng nói trêu chọc của cô chủ phòng khám, cũng là bạn thân của tôi.

 

Không để ý đến cô ấy, tôi trầm giọng nói: "Mau giúp nó đi."

 

Lúc này, bạn thân mới chú ý đến mèo vằn trong lòng tôi: "Mẹ nó, là đứa thất đức nào đã làm chuyện này vậy? Bà đây phải xử đẹp nó!"

 

Cô ấy lập tức phân phó nhân viên: "Chuẩn bị phẫu thuật đi, nhanh lên!”

 

Tôi ngồi chờ bên ngoài, Hề Hề do dự hỏi: "Em và cô gái đó...?"

 

"Bạn thân."

 

Nhắc đến cô ấy, giọng tôi bất giác trở nên dịu dàng hơn: "Phòng khám thú y này là cô ấy mở cho tôi, bởi vì biết tôi thích động vật."

 

Dư Sinh - Dành tặng cậu một cuộc đời.

 

Đó là cái tên mà tôi đặt cho con mèo đầu tiên của mình.

 

Sau này, khi nó qua đời, cô ấy lại lấy cái tên đó để đặt cho phòng khám.  

 

"Thì ra là vậy."

 

Hề Hề không hỏi thêm gì nữa. 

 

Sau khi phẫu thuật kết thúc, bạn thân nói với tôi rằng ca phẫu thuật diễn ra rất thành công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.