Từ sáng sớm Đường Hoa và An Vi đã chuẩn bị mọi thứ để làm bửa sáng cho Tiểu Thư đại lão gia. Khi hai người vào nhà, Diệp Khả Thư vẫn còn nằm ngủ trên sôpha. An Vi nhìn sắc mặt Đường Hoa không tốt nhanh chóng kéo nàng ta vào bếp. Lúc này Đường Hoa mới lên tiếng
" Tiểu Thư vẫn hay ngủ như vậy sao?"
" Phải nói là từ lúc quen biết cậu ấy tôi chưa từng thấy cậu ấy một mình ngủ trong phòng."
Đường Hoa thở dài
" Đã lâu vậy rồi mà cậu ấy vẫn còn bị ám ảnh sao?"
" Ám ảnh là sao? Không phải là cậu ấy không thích ngủ trong phòng sao?"
Đường Hoa lắc đầu
" Lúc nhỏ vì Tiểu Thư rất hiểu chuyện, được mẹ viện trưởng thương nhiều hơn nên có rất nhiều người ganh tỵ với cậu ấy. Có một lần cậu ấy bị người ta bắt nhốt trong phòng kính. Lúc tôi tìm được cậu ấy đã là một ngày một đêm sau, từ ngày đó mỗi lần ngủ cậu ấy đều sẽ giử chặt tay tôi. Có lẽ cho tới bây giờ việc đó vẫn còn để lại bóng ma lớn trong lòng Tiểu Thư."
An Vi nhíu mày nhớ lại những lần nàng bắt gặp cảnh Diệp Khả Thư gật mình trong lúc ngủ, khi nàng hỏi cô chỉ nói gặp ác mộng nhưng không nghĩ lại có nguyên nhân sâu xa như vậy. An Vi đặt dĩa thức ăn trên tay xuống, tức giận bước ra ngoài định tính sổ Tiểu Thư đại lão gia vì dám gạt nàng lâu như vậy. Nhưng khi vừa bước ra cảnh tượng trước mặt làm nàng kinh ngạc. Một nữ nhân bước ra từ phòng ngủ của Tiểu Thư đại lão gia, tuy trên người là đồ công sở nhưng tóc vẫn còn rối và đôi mắt mơ màng kia chứng tỏ tối qua nàng ta đã ngủ ở đây. An Vi định thần, chạy đến bên sôpha nhéo lấy tai kẻ còn đang say ngủ
" Aaa..."
Diệp Khả Thư hét lên, cố giử lại tai mình, cô ngơ ngác nhìn An Vi. Nàng ta không thèm để ý vẻ mặt đau khổ kia trực tiếp hỏi tội
" Đại lão gia ngài đây là ăn gan hùm rồi sao? Thế nào lại dám dẩn về một nữ nhân qua đêm tại nhà chứ hả?"
Tiểu Thư đại lão gia lúc này đầu óc vẫn còn đang định hình lại xem tên tiểu nô tỳ kia là đang nói gì.
Đường Hoa trong bếp nghe thấy tiếng hét chói tai của Diệp Khả Thư nhanh chóng chạy ra, lại thấy tiểu bảo bối nhà nàng đang ra sức nhéo tai Diệp Khả Thư, còn có một nữ nhân đứng trước phòng ngủ, nhìn nàng ta có vẻ rất quen mặt nhưng nàng lại không nhớ là đã gặp ở đâu, ánh mắt nàng ta như muốn ăn tươi nuốt sống bảo bối nhà nàng vậy. Đường Hoa đi đến giải vây cho Diệp Khả Thư
" Tiểu bảo bối cậu buông ra đi. Có gì từ từ nói. Kéo như vậy tai Tiểu Thư sẽ bị đứt thật a."
Tiểu Vi nô tỳ lúc này mới buông tha cho cái tai tội nghiệp của Tiểu Thư đại lão gia.
Tần Hạ Nhiên bước đến chổ ba người kia, tuy nàng rất khó chịu vì nữ nhân kia dám hành hung tiểu hỗn đản của nàng nhưng nhìn có vẽ hai người kia là bạn của Diệp Khả Thư nên nàng đành dịu giọng
" Xin chào. Tôi là Tần Hạ Nhiên là cấp trên của Tiểu Thư."
Đường Hoa và An Vi trố mắt nhìn nhau. Tần Hạ Nhiên là cái tên mà hai người rất quen thuộc a. Nàng ta chính là Tần tổng - Tần nữ vương vang danh trên thương trường nha. Tần nữ vương như thế lại có thể ngủ ở đây. Tiểu Thư đại lão gia đúng là cao tay nha.
Diệp Khả Thư rùng mình một cái, từ khi nào cô và Tần tổng thân thiết đến mức nàng ta lại có thể gọi cô là Tiểu Thư đây. Lại nhìn hai người bạn đang trố mắt ngạc nhiên, không cần nói cũng biết họ đang nghĩ gì, cô đành lên tiếng giải thích
" Hôm qua Tần tổng say rượu nên ngủ nhờ nhà tớ."
An Vi bật dậy
" A! Là hiểu lầm thôi. Cậu và Tần tổng nhanh rửa mặt đến ăn sáng."
Nói xong nàng ta kéo tay Đường Hoa đi thẳng vào phòng bếp. Diệp Khả Thư nhìn Tần Hạ Nhiên áy náy
" Xin lỗi Tần tổng. Đã làm cô sợ rồi."
Tần Hạ Nhiên nhíu mày
" Ngoài giờ làm việc còn gọi tôi là Tần tổng, trừ lương."
Diệp Khả Thư ai oán, thế nào Tần tổng lại bắt bẻ cách gọi của cô vậy chứ. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó kia, Tần Hạ Nhiên rất hài lòng, lại nói tiếp
" Còn ngơ ngẫn gì vậy? Không nhanh sẽ trễ giờ làm a."
Diệp Khả Thư bây giờ mới để ý đã không còn sớm nữa. Tần tổng đi làm muộn thì không sao nhưng cô thì có sao nha. Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, Tần Hạ Nhiên đi theo phía sau. Diệp Khả Thư kéo tủ lấy ra một bộ đồ lót mới, lại lấy áo sơ mi cùng quần mới đưa cho Tần Hạ Nhiên
" Bàn chảy đánh răng mới có sẳn trong phòng tắm."
Tần Hạ Nhiên nhận lấy đồ xoay người tiến vào nhà tắm. Lúc Diệp Khả Thư mở tủ nàng có nhìn vào bên trong. Đồ của tiểu hỗn đản khá ít chỉ toàn áo sơ mi với hai màu đen trắng và quần bò. Sau này nàng nhất định phải mua thêm đồ cho cô mới được.
Nữa tiếng sau không khí quỷ dị trên bàn ăn cũng kết thúc. Bốn người hai hướng cùng rời nhà, trên môi mỗi người đều treo lên nụ cười thỏa mãn.