Khi Nữ Vương Yêu

Chương 43



Từ lúc ăn cơm chiều Tần Hạ Nhiên đã cảm thấy bất an trong người, cố ổn định lại tâm trạng, đợi buổi tối về phòng nàng liền lấy điện thoại gọi cho Diệp Khả Thư. Nhưng dù gọi bao nhiêu lần vẫn là giọng nữ lạnh lẽo

" Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được..."

Bất an ngày một nhiều, Tần Hạ Nhiên mặc vào áo khoát liền lái xe đến căn hộ của Diệp Khả Thư. Nhưng đến nơi cũng chỉ có An Vi cùng Đường Hoa. Thấy Tần Hạ Nhiên gấp gáp như vậy An Vi cũng bắt đầu lo lắng theo. Chợt nhớ đến buổi chiều Diệp Khả Thư nói đi ăn cùng em họ Đại tỷ. An Vi liền gọi cho Trình Dịch Ân.

Lúc Diệp Khả Nhi đến quán cafe đã hẹn liền thấy ba nữ nhân vẻ mặt căn thẳng chờ nàng. Diệp Khả Nhi vừa ngồi xuống Đường Hoa đã lên tiếng

" Tôi là Đường Hoa, đây là An Vi cùng Tần Hạ Nhiên. Chúng tôi đều là bằng hữu của Diệp Khả Thư. Lúc chiều là cô đi ăn cùng cậu ấy đúng không?"


" Đúng vậy."

Nhận được đáp án khẳng định, Đường Hoa tiếp tục hỏi

" Vậy cô có biết bây giờ Tiểu Thư đang ở đâu không?"

Diệp Khả Nhi lắc đầu

" Làm sao vậy?"

" Cậu ấy không về nhà. Gọi điện cũng không được."

Nghe như vậy Diệp Khả Nhi kích động

" Cái gì? Tỷ tỷ không về nhà?"

Tần Hạ Nhiên nhíu mày nghi hoặc

" Tỷ tỷ?"

An Vi cùng Đường Hoa cũng đồng thời chiếu ánh mắt nghi hoặc đến Diệp Khả Nhi. Nàng cuối đầu không nói gì.

Tần Hạ Nhiên không kiên nhẫn lên tiếng

" Nói cho tôi biết lúc chiều em cùng Tiểu Thư đã nói gì?"

Diệp Khả Nhi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đem mọi việc kể lại. Câu chuyện kết thúc không khí rơi vào trầm mặc. Người đầu tiên phản ứng là Tần Hạ Nhiên, nàng đứng dậy nói

" Tôi đi tìm Tiểu Thư."

An Vi nắm tay Tần Hạ Nhiên giử lại

" Chị biết cậu ấy đang ở đâu sao? Bình tĩnh lại đi."


Tần Hạ Nhiên nghĩ cũng có lí nên lại ngồi xuống. Suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nơi Diệp Khả Thư sẽ đi. An Vi vô lực tựa vào ghế, nhìn mong lung ngoài cửa sổ, mắt bổng lóe lên, nàng a một tiếng làm ba người kia chú ý

" Tôi biết Tiểu Thư đi đâu rồi."

Vậy là dưới sự chỉ đường của An Vi. Hai chiếc siêu xe dừng lại trước một nghĩa trang công cộng. Vì buổi tối nên người giử nghĩa trang đã về, họ trực tiếp đi vào trong. Vừa vào trong bốn nữ nhân đã cảm giác lạnh cả sống lưng, Diệp Khả Nhi cố kiềm ném cơn sợ hãi lên tiếng hỏi

" Vi tỷ, chị chắc là tỷ tỷ đang ở đây sao?"

" Đúng vậy."

Đi không bao lâu, từ xa xa đã thấy một nữ nhân đang ngồi tựa vào một bia mộ. Ba người dừng lại chỉ còn Tần Hạ Nhiên tiếp tục bước đi. Dừng lại trước thân ảnh kia Tần Hạ Nhiên xót xa vô cùng. Nàng ngồi xuống, nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn vươn lại trên đôi gò má Diệp Khả Thư, đưa tay ôm lấy cô vào lòng.


Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Diệp Khả Thư từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tần Hạ Nhiên cô ngạc nhiên

" Tại sao chị ở đây?"

Tần Hạ Nhiên đưa tay chỉnh lại vài sợi tóc cho Diệp Khả Thư, mỉm cười ôn nhu

" Đi tìm em."

Một câu kia lại làm khóe mắt Diệp Khả Thư ươn ướt. Tần Hạ Nhiên hôn lên mắt cô

" Sâu khóc nhè. Chúng ta về thôi."

" Ân."

Diệp Khả Thư vừa đứng lên đã bị ngã ngồi xuống. Tần Hạ Nhiên thấy vậy ngồi xổm xuống, tay xoa bóp chân cho cô, miệng lại không quên trách mắng

" Em làm gì đứng lên gấp như vậy? Lở bị té thì làm sao bây giờ?"

Diệp Khả Thư ngây ngốc nhìn Tần Hạ Nhiên. Đây là Tần tổng-Băng sơn nữ vương mà mọi người thường nói sao? Nàng có bao nhiêu yêu cô thì mới có thể ôn nhu như vậy đây? Có lẻ may mắn nhất trong đời cô là đã được Tần Hạ Nhiên yêu.
Diệp Khả Thư nắm lấy tay Tần Hạ Nhiên đặt xuống một nụ hôn. Cô đứng lên đối diện bia mộ, mỉm cười

" Tiểu Linh, đây là Tiểu Nhiên lão bà của tớ. Bây giờ tớ rất hạnh phúc, cậu có thể yên tâm rồi."

Nói rồi cô nắm tay Tần Hạ Nhiên rời đi, hai người vừa đi ra Diệp Khả Nhi đã chạy lại

" Tỷ tỷ, chị không sao chứ?"

Diệp Khả Thư lắc đầu

" Không sao. Em trở về đi."

" Nhưng..."

Đường Hoa lên tiếng chặn lại câu nói của Diệp Khả Nhi

" Bọn tôi sẽ đưa Tiểu Thư về. Em cũng về đi."

" Dạ."

Hai chiếc siêu xe rất nhanh liền rời khỏi. Đường Hoa lái xe, An Vi ngồi ghế phó lái, Tần Hạ Nhiên và Diệp Khả Thư ngồi ghế sau, không khi trong xe rơi vào trầm mặc, thật lâu sau An Vi lên tiếng

" Tiểu Linh thường nói " Con người ai không phạm sai lầm, nhưng người biết sửa chửa sai lầm mới đáng quý""
Diệp Khả Thư hiểu ý An Vi là gì, cô im lặng nhắm mắt dưởng thần.

Trở về nhà, Diệp Khả Thư liền đi tắm. So với lúc bình thường thì những lúc buồn cô tắm càng lâu hơn. Đợi Diệp Khả Thư tắm xong đã là hai tiếng đồng hồ sau. Tần Hạ Nhiên tỉ mỉ thổi tóc cho cô, lại kéo cô nằm xuống chiếc giường quen thuộc, kéo chăn lên, ôm cô vào lòng. Nàng nhẹ vuốt tấm lưng gầy yếu của người yêu

" Mệt mỏi cả ngày, nên ngủ thôi."

Một lúc lâu không nghe đáp lại, Tần Hạ Nhiên nghĩ là Diệp Khả Thư đã ngủ thì cô lại lên tiếng

" Tiểu Nhiên."

" Ân?"

" Chị nói tôi phải làm sao bây giờ?"

Im lặng một lúc Tần Hạ Nhiên mới đáp

" Dù em có quyết định thế nào thì tôi vẫn đứng về phía em. Nhưng nếu em muốn tôi cho ý kiến thì tôi nghĩ chuyện gì bỏ qua được hãy bỏ qua, tôi muốn em được hạnh phúc trọn vẹn."
Diệp Khả Thư không đáp lại, cô rút sâu vào lòng Tần Hạ Nhiên, nàng cũng ôm cô chặt hơn như để tiếp thêm dũng khí cho cô đối đầu với phong ba.

-----------

Gửi lời xin lỗi đến mọi người. Dạo gần đây wifi chổ ta ở bị điên nên ra chương mới chậm trễ, mong mọi người thông cảm ❤


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.