Khi Nữ Vương Yêu

Chương 74: Hạ - Nhi Phiên Ngoại 2



Tần Hạ Hạ bước xuống xe, vẽ mặt bực dọc. Nàng và Tần Tâm vừa từ kho hàng trở về. Cứ nghĩ tết sẽ được thoải mái một tý. Ai ngờ thuộc hạ gọi điện thông báo kho hàng ở vùng ngoại ô xảy ra chuyện. Tần Hạ Hạ không tình nguyện đến đây xử lý. Khi xử lý xong trời cũng đã tối, nàng và Tần Tâm đành ngủ lại khách sạn một đêm.

Nhưng là khi vừa vào khách sạn nàng liền ngỡ ngàng nhìn chầm chầm nữ nhân đang đứng tại quầy tiếp tân. Người kia không phải là Diệp Khả Nhi thì là ai? Nhưng tại sao cô lại ở đây?

Tần Tâm đi đến đăng ký phòng, Tần Hạ Hạ đứng tại chổ nhíu mày, đến khi bên cạnh Diệp Khả Nhi xuất hiện một nam nhân và một nữ nhân trung niên nàng mới giãn mày. Đợi gia đình Diệp Khả Nhi đi rồi nàng mới đến nhận chìa khóa phòng.

Diệp Khả Nhi uể oải thả người xuống giường. Cô vốn nghĩ đến tết sẽ được ở nhà cùng tỷ tỷ và ba mẹ ăn cơm trò chuyện, nhưng không ngờ tỷ tỷ lại đi Nhật. Vậy là cô bị ba mẹ ép buộc đến đây thăm họ hàng.


Nhìn đồng hồ một chút, cũng nên đi ăn rồi. Diệp Khả Nhi đứng dậy, sửa lại quần áo bước ra ngoài. Diệp ba mẹ đã gọi cơm vào phòng ăn, vì vậy Diệp Khả Nhi đành đến nhà hàng đối diện ăn một mình.

Vừa bước vào cửa, Diệp Khả Nhi liền dừng chân. Phía trước cô là một bàn ăn, hai nữ nhân đang vui vẻ dùng bửa. Mà một trong hai người kia là Tần Hạ Hạ, người mà cô chán ghét. Thân thiết như vậy có lẽ quan hệ của họ không đơn giản là bạn bè, sớm biết Tần Hạ Hạ là người chẳng tử tế gì nhưng khi thấy một màn này trong lòng cô vẫn khó chịu. Diệp Khả Nhi không do dự liền xoay người rời đi.

Tần Hạ Hạ đang dùng bửa cùng Tần Tâm, khi thấy Diệp Khả Nhi nàng vô cùng vui vẻ. Dự định sẽ giới thiệu để họ quen biết. Chưa đợi nàng vui xong, Diệp Khả Nhi đã lạnh lùng quay đi. Biết là cô hiểu lầm, Tần Hạ Hạ liền vội vội vàng vàng đuổi theo. Để lại Tần Tâm với vẻ mặt ngơ ngác.


Tần Hạ Hạ đuổi kịp Diệp Khả Nhi, nắm lấy tay cô, giữ chặt không để cô đi. Diệp Khả Nhi không chống cự, chỉ lạnh nhạt phung ra một từ

" Buông."

Mặc dù trình độ đóng băng của Diệp Khả Nhi không bằng Tần Hạ Nhiên, nhưng khi cô lạnh nhạt, ánh mắt khiến người khác không rét mà rung.

Tần Hạ Hạ buông tay, vội vàng giải thích

" Em nghe tôi nói đã. Nữ nhân kia là người của Tần gia. Tôi và cô ấy giống như tỷ muội. Ngoài ra không có quan hệ gì cả."

" Nói với tôi để làm gì?" Diệp Khả Nhi như không quan tâm đáp. Trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhìn thái độ của Diệp Khả Nhi, Tần Hạ Hạ cuối đầu. Một lúc sau mới mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ, chân thành

" Chuyện hôm trước là tôi sai, thành thật xin lỗi. Tha lỗi cho tôi có được không?"

Diệp Khả Nhi trợn mắt nhìn Tần Hạ Hạ. Cô không tin vào tai mình nữa rồi. Thiên hạ vẫn thường đồn rằng Tần gia nhị tiểu thư là một người kêu ngạo, thích chơi đùa cùng nữ nhân và chẳng chịu khuất phục trước một ai. Vậy mà bây giờ con người kiêu ngạo đó đang đứng trước cô, cuối đầu nói lời xin lỗi, cầu mong cô tha thứ. Đây có phải là Tần Hạ Hạ không a?


Đợi cả buổi cũng không thấy Diệp Khả Nhi lên tiếng. Tần Hạ Hạ ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt phức tạp của Diệp Khả Nhi. Diệp Khả Nhi thu hồi ánh mắt, lắc đầu

" Bỏ đi. Tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện đó làm gì."

Chưa đợi Tần Hạ Hạ vui mừng, cô lại bổ sung một câu

" Từ nay tôi và cô xem như không quen biết đi. Nước sông không phạm nước giếng."

Tần Hạ Hạ trong lòng khẻ nhói

" Nhưng tôi thật lòng..."

Diệp Khả Nhi cứng rắn cắt đứt lời nàng

" Cứ vậy đi." Nói rồi cô xoay người rời đi.

Tần Hạ Hạ đứng bất động tại chổ, thật lâu mới có phản ứng. Sống hai mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu nàng cảm thấy thất bại như vậy. Nhưng để gặp được người thật sự khiến mình động tâm thật sự không dể, nên nàng sẽ không từ bỏ, nhất định không từ bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.