Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu

Chương 25



“Chúng ta cũng không phải người hầu của bọn họ, mới sáng sớm giúp bọn hắn làm chuyện này để làm chi a?” Bất mãn nhỏ giọng nói. Theo đó là một tia thanh âm chạm đất rất nhỏ, một tiếng nói khác: “Đừng như vậy, ngươi xem Hùng Đại thật quá đáng thương, một cái đầu to như thế lại bị ăn sạch sẽ, ai! Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước chúng ta nên hảo hảo khai thông hắn.”

“Hắc hắc, Triệt, ngươi cẩn thận bị Vu Nguyệt Khánh đuổi giết đấy!”

“Ha hả… Tốt lắm, đi thôi!”

Đóng cửa lại, thẳng đến khi cước bộ đi xa, Vu Nguyệt Khánh mới ngồi dậy. Tóc dài hỗn độn buông rơi trước ngực, dưới làn tóc đen lộ ra bạch sắc trơn nhẵn hồng nhuận quyến rũ động lòng người, chỉ tiếc cho gương mặt bình thường.

Khóe miệng nhếch lên, hắn đã hiểu được vừa rồi Hàn Thác cùng Vũ Văn Triệt đưa tới là thứ gì. Một phen ôm lấy Hùng Đại còn đang ngủ say, đi đến tiền thính. Mộc bồn lớn dành cho hai người, nước nóng hôi hổi, khói trắng từ từ bốc lên. Đột nhiên, bọt nước dâng cao, văng ra khắp nơi, hai cỗ thân thể ôm nhau nhảy mạnh vào trong mộc bồn.

“Ô… Vu Nguyệt Khánh, sáng rồi sao? Mệt mỏi quá nha…”

“Tối hôm qua không hô mệt, hiện tại mới kêu? Ngươi thật đúng là quái thai!” Vu Nguyệt Khánh tuy nói như vậy, nhưng vẫn đem hắn ấn vào trong ngực: “Nhắm mắt lại, ngủ tiếp đi.”

“Hảo… Nhớ rõ ngươi phải theo giúp ta hái thuốc a!”

“Đã biết…” Thuận miệng đáp ứng, một ngón tay với vào mật huyệt, nhẹ nhàng bạt lộng. Hoàn hảo không có lưu huyết, tựa hồ chỉ là sưng đỏ mà thôi… Bất quá gấu ngốc vốn là bì thô nhục hậu (da thô thịt dày), phương diện này cũng khác với thường nhân.

Buổi sáng, dục vọng tựa hồ đặc biệt mãnh liệt một chút, tẩy trứ tẩy trứ, Vu Nguyệt Khánh lại cứng lên, đem lời nói vừa rồi bảo Hùng Đại ngủ tiếp một hồi quên đến không còn một mảnh, tách hai phiến mông ra, dục vọng lửa nóng mượn dòng nước hung hăng xỏ xuyên qua mật huyệt khép chặt kia.

“A, đau quá… Vu Nguyệt Khánh, sao ngươi lại tới nữa a? Ngày hôm qua đều làm như vậy nhiều lần rồi…” Hùng Đại vốn là oán giận, nhưng khi nói ra, trong lúc vô ý trở thành làm nũng. Chu miệng lên, mới vừa quay mặt qua liền bị Vu Nguyệt Khánh hung hăng hôn.

Nước gợn từng tầng sánh ra bên ngoài, hai người tiếp tục hôn, thân mình thuận theo tiết tấu cao thấp đong đưa, thân thể lõa lồ dán cùng một chỗ không hềcókhoảng cách, đột khởi bị ma xát đến ngạnh hồng, hương vị *** phảng phất làm cho hai người như si như tuý, thẳng đến khi phân thân phun ra tinh hoa tình yêu mới dừng lại.

Hùng Đại khí suyễn mặt hồng, vô lực tựa vào bên cổ của Vu Nguyệt Khánh. Mà Vu Nguyệt Khánh thì vừa lòng ôm chặt lấy hắn, không cho hắn mảy may di chuyển.

“Cái kia… Vu….”

“Ân?” Uy nghiêm hanh một tiếng, Hùng Đại lập tức dừng miệng, sửa lời: “Nguyệt, ngươi có thể không rút thứ đó ra được không? Rất thoải mái a…”

“Ha hả!” Thấp trầm nở nụ cười, sung sướng kéo Hùng Đại một cái, cúi đầu tại chiếc cằm kia hôn một cái thật sâu, đóng xong dấu ấn.



Dưới núi Thái tử, một nam nhân như nông hán đưa lưng về phía mặt trời, lưng đeo cái sọt, dùng cái cuốc bổ vào trong đất lấy cái gì đó. Mà phía sau hắn, một nam tử đang đứng sắp cùng ánh nắng đồng hóa, không kiên nhẫn mà nhăn mi lại.

“Gần trưa, ngươi rốt cuộc đã làm đủ chưa?”

“Nguyệt, đừng như vậy, ngươi xem, dược này cũng không kém a! Nha, cái này còn có tác dụng làm đẹp, làn da ngươi đẹp như vậy, ăn cái này nhất định có thể tốt hơn so với trước kia!”

“… Không cần!” Vu Nguyệt Khánh bĩu môi, tuy rằng lời của Hùng Đại thực hoang đường, nhưng mức độ quan tâm cùng nghe lời với hắn đều làm cho hắn cao hứng. Từ nhỏ đến lớn có người nào không phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, duy độc Hùng Đại nghe lời làm cho hắn tâm hỉ. Nô tính của người ngốc… Đích xác bất khả hạn lượng!

“Cũng là, ngươi làn da đều tốt như vậy, nếu tốt hơn chút nữa thì càng tuyệt…”

“Ngươi đang nói khẩu lệnh gì! Nhanh lên đi, đừng để bụng đói.”

“Hảo! Lần tới lại đến đi! Ta trở về đem mấy thứ này phân loại, chế thành dược hoàn, cho ngươi mang theo bên người. Đúng rồi, hiện tại là tám tháng, hoa quế phiêu hương, không bằng hái chút hoa quế đi!”

“Hoa quế?” Vu Nguyệt Khánh tròng mắt lay chuyển: “Làm chút dầu hoa quế đi, ngươi biết làm không?”

“Biết biết! Ngươi muốn bôi dầu hoa quế sao? Vậy nhất định rất thơm! Hắc hắc, bất quá Nguyệt nha, ngươi không cần sát cũng rất thơm, thật sự!”

“…” Muốn cho tên ngốc đang hưng phấn này câm miệng, nhưng khi nghe hắn lải nhải nói mấy lời ‘vô nghĩa’, trong lòng lại dị thường thư thản.

“Hai vị thật sự là rất có nhã hứng a! Dương quang minh diễm, gió nhẹ thanh lương, đúng là khí trời rất tốt để tản bộ.”

Gặp phải tên khó ưa, Hùng Đại lập tức trầm mặt xuống: “Nguyệt…”

Vu Nguyệt Khánh dắt theo bàn tay căng thẳng của Hùng Đại, vừa ý hắn không chỉ nói nói. Hoàn toàn coi thường, đi thẳng bỏ qua cái người đột nhiên xuất hiện.

“Từ ngày ấy, sau cái chuyện ở đại điện, trên Vũ Đương Sơn lại không yên ổn. May mà còn có ngươi nhàn tình nhã trí.” Một phen nói lời giao tình thâm hậu theo lý thường hay thốt ra. Đúng như hắn sở liệu, Vu Nguyệt Khánh dừng cước bộ, lạnh lùng nhìn chăm chú hắn: “Minh chủ võ lâm võ công cao cường, cho dù Vũ Đương Sơn tái không yên ổn thế nào, tin tưởng cũng sẽ không đối minh chủ có điều tổn hại đi.”

“Phải nha, nhưng gần đây tay thật ngứa ngáy. Ngày nào đó buổi tối đi xem một chút cũng không chừng, vạn nhất bắt được ai, khả sao lo liệu đi?”

Hai người giống như bằng hữu nói chuyện phiếm, làm cho Hùng Đại nghe không hiểu ra sao.

Phù Dật Kiếm thấy Vu Nguyệt Khánh không nói chuyện, liền vừa cười vừa đi tới: “Có đôi khi nhiều người, có thể nhiều hơn một phần thắng.”

“Đạo bất đồng bất tương vi mưu.”

“Vì một cái gì đó có ích, nói…” Phù Dật Kiếm dừng lại, nụ cười trên mặt đột nhiên cương cứng ngắt. Nhãn thần nhíu lại, trên cổ của con gấu đen kia có điểm đỏ… Hừ!

Hắn hung hăng nhìn chăm chăm vào Hùng Đại, lại đối Vu Nguyệt Khánh nói: “Không nghĩ tới ngươi thích loại hàng này…”

Hùng Đại bị Phù Dật Kiếm nhìn có chút mất tự nhiên , đối Vu Nguyệt Khánh nói: “Nguyệt, chúng ta đi thôi!”

“Ân!” Vu Nguyệt Khánh đáp, không để ý Phù Dật Kiếm, kéo Hùng Đại trở về.

“Ha ha ha ha!” Còn chưa đi được vài bước, Phù Dật Kiếm đột nhiên cười ha hả: “Vu thánh chủ, ngươi hẳn là còn không có cho bất luận kẻ nào xem qua đi?”

Vu Nguyệt Khánh ánh mắt biến đổi, lại lập tức biến mất. Nhưng đối với Phù Dật Kiếm luôn chú ý hắn mà nói đã muốn biết đáp án: “Nếu người bên cạnh ngươi biết ngươi lừa hắn lâu như thế, không biết sẽ có cảm tưởng gì đây?”

Lời này đúng là nói cho Hùng Đại, Hùng Đại có ngốc thế nào cũng nghe thấy lời này chính là ý tại ngôn ngoại.

Mục đích đạt được, Phù Dật Kiếm cười lạnh, đi trước bọn họ một bước.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.