Lễ kỷ niệm 10 năm của Hoàng Tinh Entertainment có vài ngàn khán giả xem trực tiếp, khán giả sau màn ảnh nhỏ gộp lại cũng vài chục ngàn.
Tiết mục trung tâm vốn sẽ được dành cho trainee tổ A, mục đích ra mắt công chúng boygroup mới toanh.
Cánh truyền thông nhận được miếng mồi ngon từ Hoàng Tinh nên rất phối hợp trong chuyện lăng-xê, tung ra đủ loại tin tức hấp dẫn quần chúng, lấy tiết mục của nghệ sĩ dương cầm Thi Bá Thương ra để mở màn, vậy là đủ rồi.
Không ai ngờ trong buổi tiệc này lại xảy ra chuyện động trời như vậy.
Sau vài phút, đèn sân khấu lại một lần nữa bừng sáng, các trainee lên sân khấu.
Nhưng chả ai buồn quan tâm, hotsearch hàng đầu hiện tại là #Hiện_trường_tự_sát_tại_lễ_kỉ_niệm_Hoàng_Tinh cơ.
Hoàng Tinh Entertainment khẩn cấp liên lạc tới những ông lớn truyền thông, đổi trắng thay đen chuyện ngoài ý muốn thành “chiêu trò marketing”.
Bê bối động trời như vậy đương nhiên không có cách nào muốn chìm là chìm, trên internet ngập tràn lời ra lời vào. Chuyện xảy ra vô cùng khó tin, khán giả xem livestream cũng không tin mình đang được xem cảnh nhảy lầu tự tử.
– Đèn rực sáng đúng lúc người xuất hiện?
– Anh đẹp trai bay ra từ cửa sổ nữa, mẹ tôi ơi! Người bình thường có thể gan dạ thế sao? Lính cứu hỏa còn chẳng dám chơi lớn như vậy!
– Có sao nói vậy, lần này biểu diễn hơi quá đáng rồi đấy, chết não chục năm rồi mới nghĩ ra chiêu trò này.
– Chỉ có bé quan tâm anh đẹp trai kia là ai hả? Dùng bê bối lớn như vậy để lăng-xê? Không muốn nổi cũng phải nổi!
Ý kiến trên internet cũng chia thành nhiều luồng. Có người cảm thấy ổn, có người cảm thấy làm ra loại marketing thất đức này chính là khiêu chiến công chúng, tự sát này nọ vô cùng phản cảm, ý kiến dù trái chiều nhưng không thể tách rời, cuối cùng chẳng ai quan tâm đây có phải tự sát thật hay không.
..
“Cô gái tự sát là Tưởng Kỳ Kỳ, đã ký hợp đồng với công ty, do mẹ bệnh nặng thiếu tiền chạy chữa nên bị một cuộc điện thoại nặc danh dụ dỗ, nếu cô ấy tự sát thành công trong lễ kỉ niệm 10 năm thì tiền viện phí của người mẹ sẽ được chi trả không thiếu một đồng tới khi hoàn toàn khỏi bệnh.”
Thư ký Phương tiếp tục lật tài liệu: “Thành tích của Tưởng Kỳ Kỳ luôn ở top đầu, cơ hội debut Tết Nguyên đán năm trước bị người cùng tổ Ngải Vi cướp đi, trạng thái tinh thần không ổn định, đã tìm bác sĩ tâm lý xin lời khuyên.”
Giang Trạm bưng lên một tách trà ấm: “Lý do gì lại đổi người?”
“Quản lý Trần chỉ định Ngải Vi ạ.”
Giang Trạm híp mắt: “Đi cửa sau?”
“Theo như lời bạn cùng phòng, Quản lý Trần từng quấy rối Tưởng Kỳ Kỳ nhưng do quan hệ với cậu Tứ, cô ấy đành nhắm mắt bỏ qua…”
Quản lý Trần là cậu họ Giang Độ. Giang Trạm và Giang Độ là anh em cùng cha khác mẹ, gia tộc đằng ngoại không giống nhau.
Anh cứ nghĩ Giang Độ chơi bời từng ấy năm cuối cùng cũng suy nghĩ lại làm chút chuyện lớn. Hoàng Tinh Entertainment lớn mạnh nhờ nghệ sĩ dưới trướng, chức giám đốc bù nhìn không quá quan trọng, để Giang Độ rèn luyện cũng được… Giang Độ mới nắm quyền một năm, đổi vài người có chức vị cao thành “tâm phúc”, cổ phần lọt ra không ít, giờ còn gây họa thành nồi cháo heo này.
Nếu Tưởng Kỳ Kỳ tự sát thành công trong phòng livestream vài chục ngàn người xem, chưa nói tới chuyện mất một mạng người, Hoàng Tinh Entertainment cũng bị bắn một phát chí mạng dẫn tới sụp đổ.
Sau này khi công chúng nhắc tới Hoàng Tinh Entertainment, họ sẽ không nhớ tới ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng của công ty trước, họ sẽ nghĩ tới chuyện công ty bức tử trainee!
Giang Trạm nhắm mắt, day day thái dương, chỉ hận bản thân rèn sắt không thành thép: “Giang Độ biết được bao nhiêu chuyện?”
Thư ký Phương hơi ngập ngừng: “Dựa theo ghi chép của thư ký, cậu Tứ mỗi tuần tới công ty… Dạ, không quá 1h ạ…”
Giang Trạm mở to mắt.
Cả tuần, đến công ty chưa được 1h…
“1h nó đến công ty cũng không buồn nhìn xem người mới đang phát triển ra sao à?” Giang Trạm gõ gõ lên mặt bàn, giọng nói vô cùng giận dữ, “Nó đâu rồi?”
“Cậu Tứ đi gặp trainee vừa cứu người ban nãy ạ.”
Giang Trạm nghĩ bằng móng chân cũng biết thằng trời đánh kia đang muốn gì.
Anh bận bịu xử lý nhiều chuyện, trainee cứu người mới chỉ nghe báo cáo qua chứ chưa gặp mặt. Nhưng anh có nghe qua dung mạo người tên “Bạch Diễn” kia rất xuất sắc, là một trainee mới được phát hiện bên đường gần đây.
Hoàng Tinh muốn che dấu chuyện tự sát thì phải nâng “Marketing cứu người trên không” đến cùng, đồng nghĩa công ty phải nâng đỡ trainee kia.
“Cảnh sát đâu?”
“Cảnh sát đang điều tra cuộc điện thoại nặc danh từ đâu, xét thấy Hoàng Tinh Entertainment và cô Tưởng đều là bị hại, họ sẽ không thêm vào diện hạn chế.” Thư ký Phương khẽ thở dài, “Trong quá trình điều tra cô Tưởng đã thừa nhận chuyện tiết lộ thông tin nội bộ công ty cho kẻ đứng sau cuộc điện thoại nặc danh kia, chuyện khởi tố cô ấy hay không do chúng ta quyết định.”
Giang Trạm im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Đảm bảo sức khỏe cho Tưởng Kỳ Kỳ trước, chuyện khác tính sau.”
Tưởng Kỳ Kỳ chỉ là trainee hạng chót trong công ty thì biết được bí mật gì, đại khái đối phương chỉ có cái cớ “Cô bán đứng công ty, công ty sẽ không chấp nhận cô nữa” để đe dọa, khủng bố tinh thần cô bé thôi.
“Gọi Giang Độ tới đây. Cách chức tất cả những kẻ liên quan, điều tra rõ ràng, chứng cứ gửi hết cho phía tòa án.” Giang Trạm đưa quyết định, “Tâm trạng Tưởng Kỳ Kỳ sao rồi?”
“Tôi đã mời bác sĩ tâm lý cho cô ấy, sau khi trò chuyện đã từ bỏ ý định tự sát, đồng ý phối hợp điều tra ạ.”
“Còn cuộc điện thoại nặc danh?”
“Đối phương dùng thẻ cào một lần, ‘tiền cọc’ gửi cho Tưởng Kỳ Kỳ cũng là tiền mặt, tạm thời chưa thể tra được.” Thư ký Phương đặt tập tài liệu xuống, ho khan, “Cô Tưởng muốn giấu mẹ mình chuyện này.”
Giang Trạm trầm mặc một lát: “Trước tiên chuyển khoản tiền chữa trị của mẹ Tưởng Kỳ Kỳ cho bệnh viện, dùng danh nghĩa công ty, tiền lấy từ tài khoản cá nhân của Giang Độ.”
“…Vâng thưa sếp.”
Giang Trạm đứng dậy, cách một lớp thủy tinh nhìn sang tòa số 5.
Phòng làm việc đặt ở nơi gần như song song với tầng 15 tòa số 5, đêm hôm qua chính mắt anh nhìn thấy Tưởng Kỳ Kỳ nhảy xuống, nhìn thấy người nọ mạnh mẽ cứu vớt sinh mệt kia về thế nào.
Tuy không nhìn rõ mặt, quá trình cứu người mạo hiểm cũng khiến anh phải đổ mồ hôi hột.
Con gái nặng tình, để có tiền chữa bệnh cho mẹ, Tưởng Kỳ Kỳ tình nguyện gieo mình xuống từ tòa nhà mấy chục mét, chấp nhận cái kết tan xương nát thịt.
Chỉ là suy bụng ta ra bụng người, mẹ Tưởng Kỳ Kỳ liệu sẽ đồng tình với quyết định của con gái ư? Làm thế nào để đảm bảo kẻ đứng sau cuộc gọi nặc danh sẽ giữ lời?
Bỏ qua chuyện Tưởng Kỳ Kỳ có thành công hay không, nếu tin tức lộ ra, trừ khi mẹ Tưởng Kỳ Kỳ không bao giờ xem tin tức trên TV, chắc chắn bà ấy sẽ biết thôi.
E rằng một khi đã biết, bà ấy sẽ không thể gượng dậy nổi.
Anh nghĩ tới người đã kéo Tưởng Kỳ Kỳ lên.
Quả quyết và bình tĩnh, dù ở khoảng cách xa như vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được khí chất sắc sảo của người nọ.
Nếu như…Nếu như khi ấy anh cũng có thể kéo mẹ mình lên như người nọ…
Thư ký Phương nhìn sắc mặt của Giang Trạm. Làm việc cho sếp mình từng ấy năm, anh ta đương nhiên biết chuyện mẹ Giang Trạm nhảy lầu tự vẫn, chỉ có thể khuyên nhủ một bên: “Thưa Giám đốc Giang, chuyện năm ấy không phải lỗi của ngài…”
“Chắc vậy.”
Giang Trạm lại nhắm mắt, day day thái dương, khi mở mắt thì sự bình tĩnh cũng khôi phục trở lại.
Trong thời điểm căng thẳng, không cần buồn phiền chuyện dư thừa.
Hoàng Tinh Entertainment tuy chỉ là công ty con của Tinh Hải, thế nhưng dòng chảy tài chính lại liên kết chặt chẽ, một mắt xích xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ.
Đối phương gan to bằng trời mua cái chết của Tưởng Kỳ Kỳ, nhưng Hoàng Tinh đã đứng vững 10 năm, lần đầu gặp tai vạ âu cũng do Giang Độ không biết dùng người, dẫn tới những mầm mống xấu xa bẩn thỉu trong nội bộ có cơ hội sinh sôi.
Nếu như Giang Độ không hiểu đạo lý “Có tài giả cư chi”, anh không ngại lên lớp một khóa.
*Có tài giả cư chi: Người tài giỏi cũng cần biết cách sắp xếp, chỉ người có năng lực mới xứng đáng với địa vị cao. (theo baidu)
Vài người đang trong diện tình nghi, Giang Trạm sàng lọc qua một lần, đáy lòng vừa thả lỏng lại bắt đầu tính toán. Anh sẽ trả thù từng người, từng người một.
Trong thời điểm này, đúng lúc có thể quét dọn sạch sẽ Hoàng Tinh một lần.
Trong lòng đã có vài sắp xếp, đúng lúc Giang Độ bất mãn tiến vào: “Anh gọi em về có chuyện gì thế ạ? Em đang nói chuyện với Bạch Diễn mà.”
Giang Trạm quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn gã.
Giang Độ vẫn chưa hề phát hiện ra: “Bạch Diễn so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn vạn phần, nếu debut chắc chắn sẽ thu về không ít fan mê nhan sắc bla bla bla…”
“Giang Độ.”
Giang Trạm đánh gãy lời đứa em đang thao thao bất tuyệt: “Cậu đã xem kết quả điều tra chưa?”
“Vâng? Không phải anh đang xử lý ạ?”
Giang Độ ngẩn ngơ.
“Được lắm.”
Giang Trạm gật đầu, không muốn tốn thêm thời gian: “Trong vòng nửa tiếng nữa tôi muốn thấy đơn từ chức và lời xin lỗi công khai của cậu.”
Giang Độ muốn nói, thế nhưng chạm phải con ngươi lạnh lẽo của Giang Trạm, run rẩy lúng túng: “Anh ơi, chúng ta là anh em ruột…”
“Nếu như cậu không phải em trai tôi, tôi sẽ để cậu tự mình đứng lên xin lỗi công khai đấy.”
Giang Trạm lạnh lùng đáp.
…
“Bạch Diễn à, cậu nghĩ cho kỹ đi, được Chủ tịch Giang để ý là phúc phận nhiều kẻ ước cũng không được.”
Chu Thắng Hoa mất kiên nhẫn, ngồi gõ gõ bàn trước mặt Bạch Diễn: “Chuyện cậu cứu một mạng người không phải giả, nhưng đây là bê bối đối với công ty, công ty có thể sẽ đóng băng hoạt động cả cậu và Tưởng Kỳ Kỳ, cậu có hiểu không?”
“Ý là nếu như cấp trên đã tính toán vậy, muốn ở lại cũng không còn chỗ nữa chứ gì.” Bạch Diễn ném chai nước khoáng rỗng tuếch đi. Chai nhựa cong lên một vòng hoàn mỹ, rớt vào miệng thùng rác.
Tiểu Trương bất an đứng cạnh, nhìn Chu Thắng Hoa mặt xám ngoét.
Chu Thắng Hoa không biết đang nghĩ gì, miễn cưỡng nén giận, tiếp tục khuyên bảo: “Chủ tịch Giang trẻ tuổi, ngoại hình cũng không tồi, cậu có yêu đương cũng chưa chắc tìm được ai tốt như vậy, lưỡng lự cái gì? Cậu là trai thẳng thì nhịn một tí là được, bị đóng băng hoạt động thật thì ôm đùi ai cũng vô dụng thôi.”
Bạch Diễn vẫn giữ thái độ dửng dưng, nhíu nhíu mày: “Hay là thôi, tôi sợ nhiễm bệnh lắm.”
Cái gã “Chủ tịch Giang” kia vành mắt hơi đen, không hổ công tử bột đắm mình trong tửu sắc chính hiệu con nai vàng.
Bạch Diễn từng gặp qua không ít Alpha như vậy, ỷ mình có tiền có quyền sống mơ mơ màng màng, ăn chơi trác táng, dù sao cũng có kẻ tình nguyện lật tẩy bí mật.
Bạch Diễn nhịn lắm mới không giật điện Giang Độ, nghe Chu Thắng Hoa bép xép mồi chài thì trở nên lạnh lùng: “Anh Chu không ngại thổi phồng người nọ lên mây xanh, hay anh tự mình leo lên giường ‘Chủ tịch Giang’ nhé?”
Chu Thắng Hoa cũng không tốt bụng gì cho cam, nghe xong giận tím mặt: “Cậu nghĩ mình là ai hả Bạch Diễn! Cậu nghĩ mình có quyền hỗn xược chỉ nhờ khuôn mặt đẹp? Ngon thì tự đi mà ăn đi!”