Khi Nữ Vương Xuyên Qua Thành Nữ Phụ

Chương 15



"Cô đã xem đủ chưa ?"

Hắc Báo bộ dáng to lớn, hung tợn, hiện tại máu me đầy người trong thật đáng sợ. Hắn vừa khinh thường vừa đề phòng nhìn người con gái vận hắc y xinh đẹp đang thư thả xem trận đấu sinh tử của bọn hắn từ nãy đến giờ.

Thật ra cô ta đến từ lúc nào hắn cũng không biết được, đến tận khi nãy trận chiến kết thúc mới phát hiện giật mình phát hiện.

Chỉ thấy cô ta vận hắc y bó sát lộ ra thân hình lung linh quyến rũ. Khuôn mặt mang chiếc mặt nạ bạc hình hồ điệp xinh đẹp, chỉ thấy được bán khuôn mặt tuyệt mỹ. Môi hồng nhỏ nhắn khẽ giương, nụ cười như có như không. Mắt tím huyền bí mang ý cười nhàn nhạt.

"Đủ!"

Cô từ nhánh cây nhẹ nhàng nhảy xuống, êm nhẹ đến mức phát ra tiếng động thật nhỏ, khó mà nghe được. Không nhanh không chậm tiến lại gần.

"Cô là ai ?"

"Không quan trọng!"

Cô lạnh lùng quét mắt nhìn. Trận đấu này cũng thật kịch liệt đi, bang Thiên Long đa số đều đã chết, số còn lại hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Bang Hắc Báo tuy chiến thắng nhưng cũng chẳng nguyên vẹn gì, số lượng bị thương khá đông đảo.

Những xác chết đa phần còn nguyên vẹn, còn có một số cái đã mất chân, mất tay. Mùi máu tanh tưởi nồng đậm khiến người ta buồn nôn.

Cô đã quá quen thuộc với những cảnh như thế này từ lâu, hiện tại nhìn vào một chút nhíu mày cũng chẳng có, môi vẫn giữ độ cong đẹp mắt.

Hắc Báo ngầm nể phục cô, cảnh tượng ghê tởm này, hắn nhìn còn muốn nôn mửa, thế mà cô một chút hoảng sợ cũng chẳng có, vẫn giữ nguyên thần thái lạnh lùng, bình thản ban đầu.

"Cô muốn gì ?" Hắc Báo e dè hỏi, trong lòng ngầm run sợ, cô gái này cũng không phải dạng thường, cẩn thận vẫn hơn.

"Muốn gì ? Đơn giản! Tôi muốn bang các người!" Cô nói ngay mục đích của mình, thản nhiên nhìn Hắc Bào đứng tròng.

"Cô nghĩ mình đủ tư cách sao ?" Một hồi sửng sốt, Hắc Báo lại cười to hai tiếng. Giọng nói mang vài tia khinh thường, một cô gái thì làm được trò trống gì mà cao ngạo như thế. Nếu cô ta thật sự lợi hại thì sao, hắn không tin cả bang của hắn không đấu lại một cô gái.

"Ha ha, nói sai rồi, nếu nói đúng hơn chính là các người có tư cách sao ?" Cô không hề cao ngạo, năng lực của cô hơn hẳn họ, mà bang Hắc Báo này cũng không quá mạnh mẽ, cường thế.

Hắc Báo có chút nghẹn lời, không biết đáp trả thế nào, hắn thú nhận, hắn đang bị hàn khí cường hãn của cô áp chế.

"Cô em bớt đùa đi, ha ha, cũng ngon quá đấy, đi chơi với anh đi cưng." Một tên đàn em của Hắc Báo cười dâm đãng ghê tởm, giơ bàn tay bẩn thỉu muốn chạm vào người cô.

Hàn khí đột ngột tăng vọt, cô bất ngờ chụp lấy tay hắn, một một chút lực liền vặn gãy cánh tay dơ bẩn kia.

Hắn đau đớn ngã ra đất, kêu gào thảm thiết.

Hắc Báo giật mình, nhìn thân thủ của cô vừa nhanh nhẹn, vừa chuẩn xác lại hữu lực. Khiếp sợ lan tràn toàn thân.

Những người khác nhìn cô ra tay với đồng bọn, ngừng cười dâm đãng, tức giận, cả đám người bao vây quanh cô, không hẹn mà cùng nhau ỷ đông hiếp yếu xông vào đánh.

Cô hừ lạnh, không hề nao núng, động thân.

Cô nhẹ nhàng, thoát ẩn thoát hiện giữa đám người hổ báo, nhanh nhẹn như mèo đen lần lượt hạ gục từng tên một. Mỗi tên bị cô đánh tuy không chết nhưng lại nằm vật vã, đau đớn không dậy nổi.

Mỗi lần xuất thủ đều nhanh, mạnh, chuẩn xác, nhắm ngay điểm chí mạng của người khác.

Thoáng chốc hơn phân nửa đã bị cô đánh bại, số còn lại run sợ, chần chừ không dám tiếp tục, thối lui hơn chục bước. Ánh mắt tức giận ban đầu bây giờ biến thành khiếp sợ không thôi.

Hắc Báo đứng chứng kiến nãy giờ, hai chân không khỏi run run, đánh hơn mấy chục người một cách mau lẹ, nhìn kĩ lại cả người cô không hề đổ một giọt mồ hôi nào.

Lạnh lùng quét mắt, như nữ hoàng ngạo thế, xinh đẹp, cường hãn.

"Cô rốt cuộc là ai ?" Hắc Báo e dè hỏi, mặt trắng dã, vết sẹo to lớn giật giật, không biết là do vết thương do trận chiến lúc nãy hay do khiếp sợ.

Cô cười khẩy.

"Mị Ảnh!" Tên trong Hắc đạo của cô lúc chưa xuyên không.

Hắc Báo toàn thân run rẩy. Mị Ảnh ? Tên giống như người, thoắt ẩn thoắt hiện, hư hư ảo ảo, khiến người khác không nắm bắt được.

Đồng loạt một tiếng những người còn đưng được đều quỳ xuống kể cả Hắc Báo.

"Mị Ảnh chủ nhân!"

Cô hài lòng gật đầu, xoay người bỏ đi, trước khi đi không quên căn dặn.

"Hắc Bảo đổi thành Mị Ảnh, tạm thời bang do Hắc Báo trông coi."

Nói xong liền thoắt một cái, bóng dáng xinh đẹp biến mất trong màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.