Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu

Chương 26



Một bóng người mượn đêm tối che dấu, lặng lẽ chạy vào Thất Tinh cư, nhìn hắn nện bước trầm ổn nhẹ nhàng, mà đối với hoàn cảnh của nơi này tương đối quen thuộc, bằng không sao có thể dễ dàng đi qua mấy tòa tiểu viện đang mở mà không bị ai phát hiện, đi tới Thiên Hành Cư mà Phù Dật Kiếm ở.

“Thiên Duyến đại sư, ngươi xác định ngươi không có nghe sai?”

“Lão nạp tin tưởng, là chính miệng Huyền Y đạo trưởng nói với ta, xin minh chủ nhất định phải vì võ lâm trừ hại.”

“Ân, nếu xác thực, Phù mỗ nhất định nghĩa bất dung từ.” Thanh âm của Phù Dật Kiếm có chút trầm nặng, nhân ảnh ngoài phòng nhoáng lên một cái, chỉ thấy bên trong bóng hai người vừa động, cao giọng quát lớn: “Ai ở bên ngoài!”

‘Bá bá’ hai tiếng, chỉ thấy loang loáng hốt hiện, Phù Dật Kiếm cùng Thiên Duyến đại sư đuổi ra tới thấy vậy liền nghiêng người tránh đi, phi tiêu hung hăng cắm vào cửa gỗ.

Lại giương mắt, bầu trời đêm tĩnh lặng, chỉ nghe gió nhẹ thổi qua.

“Khinh công thật cao cường…”

“A di đà phật. Chấp chí dĩ, hối ngộ trì (quá cố chấp, đến lúc hối hận cũng đã muộn). Phù Minh Chủ, lão nạp cáo lui.”

“Thiên Duyến đại sư đi thong thả.”

Tiếng lá rơi rụng xào xạc. Đang lúc hắc bạch giao nhau, Phù Dật Kiếm như gió táp chợt lóe qua, hổ trảo truy ảnh, trong chớp mắt đã bắt giữ được hắc y nhân kia.

“Ngươi…” Phù Dật Kiếm cả kinh, Hắc y nhân kia hẳn không phải là người lần trước, bởi vì mình đã từng ngửi qua mùi trên người hắn. Tuy rằng chưa cùng người lần trước giao thủ, nhưng nhìn khinh công của hắn cùng nội kình hẳn là thân nam tử, mà trước mắt người này…

“Phù Dật Kiếm, ta muốn mạng của ngươi.” Thừa dịp Phù Dật Kiếm thả lỏng thủ lực, Hắc y nhân khẩu xuất vọng ngôn, thanh âm khinh thuý đầy âm hận đã tiết lộ thân phận của hắn.

Phù Dật Kiếm từng chiêu đánh ra, tung ảnh mê ly, từng bước tựa mây trôi, ước chừng sau năm mươi chiêu, chỉ thấy ngón tay hắn điểm nhẹ, đánh rơi binh khí của hắc y nhân kia. Cũng lại rất nhanh phong bế đại huyệt của hắn, làm cho hắn không thể cử động.

“A…” Hắc y nhân cả kinh, hắn biết Phù Dật Kiếm võ công tốt, nhưng không nghĩ tới võ công của hắn cao thế này, chính mình cư nhiên ngay cả trăm chiêu cũng chưa tới đã bị hắn chế phục.

“Ngũ cô nương, ngươi mượn danh xuống núi trở lên Vũ Đương, nếu như bị mọi người phát hiện, chỉ sợ ngươi đường lui đã đứt.”

“Hừ, không cần ngươi giả hảo tâm, lúc trước nếu không phải ngươi không chịu tương trợ, sư muội ta sao có thể uổng mạng? Ta muốn ngươi cùng Vu Nguyệt Khánh vì nàng bồi mệnh!” Ngũ Tú Lâm thấy Phù Dật Kiếm đã biết thân phận của nàng, cũng không hề giấu diếm, trong lòng phẫn hận hóa thành tức giận mắng chửi.

“Ha ha ha, Ngũ cô nương, chỉ sợ tội danh ngươi gán cho ta quá lớn đi! Ngươi nghĩ rằng ta không biết quan hệ của ngươi cùng La Thải Anh sao? Hai người các ngươi nhìn như quan hệ không tốt, kỳ thật mỗi khi không ai liền làm cái loại sự tình thiên lý bất dung…”

Ngũ Tú Lâm mặt xanh một màu, dứt khoát quay mặt qua một bên.

“Ha hả, Ngũ cô nương không cần tức giận. Trừ ta ra, cũng không có người biết quan hệ của các ngươi. Lại nói tình tự vốn là không thể khống chế, cho nên chuyện của các ngươi ta toàn bộlàm như không biết. Hơn nữa muốn nói tương trợ… Tình huống ngay lúc đó cũng không dung ta đến tương trợ, chỉ có thể nói Vu Nguyệt Khánh đã nắm trong tay đại cục, làm sư muội… Ai!” Thở dài, Phù Dật Kiếm giải khai huyệt đạo của nàng, đối vẻ khó hiểu của nàng ra sức khuyên bảo: “Ngũ cô nương, ngươi vẫn là mau xuống núi đi! Nếu bị Vu Nguyệt Khánh phát hiện sẽ không tốt.”

Ngũ Tú Lâm nhìn Phù Dật Kiếm, lời nói vừa rồi thực nói trúng nội tâm của các nàng, loại tình sự vu thế bất dung này các nàng sao có thể nắm trong tay? Một tia cảm kích phức tạp nhen nhóm trong lòng, hướng Phù Dật Kiếm làm một cái lễ, Ngũ Tú Lâm nhặt binh khí lên xoay người rời đi.

Nụ cười của Phù Dật Kiếm không ngừng sâu hơn, thẳng đến khi Ngũ Tú Lâm hoàn toàn biến mất mới lẩm bẩm: “Vu Nguyệt Khánh, ta đưa cho ngươi phần lễ vật này không biết ngươi có thích không!”

Trong phòng Vu Nguyệt Khánh, Hùng Đại ngồi ở trước bàn trừng Bạch y nhân đang tựa vào bên giường, cái trừng này, chính là qua ngọ một chút.

“Mắt của ngươi không mỏi sao?” Gấu ngốc, xuẩn ngưu này. Vu Nguyệt Khánh thở dài, ngồi dậy, trong mắt lộ ra không kiên nhẫn cùng hàn ý làm cho Hùng Đại rụt cổ lại, khí thế lập tức giảm xuống một bậc.

“Ngươi nói, ngươi rốt cuộc lừa ta cái gì? Cái gì chân diện mục? Đừng bởi vì ta dốt nát liền giấu ta, ta chán ghét người khác gạt ta!”

“Ác? Ta đây lừa ngươi, ngươi có thể làm gì?”

“A…” Hùng Đại nhất thời nghẹn lời. Phải a, nếu hắn thực gạt ta, ta liền, ta liền… Ta…

“Mặc kệ, ngươi hôm nay thế nào cũng phải nói cho ta biết mới được.” Phát hiện mình hoàn toàn không thể gây khó dễ cho Vu Nguyệt Khánh, trong lòng Hùng Đại không khỏi có chút lo lắng.

Vu Nguyệt Khánh phi thường nhàn nhã, bởi vì trước mặt biểu tình của gấu ngốc thật sự rất đáng yêu. Tựa như sủng vật không có ăn no dùng ánh mắt khát cầu nhìn chủ nhân, phát hiện mình cầu không được, liền sốt ruột gầm nhẹ. Gấu ngốc này… Rất buồn cười. Tưởng tượng, hạ thân đột nhiên căng thẳng. Vu Nguyệt Khánh vốn là người có thể khống chế chính mình, cái loại dục vọng này từ trước đến nay hắn luôn khinh thường, bởi vì trước kia đều có thể khắc chế tốt, vậy mà chỉ vì một biểu tình của Hùng Đại, hiện tại đều chống đỡ không được.

Mắt trầm xuống, thanh âm thâm lại: “Lại đây.”

Hùng Đại sửng sốt, nghĩ Vu Nguyệt Khánh muốn nói cho mình biết, lập tức mừng như điên chạy tới, vừa định hỏi đã bị Vu Nguyệt Khánh mạnh mẽ lôi kéo, nhào tới trên giường. Một thứ gì đó quen thuộc đè lên.

Hơi thở giao hòa, Vu Nguyệt Khánh khẽ hôn hai phiến môi kia, lại vươn đầu lưỡi, trêu đùa, khiêu khích. Vốn Hùng Đại đối với chuyện hôn môi hoàn toàn không hiểu, nhưng hai ngày này Vu Nguyệt Khánh thường thường ve vãn hắn cũng làm cho hắn hiểu sơ sơ. Hắn đầu tiên là sửng sốt, rồi thử học theo Vu Nguyệt Khánh giật giật đầu lưỡi, lập tức, dục vọng như thiên lôi câu động, Vu Nguyệt Khánh dùng sức nhấn Hùng Đại một cái, chỉ cảm thấy đối phương run rẩy một chút, cái lưỡi thơm tho vụng về động chạm, hỏa bạo duẫn hấp, hai người lần đầu tiên chủ động đòi hỏi lẫn nhau, phối hợp theo nhiệt tình của nhau. Không khí nhất thời tràn ngập ***, khát cầu của tâm linh làm cho bọn họ quấn lấy nhau không thể dừng lại.

Một tiếng thở nhẹ kinh ngạc, hai mắt Vu Nguyệt Khánh mở to, sát khí toả đi khắp nơi, ánh mắt sắc bén như kiếm hướng đến chỗ kẻ vừa tới. Kẻđó còn không kịp phản ứng, đã bị Vu Nguyệt Khánh chế trụ mệnh môn.

Vừa rồi căn phòng tràn ngập *** ám muội giống như một giấc mộng, hiện tại hàn khí mới làm cho người ta khủng hoảng. Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, Vu Nguyệt Khánh chính là trầm trầm nhìn chăm chú người tới, Hùng Đại mới vừa thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, mà kẻ đến thì sợ hãi cảm giác áp bách của Vu Nguyệt Khánh mà mở to hai mắt.

Đột nhiên, trên giường vang lên một tiếng động. Hùng Đại té xuống giường, hắn kinh hoàng thất thố kéo lại y phục, vuốt tóc lên. Vừa nhấc mắt, đúng lúc đối diện ánh mắt dò xét của người tới kia, Hùng Đại theo bản năng nghiêng đầu, thần sắc tái nhợt bất an trên mặt đã tiết lộ hết thảy.

Người kia tựa hồ hiểu được, làm càn cười nói: “Ha hả! Cả đời Vu Nguyệt Khánh giết người vô số lại nương tay, nếu không phải ta vừa vặn nhìn thấy một màn này, hay là ta không phải vừa vặn ở trong phòng, chỉ sợ ta vừa rồi liền mất mạng đi.”

Mới vừa nói xong đã cảm thấy khí lực trên tay Vu Nguyệt Khánh gia tăng vài phần, một tiếng đau đớn, người nọ giống như không sợ chết rất nhanh kêu lên: “Vu thánh chủ người đầy hứa hẹn, cư nhiên cũng làm loại sự tình biến thái này… A… Vu thế bất dung, vu thế bất dung. A!”

Tắt thở, khóe mắt vẫn là ý cười.

“Ngươi… Ngươi giết hắn? Không… Sao lại như vậy, sao lại như vậy…” Hùng Đại hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn không ngừng tự nói, ánh mắt trở nên trống rỗng, hoảng loạn bất an ngồi xổm trên mặt đất.

“Thánh chủ!” Trạm Lam mới vừa tới liền hành cái lễ, có chút khó hiểu nhìn thi thể trên mặt đất.

“Trạm Lam, đem ả xuống.” Lãnh đạm nói, Trạm Lam nâng thi thể trên mặt đất lên lui ra ngoài, chỉ nghe cánh cửa ‘phanh’ một tiếng đóng lại, để lại Trạm Lam ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng lại làm chút bụi bay lên. Cánh cửa khép chặt, người ở bên trong tựa hồ thực tức giận a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.