Giang Trạm hỏi lại lần nữa: “Chỉ cảm ơn suông thôi à?”
Thư ký Phương nheo mắt nhìn sếp, thử thăm dò ý kiến: “Giám đốc Giang nếu thật sự muốn theo đuổi cậu Bạch thì không nên cư xử cục súc như vậy.”
Giang Trạm lạnh lùng cau mày: “Tôi không theo đuổi em ấy.”
“Vậy thì…”
“Em ấy si tình như vậy, đáp lại chút ngon ngọt cũng không mất gì.” Giang Trạm nghiêm mặt, “Em ấy theo đuổi tôi mới đúng.”
Thư ký Phương: “Vâng thưa sếp…”
Thư ký Phương suy nghĩ một chút rồi thay đổi câu chuyện theo hướng khác: “Cứ cho là cậu Bạch theo đuổi ngài, ngài có thích cậu Bạch không?”
Giang Trạm ngập ngừng: “Cũng không hẳn là thích…”
“Nếu ngài thích cậu Bạch, ngài nên tính tới chuyện ở bên nhau với cậu ấy chứ?” Thư ký Phương thẳng thắn, “Ngài nên nhớ, quan hệ giữa ngài và cậu Bạch xuất phát điểm là quan hệ bao dưỡng, cậu Bạch sẽ ái ngại không dám bày tỏ tình cảm, giám đốc Giang cũng cần chủ động thêm. Si tình tới mấy thì si tình, không có hồi đáp chắc chắn sẽ trở về số 0.”
Giang Trạm ngẩn người, môi mím chặt.
Thư ký Phương thấy sếp mình đã thông não, tâm lý tự khen bản thân hết lòng cống hiến vì đời sống tình cảm của sếp lớn, nhân lúc sắt còn nóng giáng một búa: “Ngài đã nghĩ đến chuyện kết thúc hợp đồng bao dưỡng với cậu Bạch, yêu đương đàng hoàng với cậu ấy chưa? Ngài và cậu ấy sẽ có một mối quan hệ bình đẳng.”
Giang Trạm im lặng, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng hơi mờ mịt.
Anh đỡ trán day day một bên thái dương, im mất nửa ngày mới đáp: “Để tôi suy nghĩ thêm.”
Chờ tới khi thư ký Phương ra ngoài, Giang Trạm đi về phía cửa sổ lớn sát đất trong văn phòng Chủ tịch, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài và ảnh phản chiếu trên lớp kính.
Người đàn ông ấy cao lớn đĩnh đạc, trên khuôn mặt lại tỏ rõ vẻ bất an.
Giang Trạm đồng ý với quan điểm của Phương Trình.
Dù anh cảm thấy Bạch Diễn không để ý sự chênh lệch địa vị, nhưng chuyện yêu đương không giống như công việc, ai rồi cũng sẽ đa sầu đa cảm khi yêu.
Nếu như lựa chọn kết thúc hợp đồng bao dưỡng với Bạch Diễn…
Giang Trạm mím môi.
Anh cảm thấy không ổn lắm.
Bạch Diễn trước sau như một vô cùng chủ động, Giang Trạm chỉ sợ một khi kết thúc, cậu sẽ dứt khoát vứt anh sang một góc.
Giang Trạm nhắm mắt.
Phương Trình nói đúng.
Si tình mấy thì si tình, không được đáp lại thì cũng sẽ về con số 0 tròn trĩnh.
Anh cần chủ động thêm mới được.
…
Ngày hôm sau, tổ chế tác MV đã mang đủ hết đồ nghề tới biệt thự nhà họ Giang.
Quản gia đã được dặn dò từ trước, điều hết người giúp việc tránh khỏi khu vực vườn hoa, dành không gian cho tổ chế tác.
Thời tiết không quá nóng nực, Bạch Diễn đổi sang trang phục mỏng manh, bước xuống hồ nước lành lạnh.
Trong khu vườn của hoàng tử, công chúa nhân ngư lo lắng bất an, chờ mong sự xuất hiện của chàng hoàng tử lịch lãm kia. Khi hoàng tử tới thì nàng trốn dưới hồ nước thổi bong bóng, khi hoàng tử quay đi sẽ ngoi lên dõi theo bóng lưng chàng.
Bạch Diễn ngâm cả cơ thể trong hồ, chầm chậm đứng dậy nhìn về bóng lưng vô hình, trên khuôn mặt tinh xảo kia là sự chờ mong và ái mộ, con ngươi màu lam nhạt lúng liếng ánh nước, không biết là nước mắt hay nước trong hồ vương lên. Đôi môi cậu mấp máy, ca từ nhẹ nhàng nhưng đượm buồn tuôn ra.
“Tốt lắm!”
Lâm Hương Sầu theo dõi một màn này thì vô cùng vui vẻ: “Rất tốt!”
Diễn xuất của Bạch Diễn không tồi, ca từ và nhịp điệu cũng rất hợp với khung hình.
“Từ chỗ này có thể soi ra kỹ thuật diễn xuất… Chậc, nhìn xong mừng rớt nước mắt, không làm ca sĩ thì quá lãng phí.” Lâm Hương Sầu lại bắt đầu bài ca muốn đào góc tường, “Phí bồi thường hợp đồng cho Hoàng Tinh thế nào?”
Nhân viên Hoàng Tinh trong tổ chế tác: “…Xin thầy Lâm hãy quên chuyện đó đi.”
Bạch Diễn cười cười, duỗi tay thả lỏng: “Tiếp đến sẽ quay đến cảnh nào ạ?”
“Quay thêm vài góc, thêm cảnh lặn xuống nước nữa.” Lâm Hương Sầu thử cho tay xuống nước, “Nguồn nước này thế nào? Có thể cháu sẽ phải mở mắt dưới nước đấy.”
Quản gia đáp: “Nguồn nước không có vấn đề thưa ngài.”
Đêm qua bọn họ suốt đêm đưa đường dẫn mới tới, nguồn nước trong hồ thay từ nước máy thông thường thành nước có độ tinh khiết cao.
Bạch Diễn lắc lắc cổ: “Để cháu thử.”
Hồ nước trong vườn hoa nhà họ Giang rộng chừng vài chục mét vuông, chỗ sâu nhất cũng chỉ hơn một mét, nằm sấp xuống là có thể đắm mình trong làn nước.
Bạch Diễn đeo nút bịt tai lên, lặn xuống.
Tiến vào làn nước, âm thanh trở nên mờ mờ ảo ảo rồi hóa hư không, bên tai chỉ còn tiếng òm ọp của nước, ngoài ra thì hoàn toàn yên tĩnh.
Tim Bạch Diễn như bị ai bóp nghẹt.
Cảm giác hiện tại khiến cậu nhớ tới thời điểm từ tàu vũ trụ nhảy xuống biển sâu, bị dòng hải lưu cuốn trôi dạt.
Sâu hun hút, tối đen, cô đơn…
Bản năng sợ hãi biển rộng, sợ hãi cảm giác bị giam cầm trong bóng tối khi còn nhỏ, chống chọi lại cái chết…
“Ầm!”
Bạch Diễn bỗng bật dậy, thở hổn hển từng hơi, mặt cắt không còn giọt máu.
Tiểu Trương đứng cạnh cầm theo một chiếc khăn bông, nhìn thấy Bạch Diễn như vậy thì ngây người, vội vàng chạy tới: “Cậu có sao không?!”
Bạch Diễn im thin thít, môi mím chặt thành một đường, dừng một lúc mới đáp: “Không có chuyện gì.”
“Nghỉ chút đã.” Lâm Hương Sầu nhìn mặt Bạch Diễn trắng bệch thì cũng hơi sợ, “Ban nãy ánh sáng và góc camera không tốt, cần chỉnh lại vị trí.”
Bạch Diễn khẽ vuốt lên mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp khi biết mọi người đang quan tâm, không từ chối thêm: “Vâng ạ.”
Cậu cầm khăn bông lau khô nước trên người, khoác một cái khăn khác lên để tránh gió lạnh, ngồi trên ghế đá bóp bóp trán.
Chìm trong biển sâu một lần, vậy là đủ để lại bóng ma tâm lý.
Đang nghĩ xem làm sao để khắc phục, giọng nói ân cần của bác quản gia vang lên: “Thưa cậu Bạch.”
Bạch Diễn ngẩng đầu, một chiếc khăn mùi xoa nam màu trắng thuần được đưa tới.
Bạch Diễn ngẩn ngơ nhận lấy, mỉm cười với quản gia: “Cảm ơn bác.”
Quản gia gật đầu, không nhiều lời xin phép lui xuống.
Bạch Diễn chôn mặt vào chiếc khăn kia, hít một hơi thật sâu.
Mùi thơm ngào ngạt của gỗ, thêm chút chanh tươi mát và đàn hương, vừa quen vừa đậm tựa như vứa mới móc ra từ trong túi người nọ, mang theo cả hơi ấm.
Mùi hương có tác dụng như pheromone nhân tạo trấn an Bạch Diễn, tâm trạng cũng dần ổn định lại.
Nghĩ bằng ngón chân cũng biết là ai dặn dò.
Bạch Diễn ngẩng lên nhìn về phía phòng của Giang Trạm, bỗng mỉm cười, trong miệng thì thầm lời cảm ơn từ đáy lòng.
…
Bạch Diễn dường như được mùi hương kia tiếp thêm sức mạnh, khi quay chụp cảnh lặn không còn quá sợ hãi nữa, nhanh chóng hoàn thành cảnh quay này.
Đoàn chế tác xong việc chuẩn bị tan ca, quản gia đúng lúc xuất hiện: “Cậu Bạch để như vậy về luôn dễ sinh bệnh, nên lên nhà tắm rửa thay đồ trước đã.”
Bạch Diễn nhướn mày: “Để mọi người chờ hình như không ổn lắm nhỉ?”
“Các vị trong tổ chế tác có thể đi trước.” Quản gia mỉm cười nhã nhặn, “Chúng tôi sẽ đưa cậu Bạch về sau.”
Lâm Hương Sầu nhìn xung quanh một chút, cảm giác cứ thấy có chỗ nào đó sai sai: “Ở nơi xa lạ, làm vậy thì phiền quá…”
Chưa nói hết, Bạch Diễn lập tức đồng ý: “Bác quản gia vất vả rồi.”
Lâm Hương Sầu lườm cậu cháy cả mắt, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Thằng nhóc nhà mi bị ngốc à? Không sợ gặp chuyện ngoài ý muốn?”
Ông làm việc trong giới từng ấy năm, tâm tư sếp lớn và nhà đầu tư ra sao chẳng lẽ lại không thấu?
Ông không muốn thiên tài âm nhạc có tương lai rộng mở như Bạch Diễn bị hủy hoại, cuốn vào xoáy nước bẩn ấy.
Bạch Diễn nói nhỏ: “Cháu không sao đâu, cháu mới là người đang làm phiền người ta mà.”
Quản gia tuy lớn tuổi nhưng không hề điếc, nghe xong thì tâm trạng cũng trở nên phức tạp: Quả nhiên gia chủ nhà họ nằm dưới mà…
Giám đốc Giang bị ma quỷ che mắt, người ngoài cuộc như họ có thể làm gì?
Quản gia thở dài, dẫn Bạch Diễn vào biệt thự.
Bạch Diễn quen đường tới phòng ngủ cho khách trên tầng 3, tắm nước nóng xong đi ra, trên giường là một bộ quần áo sạch mới tinh.
Cậu cầm lên hít một hơi, bên trên là mùi hương quen thuôc trên cơ thể Giang Trạm.
Bạch Diễn nhíu mày, tưởng tượng ra khuôn mặt bối rối của Giang Trạm.
Khóe môi cậu cong lên, thản nhiên đi xuống nhà.
Dọc đường không hề thấy bóng lưng Giang Trạm, Bạch Diễn cũng không tìm anh, chỉ cảm ơn quản gia rồi xin phép ra về.
Quản gia đưa đề nghị đầy ám chỉ: “Sao ngài không ở lại nghỉ ngơi thêm chút nữa hẵng đi?”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Phía công ty còn có việc, quấy rầy đến đây cháu ngại lắm rồi, sẽ không làm phiền mọi người thêm nữa.”
Quản gia hết lý do níu giữ cậu lại, dặn dò lái xe đưa cậu về.
Người đi rồi, quản gia mới lên trên báo cáo lại cho Giang Trạm.
Giang Trạm nghe xong mới cau mày hỏi thêm: “Em ấy không nói gì nữa à?”
“Không thưa ngài.”
Giang Trạm mím môi, mặt đen sì.
Quản gia khuyên nhủ: “Nếu ngài thật sự thích cậu ấy tới vậy, ngài nên cho cậu ấy một danh phận xứng đáng.”
Giang Trạm biết quản gia chỉ có lòng tốt nhắc nhở, im một lúc rồi nói: “Tôi… Ký hợp đồng bao dưỡng với Bạch Diễn.”
Quản gia: “…”
Giang Trạm đứng dậy, ngắm nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ: “Phương Trình nói đúng.”
…
Bạch Diễn vui vẻ về nhà, nhìn thấy reply của Square World thì càng vui vẻ hơn.
Gần đây cậu thường xuyên trò chuyện với Square World, 70% nghe cô ấy khoe khoang bạn trai, 30% thảo luận về tính ứng dụng của kỹ thuật Bạch Diễn đưa ra.
Càng nghe, Bạch Diễn càng muốn chiêu mộ Square World về làm tướng dưới trướng mình.
Square World đề cử Bạch Diễn nên nộp CV tới Tinh Hải, Bạch Diễn nói luôn cậu thích làm chủ chứ không muốn làm công.
Bạch Diễn có thể đoán sơ sơ về thân phận Square World. Cô nàng này có hiểu biết khá rõ về các hạng mục trong Tinh Hải, tuy rằng chưa từng để lộ những vấn đề then chốt, lý luận về kỹ thuật vô cùng sắc bén, khiến người nghe phải há hốc mồm tán thưởng.
Square World lại chưa từng để lộ thân phận mình ra.
Square World thích nhất là điên cuồng khoe bạn trai trước mặt Bạch Diễn, vừa khéo lại bảo mật thông tin cá nhân vô cùng tốt. Cô nàng có thể là kẻ cuồng yêu đương, thế nhưng lại là kẻ cuồng yêu đương thông minh và cẩn thận.
Bạch Diễn còn cảm thấy ngoài đời Square World không tiện khoe khoang chuyện yêu đương với bạn trai, vậy nên internet mới không thèm kiêng nể có gì phun bằng sạch.
Bị ăn cơm chó riết thành quen, Bạch Diễn bắt đầu chắp vá nên hình tượng anh bạn trai của Square World: Vẻ ngoài không tồi, si tình với Square World, vô cùng chiều người yêu, tìm đủ mọi cách quấn lấy nhau, là một chàng cún con vừa kiêu ngạo vừa dính người.
Square World không khoe khoang tình cảm nữa lại quay sang hỏi nếu muốn chủ động thân mật với bạn trai thì nên làm gì, khiến Bạch Diễn giật cả mình.
Cậu còn tưởng đôi tình nhân ngu ngốc này sớm đã anh anh em em như keo sơn, sao lại thành ra còn một lớp cửa sổ giấy chưa chọc thủng thế này?
<Một đàn cò trắng: Thích nhau rồi thì làm gì chung cũng vui vẻ mà nhỉ?>
Bạch Diễn gãi gãi cằm, nghĩ một lúc rồi trả lời.
<Một đàn cò trắng: Xung quanh đại thần không có ai làm quân sư cho à?>
<Một đàn cò trắng: Để tôi làm quân sư tình yêu cho nhé?>
<Một đàn cò trắng: Nói thật thì dạo gần đây có người theo đuổi tôi, vừa vặn chúng ta có thể cùng thảo luận. Yêu đương mà, khiến bản thân vui vẻ là chính.>
Đầu bên kia do dự, giống như thật lâu mới dám đưa quyết định.
Bạch Diễn cười hì hì vỗ tay bép bép.
Được thế thì còn gì bằng.
Bạch Diễn chưa từng yêu ai nhưng hình tượng bạn trai Square World miêu tả khá giống với sếp Giang. Bạch Diễn nhìn về phía sếp Giang cũng đang lạch cạch gõ phím, khẽ cong cong đôi mắt.
Anh giai vừa vặn có thể trở thành “người mẫu” cho cậu nha.
Giống như đã để ý đến việc có người nhìn mình, Giang Trạm quay sang: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Bạch Diễn cười híp cả mắt, “Giám đốc Giang cố gắng làm việc cho tốt.”
Thư ký Phương đẩy cửa đi vào: “Thưa cậu Bạch, tư liệu cậu muốn đây ạ.”
“Cảm ơn anh.” Bạch Diễn lễ phép nhận lấy, quay đầu nói với Giang Trạm, “Cảm ơn cả sự trợ giúp của Giám đốc Giang nữa.”
Giang Trạm “hừ” một tiếng.
Thư ký Phương ngạc nhiên: “Hỏi khí không phải, cậu bạch tìm lý thuyết chia tách sinh học phân tử làm gì thế?”
Phương diện này rất khó tìm kiếm thông tin, Bạch Diễn dùng hệ thống AI cũng chỉ tìm được vài đoạn ngắn, nghiên cứu hoàn chỉnh đều bị mã hóa trong các phòng thí nghiệm.
Bạch Diễn có thể sử dụng AI hack vào hệ thống nhưng cậu không muốn, cậu chỉ muốn thông tin về thiết bị thôi, không hứng thú với kết quả thực nghiệm.
Bạch Diễn suy nghĩ, sau đó tới nhờ vả Giang Trạm.
Tập đoàn Tinh Hải phát triển đa lĩnh vực, trong đó có dược phẩm. Bạch Diễn nói rõ mình không cần những thứ quá bí mật mà chỉ cần thông tin về thiết bị, Giang Trạm sai thư ký Phương đi tìm cho cậu.
Bạch Diễn khép tập tư liệu lại, viện cớ: “Tôi khá hứng thú với việc điều chế hương liệu từ động vật.”
“Điều chế hương liệu từ động vật?”
“Ừm, đưa thành phần sinh học của chúng vào công nghiệp nước hoa, không chừng lại thu được kết quả ngoài mong đợi.” Bạch Diễn nháy mắt, “Ví dụ như tuyến thể của rắn hoặc sói…”
Thư ký Phương rùng mình: “Xin ngài đừng đùa.”
Bạch Diễn cười híp mắt.
Cậu không đùa, khởi đầu của nghiên cứu pheromone mô phỏng nhân tạo chính là tuyến thể động vật.
Giang Trạm nhíu mày: “Em nghiên cứu mấy thứ ấy làm gì? Không có ý nghĩa…”
Bạch Diễn chớp mắt: “Em thích.”
“…Không có ý nghĩa cũng không sao.” Giang Trạm cố đổi giọng, “Nhưng nhất định phải chú ý an toàn.”
“Giám đốc Giang yên tâm, sự nghiệp trong giới giải trí vẫn là chủ đạo mà.” Bạch Diễn gom giấy tờ lại, “Thứ này em sẽ mời người về làm.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của Bạch Diễn, Giang Trạm im lặng một lúc rồi đáp: “Trong nước muốn mua thiết bị cần có giấy phép mở phòng thí nghiệm.”
Bạch Diễn chớp mắt.
“Tôi giúp em.”
Bạch Diễn mỉm cười: “Sao tự dưng ngài tốt bụng vậy?”
Giang Trạm hừ một tiếng: “Còn phải xem em ngoan ngoãn ra sao đã.”
“Vậy thì kính nhờ sếp lớn.” Bạch Diễn không khách khí, “Tiền em chi.”
Giang Trạm hơi buồn bực: “Tôi thiếu tí tiền ấy của em à?”
Bạch Diễn đáp: “Ngài giàu, em nghèo, nghèo đến phát điên rồi.”
Giang Trạm: “…”
…
Phòng thí nghiệm của Bạch Diễn chưa đâu vào đâu, MV của cậu đã bắt đầu tung teaser rồi.
Bản teaser rất có ý tứ chỉ cắt đến tạo hình hoàng tử của Bạch Diễn, tạo hình công chúa nhân ngư lại bị làm mờ, mang theo thông điệp vô cùng gây tranh cãi.
“Công chúa nhân ngư so với hoàng tử còn đẹp hơn bội phần, các bạn thử đoán xem người ấy là ai nào?“
Trải qua lễ rửa tội livestream và biểu diễn trên sân khấu hình vòm, nam nữ phàm là phường nhan khống đều bị vẻ đẹp của Bạch Diễn chinh phục, mỗi ngày đều quỳ mọp van xin Bạch Diễn update dưới Weibo.
Áp phích quảng cáo là Bạch Diễn trong trang phục hoàng tộc thời Trung Cổ, vừa cao quý vừa dịu dàng, đẹp theo kiểu cấm dục khiến người ta chỉ muốn nhào lên đè xuống, một đống fan gào thét điên cuồng.
Teaser chính thức lại tuyên bố công chúa nhân ngư đẹp hơn cả hoàng tử?
#Công_chúa_nhân_ngư_đẹp_hơn_cả_Bạch_Diễn_là_ai lập tức lên hotsearch, quần chúng đang ngóng dài cổ bắt đầu mở hội thi tuyển chọn người đẹp sánh đôi với mỹ nam đẹp như hoa, tục xưng là “Miss Showbiz”.
Tất cả các sao nữ xinh đẹp trong giới đều bị điểm danh, phần lớn đều bị phủ nhận.
Không cùng thế hệ, địa vị không xứng, công ty không hợp nhau… Cuối cùng chỉ còn vài sao nữ trong nội bộ Hoàng Tinh.
Một nhóm người chỉ muốn xem trò vui thảo luận cực sôi nổi, một nhóm khác lại khó chịu ra mặt.
“Đây là MV của Bạch Diễn mà? Sao nữ nào lợi hại đến mức có thể đạp lên cậu ấy để marketing?”
“Chống mắt lên xem ai dám tự xưng đẹp hơn Bạch Diễn, lòi bản mặt xong thì đội quần đi là vừa.”
Không chỉ fan Bạch Diễn, fan của mấy người bị cue vào cũng không muốn dính dáng, cảm thấy đoàn đội PR cho Bạch Diễn điên cmnr.
Dung mạo được tán thưởng là sự thật, nhưng mỗi người một mắt thẩm mỹ. Dù bạn diễn của cậu là ai, sau khi ra MV thì cũng sẽ nổi lên một nhóm người cho rằng cô ấy thật sự không đẹp như Bạch Diễn, đến lúc xé nhau thì không hay ho chút nào. Ai vui vẻ nổi khi chị yêu nhà mình suốt ngày bị cue vào những chuyện không đâu vào đâu?
Chưa cần biết bạn diễn trong MV của cậu là ai, marketing cho Bạch Diễn là một chuyện, thế nhưng đây chính là đắc tội kẻ khác còn gì?
Công ty muốn cho Bạch Diễn theo con đường hắc hồng?
Đề tài ngày càng nóng, MV của Bạch Diễn chính thức lên sàn, cả fan lẫn antifan đều tràn vào để mở mang khiến thức về “dung nhan cấp thần” được đồn thổi.
Xem xong MV, tất cả mọi người đều câm nín…
“Tôi thật sự ngu ngốc, tôi biết hoàng tử là anh đẹp trai hàng thật giá thật, anh đẹp trai diễn vai công chúa cũng ma mị quyến rũ phết…”
“Cong rồi lại thẳng, thẳng rồi lại cong, tôi cong hay thẳng? Bạch Diễn phải chịu trách nhiệm, phải kết hôn với tôi!”
“Ok ok, đã hiểu vì sao công ty lại dám mạnh miệng công chúa đẹp hơn cả hoàng tử, không sợ trở thành lịch sử đen tối… Tự mình đè bẹp chính mình?”
“Em bé ngốc bị truyền thông lừa té ghế, A Diễn hôn nhẹ mới đứng dậy nổi.”
“Chồng của tôi đột nhiên hóa thành vợ của tôi? Vợ của tôi sau đó lại thành chồng của tôi?”
“Chúng ta lên giường bàn chuyện thôi chồng yêu.”
…
Giang Trạm lướt comment như một cơn gió, sắc mặt ngày càng đen.
Cái đám ô hợp ở đâu chui ra, sao dám nhận mình là vợ là chồng Bạch Diễn?
Còn nằm ườn trên đất muốn ôm ôm hôn hôn, thậm chí còn muốn “ấy ấy” với Bạch Diễn!
Đòi lên giường với em ấy, quả thận các người chịu nổi à?
Giang Trạm mặt lạnh như tiền, chọn mục report bình luận cuối cùng.
Report xong Giang Trạm thả lỏng hơn một chút, quay về xem MV của Bạch Diễn, ủng hộ gà nhà mà thôi.
Thế nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác nguy hiểm.
Bạch Diễn không còn là người mới chân ướt chân ráo, không danh tiếng, không bối cảnh mới vào công ty.
Dựa vào các sáng tác ưu tú và ngoại hình chói mắt vươn lên, độ nổi tiếng của Bạch Diễn giờ không gì mấy lưu lượng hot, sức nóng của MV <Tình thiên sa vũ> một lần nữa lật lại những bài hát được phát hành từ trước đó lên.
Bạch Diễn ngày càng nổi tiếng.
Fan của cậu cũng ngày càng đông đảo, trong đó chắc chắn sẽ có đàn ông đàn bà thuộc tầng lớp tinh anh của xã hội.
Bạch Diễn sẽ tiếp tục si tình như cũ chứ?
Giang Trạm mím môi, nhìn đám comment chạy đau cả mắt trên màn hình.
Không thể tiếp tục coi nhẹ nữa rồi.
Nhưng anh chưa từng yêu ai, có quân sư quạt mo vẫn đáng tin hơn.
Giang Trạm nhíu mày, nghĩ cho mình một cái tên chọn mặt gửi vàng.
Quản gia và Phương Trình đều độc thân, Giang Hoán vẫn học cấp 3, kẻ duy nhất có kinh nghiệm là Giang Độ.
Lần trước Giang Độ đề cử nhà hàng thủy tinh trên không hại anh suýt thì mất mặt, thế nhưng Bạch Diễn vẫn rất vui vẻ.
Giang Trạm ngộ ra, gọi điện cho Giang Độ.
Điện thoại kêu bảy tám lần mới có người bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói âm u thiếu sức sống của Giang Đô: “Alo ạ?”
Giang Trạm theo thói quen hỏi: “Học tập tới đâu rồi?”
Giang Độ “hức” một tiếng rồi òa khóc: “Anh à, xin anh đấy, tha cho em về nhà đi, em không muốn ở chung với Phương Trình nữa đâu…”
“Làm sao?”
“Anh ta là ác quỷ đúng không? Độ nghiêm khắc khi anh kèm em làm bài tập hồi bé chỉ có hơn chứ không kém! Thư ký của anh là đồ biến thái, cứng nhắc y như cấp trên của lão! Anh à em sai rồi, cho em về…”
Giang Độ gào khóc vô cùng tự nhiên, Giang Trạm biết thừa đây là giả bộ, đánh gãy buổi tấu hài: “Đừng lảm nhảm, có chuyện cần hỏi cậu.”
“Chuyện gì ạ?”
“Trước đây cậu theo đuổi người khác thế nào?”
“Em đâu có theo đuổi ai? Là họ theo đuổi em…”
“Vậy tôi cúp máy.”
“Từ từ…” Giang Độ nhanh chóng sửa sai, “Em dẫn họ tới mấy bữa tiệc xa hoa, dùng tiền mua mối quan hệ cho họ, bọn họ thích muốn chết, sau đó thì thuê phòng tới bến… Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Giang Tram do dự, cảm thấy lời Giang Độ cứ sai sai nhưng vẫn hỏi tiếp: “Tiệc kiểu gì? Gửi kế hoạch sang đây tham khảo chút.”