Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu

Chương 2



Mơ mơ màng màng mở mắt ra, sờ sờ cái cổ đau nhức, trí nhớ như nước từ từ rót vào đầu .

Ngày đó, sau khi Trương thúc bị giết, hai tên hung thủ muốn mang hắn đi, hắn không chịu, mắng vài câu, chỉ cảm thấy sau cổ đau xót, liền hôn mê bất tỉnh. Thực đáng giận, nhất định là hai người kia thừa dịp ta không chú ý mà đánh lén.

Đứng dậy hoạt động một phen, tự bắt mạch cho mình, thấy cũng không có gì đáng lo ngại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Đánh giá nơi mình đang ở, đích thị là một cái hầm bỏ hoang, cuối hầm bị một tảng đá chặn lại, xem ra vốn là sau khi sụp lở bị người vứt bỏ. Men theo hầm đi vềphía trước, dương quang chói mắt bao phủ toàn thân, lấy tay che hai mắt khuất khỏi ánh nắng chói chang, hơn nửa ngày mới thích ứng được, qua hai kẽ tay nhìn xung quanh, có nhiều điểm hào quang, như những ngôi sao trải ra khắp nơi, màu xanh biếc lượn lờ, tiếng chim ríu rít như nhạc, một bộ tranh tuyệt đẹp a!

Bất quá này nếu như nơi này là chốn tiên cảnh thì tại sao lại nhìn quen mắt như thế?

Hùng Đại nghiêng đầu cân nhắc, đột nhiên kêu lên: “Nơi này là Thần Nông Giá?” ( mỗ Vũ: không biết cái tên Thần Nông Giá này phải ở thời điểm nào mới có. . . . . . Nếu là cận đại mới có, thỉnh chư vị chớ trách chớ trách! Dù sao cũng là giá không* văn . . . . . . )

Đúng vậy đúng vậy, nhớ rõ lúc trước cùng sư phụ khi rời đi Hán Dương Thành, trạm dừng chân thứ nhất đó là Thần Nông Giá, bởi vì nơi này ít người, lâm mậu thụ thịnh, thêm thiên địa linh khí, là một nơi tiên nhạc. Cho nên một vài dược thảo quý báu khó gặp sinh trường ở nơi này.

“Trời ạ, cư nhiên lại đi xa như thế? Hung thủ chết tiệt, hừ, trở về nhất định phải báo quan. Trương thúc, nguyện ngài trên trời có linh thiêng phù hộ ta sớm ngày trở về.” Hướng theo phương Tây cúi người thật thấp, rồi theo đại một hướng nào đó trong rừng mà đi .

Cái tên Hùng Đại này, đầu óc thật sự dùng đến không nhiều, trừ bỏ ra ngoài học y, căn bản không biết nên làm sao ở trong rừng hành tẩu. Đi đã hai canh giờ rồi, còn chưa ra ngoài được

“A, sao vừa đi đã trở về? Ai!” Nhìn cái hầm quen thuộc kia, Hùng Đại thở dài: “Đều đi rồi trở về đến hai lần, chẳng lẽ ta phải ở trong này đi cả đời sao?” Trong lòng mặc dù khẩn trương, cũng bị thân thể mệt mỏi quấy rầy. Hơn nữa mặt trời chói chang rọi vào đầu, càng làm cho Hùng Đại đói khát vạn phần.

Nhưng người ngốc luôn có tinh thần ngốc nghếch, nghỉ ngơi một lát, Hùng Đại lại đứng dậy, theo hướng chưa đi qua mà cất bước.

Đi một hồi, liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Cực kì vui vẻ, chạy nhanh theo hướng phát ra tiếng nước chảy..

Đã có thể thấy khe suối nhỏ , Hùng Đại vừa mới chuẩn bị đi qua, liền gặp một con bồ câu ở trên đầu bay qua, bộ dáng như là mới vừa cất cánh. Hùng Đại quay đầu lại nhìn, lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao lại chỉ có một con bồ câu?” Chưa từng nghĩ nhiều, khi quay đầu vừa định bước đi, bị một màn kinh diễm trước mắt làm cho chấn động.

Chỉ thấy một người toàn thân bạch y đứng ở bên dòng suối, tuy rằng cách một khoảng xa, lại có cây cối ngăn cản, nhưng Hùng Đại vẫn là có thể nhìn thấy rõ ràng, bạch y kia bao bọc lấy thân mình ngọc ngà. Y bào bạch sắc đã bị nước thấm ướt, y tụ phiêu dật bay lên dưới ánh mặt trời chiếu xuống giống như trong suốt, y phục bán ướt bán ráo khiến người đó có vẻ phong tư yểu điệu. Người kia dần loả thể ngâm vào trong nước, bạch nhược vô cốt, mĩ xảo hợp lòng người. Mà trên đôi chân dài trắng nõn lại càng không có tỳ vết, làm cho người phải chú mục.

Hùng Đại không tự giác nuốt nuốt nước miếng, nơi cổ họng giống bị lửa đốt cháy đến khó chịu, máu toàn thân đều đảo lưu. Thật sự không hiểu đây là cảm giác gì, chẳng lẽ ta bị bệnh sao? Nghĩ như thế Hùng Đại chậm rãi lui ra sau, lắc lắc đầu, vẻ mặt thác loạn.

Hắn trong lúc vô ý chạm phải cục đá làm nó lộc cộc lăn xuống, chỉ thấy Bạch y nhân quay người lại, gầm nhẹ: “Là ai? Đi ra?”

Hùng Đại cả kinh, vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiểu nhân lỡ xông vào tiên giới, quấy rầy thần tiên tỷ tỷ thanh tĩnh, thật là vô ý, thực xin lỗi. . . . . .”

“Thần tiên tỷ tỷ? Hừ!”

Hùng Đại cả kinh, sao thanh âm của tiên nữ lại khàn khàn như thế? Nhưng hắn vẫn phủ phục trên mặt đất, không dám ngẩng đầu. Nghĩ nghĩ, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một luồng áo trắng. Trong lòng lại tin tưởng, vị này là thần tiên, nếu không tại sao có thể nào không gây ra thanh âm liền nhẹ nhàng lại đây?

“Ngẩng đầu lên.”

Hùng Đại nghe lệnh, chậm rãi nâng đầu lên, hồi lâu, chỉ cảm thấy mũi đang nóng lên, lấy tay sờ thử, chảy máu mũi mất rồi, thật là mất mặt mà, hắn lại nhanh chóng cúi đầu, nhưng nhìn lại dung mạo minh diễm, tuyệt mỹ đó rồi đem khắc thật sâu trong đầu, lần lượt, một lần lại một lần, không ngừng hồi tưởng, khắc càng sâu.

Gương mặt trơn nhẵn như tơ như ngọc, chỉ một cái liếc mắt là có thể chạm đến đích dục vọng. Dưới ánh nắng gay gắt như thế, cũng không thấy một tia hồng nhuận, cứ tái nhợt, quang mang mê người, rồi lại không giống thần sắc có bệnh. Mày liễu nồng đậm phiêu dương, mi rũ xuống đôi mắt to yêu diễm mị nhân lại để lộ tia sắc bén như chim ưng. Chỉ cần nhìn vào cái liếc mắt đó , sẽ bị hai tròng mắt thâm u như mực kia hút đi linh hồn, không kềm chế được. Cái mũi thẳng như bút, chóp mũi dị thường xinh đẹp, Hùng Đại thấy liền nghĩ tới tuyết đọng. Dưới cái mũi kia là hai phiến môi bạc, hình dáng cực mỹ, tuy rằng không dày bằng tưởng tượng của mình, nhưng làm cho hắn tim đập nhanh hơn, càng muốn tiến lên hôn trụ đôi môi bạc xinh đẹp đang mím chặt kia.

Hô hấp của Hùng Đại càng phát ra không thông thuận, tim của hắn lại đang mắng chính mình. Sao có thể nghĩ muốn khinh nhờn thần tiên như thế kia chứ, thật sự là trăm triệu không nên a! Tiên nữ tuyệt sắc như thế, sao có thể hội coi trọng một phàm nhân như hắn? Cắn chặt môi, mồ hôi như mưa, thân run rẩy không ngừng.

“Đứng lên, có nghe thấy không?” Lãnh khốc ra lệnh , giống có ma lực luân chuyển trong lổ tai của Hùng Đại , hắn run rẩy đứng lên, cùng ở trong đầu tự ý làm càn mà nhìn kỹ thêm trăm ngàn lần gương mặt kia, tinh tế quan khán hồi lâu, tâm của Hùng Đại mới thoáng bình tĩnh trở lại, bởi vì khóe miệng tiên nữ luôn mang theo tiếu ý như có như không.

Lúc này, Hùng Đại mới phát hiện, ngọc thể mảnh mai của vịtiên nữ này cư nhiên cao bằng mình, không chỉ có như thế, cốt cách cũng thoát ra một cỗ cường thế,uy chấn của người trong võ lâm từ trước đến nay. Kỳ quái, chẳng lẽ tiên nữ cũng muốn luyện võ?

“Nhìn đủ chưa? Ngươi cũng biết phàm thấy dung mạo của ta sẽ bị xử vu oạt nhãn, quả nhục chi hình** !?”

Hùng Đại cả kinh, không dám tin hỏi: “Chẳng lẽ thần tiên cũng dùng cực hình như thế?”

“Hừ, ngươi này ngu ngốc, nhìn cho rõ!” Chỉ thấy tiên nữ phẫn nộ phẩy tay áo một cái, bạch y mở rộng ra, Hùng Đại nhìn thấy rõ ràng hắn cùng chính mình đồng dạng cấu tạo, nhưng thân thể lại trắng nõn vạn lần, trong đầu như văn dăng loạn khiếu*** , tròng mắt đánh chuyển, oanh một cái ngã xuống.

…………………………………………….

*Giá không văn: giá không- không tưởng, văn-văn chương.

**xử vu oạt nhãn, quả nhục chi hình: cực hình móc mắt, lóc thịt.

***văn dăng loạn khiếu: ruồi muỗi kêu loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.