Chiếc dao ghỉ sượt qua mặt, làm nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, thân thể trong nháy mắt xụi lơ xuống.
Hủy dung sao!
Ba chữ này không ngừng hiện lên trong đầu nàng, nàng, bị huỷ dung.....
Móc câu đâm rất sâu làm rách da nàng, chui vào trong thịt, thế nhưng nàng lại không cảm thấy đau đớn.
"Mặc dù không tìm được, nhưng mà ta cũng đã mất rất nhiều công phu để điều tra, hoa Hàm Tiếu khẳng định đang ở Thánh Dụ! Ngươi lại nói ở Kiền Sở? Cũng không hỏi thăm một chút danh tiếng của Lục gia chúng ta! Nói! Hoa Hàm tiếu đang ở đâu!"
Thì ra hắn họ Lục, đoán chừng có chút bối cảnh.
Âm thanh của tên họ Lục trong nháy mắt phóng đại, làm cho thân thể của nàng hơi run rẩy, trên người càng bị ghim ghim sâu vào vết thương làm nàng thêm một hồi đau đớn.
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có gan thì để cho ta chết ở chỗ này, nhưng chỉ cần ta đi ra ngoài rồi, tuyệt đối sẽ đòi lại gấp vạn lần!!" Nàng tức giận nặn ra những lời này, cảm giác đau đớn trên người truyền tới càng ngày càng mãnh liệt.
"Ha ha, ngươi còn muốn đi ra ngoài?" Gã họ Lục gia làm như nghe được chuyện cười, "Ta đây cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, mặc kệ ngươi có nói ra được tung tích của hoa Hàm tiếu hay không thì ngươi cũng nhất định phải chết! Chỉ là...... Một cách có thể giúp ngươi chết một cách sảng khoái chút, một cách khác...... Có thể cho ngươi từ từ hưởng thụ quá trình!"
Nàng hận không thể ngay lập tức xông tới kéo da mặt của hắn xuống, trên đời vẫn còn có người hung tàn đáng ghét như vậy sao.
Trên mặt nàng hình như có một thứ chất lỏng nong nóng đang chảy xuôi, nàng biết đó là máu.
Nàng hận hắn!
"Lục gia, dùng cái này có lẽ còn sảng khoái hơn." Tên nô tài bên cạnh đưa cho hắn một hộp gỗ.
Tay nàng gắt gao nắm thành nắm đấm, cảm giác chua xót đau đớn dưới chân truyền tới làm nàng càng thêm tuyệt vọng.
Nhìn nàng cắn chặt môi dưới, gã Lục gia kia cười càng đậm, "Hàm Tiếu đang ở đâu?"
Hắn càng ngày càng đến gần nàng, làm nàng không tự chủ muốn ngửa người ra sau, nhưng chỉ làm tăng thêm cảm giác đau đớn trên người.
Lục gia nhấc chiếc hộp gỗ tên nô tài vừa nãy đưa lên, "Nếu không nói...... Vậy hãy để cho ngươi nếm thử cái này một chút..."
Nói xong, hắn mở hộp gỗ ra, bên trong là một quả cầu sắt, trên quả cầu sắt còn có một cái khoá.
"Đợi đã nào...!" Nàng không ngừng hít sâu, "Không cần làm tổn thương ta nữa!"
Những tên vô lại có mặt trong phòng đều khinh miệt cười một tiếng, Lục gia đem hộp gỗ để xuống, đem đao rỉ quơ nhẹ trên mặt nàng, "Không thương tổn ngươi? Hiện tại ngay cả tính mạng ngươi cũng đang ở trong tay ta!"
Thân thể nàng cứng còng, con ngươi dõi theo con đao của hắn thật chặt chẽ, "Thiện Xá đang tìm ta, hắn lập tức sẽ tìm được ta! Nếu như các ngươi hiện tại dừng tay, ta sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
"Ha ha, ngươi nói là Thiền Tướng quân sao?" Lục gia cười càng thêm cuồng vọng, "Quên nói cho ngươi biết, hiện tại Thiền Tướng quân đang cùng Dư vương thương nghị đối sách soán ngôi, hắn làm sao rảnh để để ý tới tình hình của ngươi đây."
Nàng run lên, gần như ngây ngốc nhìn về phía trước, nàng lại bị bán đứng sao? Hắn đã nói chỉ cần nàng mở bình ra, hắn sẽ chạy tới.
Nàng lại vẫn ở ngây ngốc chờ đợi, nàng cho là hắn đang trên đường, nàng cho là hắn sẽ lập tức đến......
Hắn nhất định sẽ nói hắn đang bề bộn rất nhiều việc, hắn sẽ nói cho nàng biết lúc đó hắn không thể phân thân.
Đáng tiếc, nàng đã không có cơ hội nghe hắn giải thích.
Cảm giác tuyệt vọng tràn đầy, tại sao cuối cùng nàng vẫn bị lừa dối?
"Như vậy......Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Hàm tiếu đang ở đâu?"
Tên tuỳ tùng bên cạnh hắn lại mang lên hộp gỗ đựng quả cầu sắt, trong lòng nàng thực sự rất căng thẳng.
"Tốt! Ta cho ngươi biết! Lần này tuyệt đối là thật! Ta lấy tánh mạng bảo đảm!" Nàng nói cực kỳ thành khẩn, thành công khiến cho những kẻ đang có mặt trong phòng cũng phải ngừng lại"Lắng nghe".
"Hoa Hàm Tiếu đang ở trong Hoàng cung!"
Vẻ mặt Lục gia hoài nghi nhìn về phía nàng, "Trong Hoàng cung?"
"Đúng, ở một nơi mà ai trong các ngươi cũng không tìm được."